Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 161: Rời bảng




Translator: Nguyetmai

Trên thị trường có rất nhiều người bán bí tịch võ công, nhưng chẳng mấy ai bán bí tịch võ công thượng thừa cả, mức độ hiếm gặp ngang với nhân sâm ngàn năm.

Có một quyển thượng thừa xuất hiện thì chắc chắn sẽ thu hút vô số người chơi có thực lực tới xem.

Như quầy hàng trước mắt này vậy, bày bán ba quyển bí tịch thượng thừa nên trở thành đối tượng chú ý của rất nhiều người chơi.

Tuy thế, cái giá hai mươi lăm vạn lượng bạc vẫn vượt qua giới hạn tâm lý của rất nhiều người.

Không phải ai cũng có tài sản lên đến hàng vạn, tiết kiệm được khoản tiền lên đến năm con số cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Những người sinh sống năng nổ, tiết kiệm được hơn mười vạn lượng đã là rất ít rồi. Chỉ có các công hội với thực lực không tệ mới có thể tập trung được một số bạc lớn.

Nhưng dựa theo tỉ lệ quy đổi hiện tại, hai mươi lăm vạn lượng bạc tương đương với hơn mười ba nghìn tệ tiền mặt, công hội nào mà bình thường một chút thì chưa chắc đã dám mua.

Người bán thích bán với giá cao, người mua thích mua với giá thấp, từ xưa đến nay đều là như thế…

Rất nhiều người vây quanh quầy hàng, họ bắt đầu sử dụng võ mồm, chủ yếu là đưa ra các khuyết điểm của võ học thượng thừa!

Có người nói côn pháp này không dễ học, có người nói phủ pháp này không bán chạy. Thậm chí còn có người nói lực sát thương của Vô Ảnh Tật Phong Cước quá thấp, khả năng sát thương khi luyện đến cảnh giới Tông Sư cũng chỉ ngang với lực sát thương tầng thứ ba của đao pháp thượng thừa khác, vốn dĩ không phù hợp với phạm trù võ công thượng thừa, giảm xuống mười vạn lượng thì còn chấp nhận được.

Khai Tâm đứng ngoài nghe mà phải nghẹn cười.

Có cần thiết phải nói quá lên thế không?

Đến giai đoạn sau của kiếp trước, Vô Ảnh Cước và Vô Ảnh Tật Phong Cước đều là những võ công vô cùng hấp dẫn với tốc độ đánh siêu nhanh, dù là luyện cấp hay đánh quái thì đều mạnh cả. Trong chiến đấu cũng không hề kém cạnh gì, khắc chế được rất nhiều võ học thượng thừa khác!

Dù là thượng thừa hay cấp thấp thì cứ ra quyển nào là có người học quyển đó, trên cơ bản có tiền cũng chẳng mua được. Thậm chí đến giai đoạn sau, nếu có Vô Ảnh Cước xuất hiện, giá bán sẽ là năm vạn lượng bạc, Vô Ảnh Tật Phong Cước quy ra tiền mặt lên đến một trăm nghìn tệ một quyển.

Võ học thượng thừa cao cấp như thế mà lại bị người ta hạ thấp giá trị đi như thế, nói giá là mười vạn lượng bạc, Khai Tâm cảm thấy nếu hắn là chủ quán thì… Thôi nhé, còn lâu mới bán.

"…"

May mà chủ quán là một người có tính cách khá tốt, hắn ta ung dung lấy một cây cỏ đuôi chó ngoáy tai, dáng vẻ như không hề nghe thấy những lời chê bai của đám người chơi xung quanh.

"Giá thị trường mới là hai mươi vạn lượng bạc thôi, huynh đệ hơi cắt cổ rồi đấy! Hay là thế này, hai mươi vạn lượng nha, ta lấy một quyển!"

Theo thời gian trôi qua, người vây quanh càng lúc càng nhiều, dáng vẻ không hề dao động gì của chủ quán khiến đám người trước mặt cảm thấy lo lắng.

Hiển nhiên họ là những người chưa có võ học thượng thừa, nhưng lại chưa đủ quyết đoán để móc túi mua bí tịch, thấy người chơi càng ngày càng nhiều thì đương nhiên là phải suy tính thiệt hơn rồi.

"Hai mươi mốt vạn đi, huynh đệ, ta chỉ có bấy nhiêu thôi…"

"…"

Chủ quán giữ lập trường rất vững, hắn ta nghiêng đầu nhìn trời, chăm chú vào việc ngoáy lỗ tai.

Một lúc sau, người xung quanh cũng đầu hàng, họ trả giá tăng dần lên, gần tới hai mươi lăm vạn rồi!

Vào lúc có người định bụng cắn răng mua nó, sau đám đông bỗng vang lên một giọng nói: "Không cần phiền phức thế đâu, số bí tịch này tất cả là bảy mươi lăm vạn lượng bạc, ta mua hết!" Câu nói này khiến những người khác ngỡ ngàng…

Bàn tay của chủ quán hơi chệch đi, biểu cảm của hắn ta như vừa ăn đau, vội vàng lấy cỏ đuôi chó ra, có vẻ như vừa rồi dùng sức mạnh quá nên đâm vào màng nhĩ rồi.

Bảy mươi lăm vạn!

Ngoại trừ những tên trâu bò trên bảng tài phú, làm gì có ai nhiều tiền như thế?

Đám đông tự động tách ra một lối đi nhỏ. Khai Tâm vừa thay đổi quần áo ngay tại chỗ rồi, dưới ánh mắt nóng bỏng của những người khác, hắn bước đến trước quán. Không biết màu xanh của bộ quần áo ấy đã làm bao nhiêu người đau mắt nữa.

"Là hắn!"

Rất nhiều người nhận ra đây chính là Lam Sam Quân Tử Kiếm đã khuấy động Trịnh Châu và Tung Sơn, là danh gia phú hào đã sát hại mấy trăm người sau vài lần bị đuổi giết và thoát thân an toàn.

"Bảy mươi lăm vạn?"

Người bán lấy lại bình tĩnh sau một hồi giật mình, hắn ta hỏi lại một lần nữa, giọng nói không mấy chắc chắn.

"Đúng thế."

Khai Tâm khẳng định giao dịch không hề do dự.

Chủ quá hít sâu một hơi, hắn ta vội vàng dọn quán, đẩy tất cả bí tịch võ công lên trước. Nhìn vào con số trên xấp ngân phiếu, đôi mắt hắn ta sáng rực lên.

Những người chơi ở bên cạnh "há mỏ", họ bàn tán xôn xao với nhau:

"Sao lại mua một lúc nhiều bí tịch như thế?"

"Phải đó!"

"Nghe nói luyện một môn đã cần những một tháng rồi, mua nhiều như vậy giữ trong người để nó mất giá đi à?"

"Ngươi thì biết cái gì? Giữ nhiều tiền trong người thì sớm muộn gì cũng bị giết! Tiền không được để lộ ra ngoài, có biết không hả? Mới một ngày mà không biết bao nhiêu người trên bảng tài phú bị giết rồi."

"Ớ…"

"Nhưng cũng đâu cần thiết lãng phí như thế, có thể dùng vào việc khác mà." Vẫn có người không hiểu cho lắm.

Có người trong đám đông giải thích: "Cái này ngươi không hiểu đâu. Tên nhóc này tiêu một lúc bảy mươi lăm vạn lượng bạc để mua ba quyển bí tịch thượng thừa, chắc chắn chuyện này sẽ xôn xao khắp thành Lạc Dương. Đến lúc đó, người nọ truyền tai người kia, ai cũng biết Khai Tâm đã tiêu tiền rồi. Không có bạc trên người, ai còn hơi đâu đi đuổi giết hắn làm gì?"

"Có lý!"

Những người khác cũng đồng ý với ý kiến này.

Nhưng chắc chắn họ không thể biết được ý nghĩ thực sự của Khai Tâm.

Tiêu tiền đi để thoát khỏi bảng tài phú cũng là một nguyên nhân, nhưng hắn vẫn chưa đến mức lãng phí như thế!

Khoan bàn đến sự quý giá của Vô Ảnh Tật Phong Cước, mà ngay cả những võ công khác Khai Tâm cũng cần mua để học, dù sao nhiệm vụ của Mộ Dung thế gia vẫn còn đó…

Hắn mua những thứ này, một phần là vì chúng đáng giá, hắn cần. Một mặt khác là sau này những loại võ học thượng thừa này không những không bị giảm giá trị mà còn tăng lên.

Nếu không thì cũng có thể bán nội bộ cho bạn học cùng trường ở Thải Y Môn!

Sau khi giao dịch xong xuôi, Khai Tâm trực tiếp lấy hết bí tịch cất đi và tiếp tục lên đường…

Đằng sau đám đông này, mấy đội ngũ nghe được tin và đuổi theo tới đây chỉ biết hai mặt nhìn nhau!

Một người trong số đó còn cầm một quyển sách mỏng trên tay, vẻ mặt bất đắc dĩ…

Cho dù Khai Tâm đã tăng một bậc trên bảng danh gia, nhưng hắn lại hoàn toàn biến mất khỏi bảng tài phú – hơn một trăm hai mươi vạn tiêu đi hơn một nửa, số còn lại chưa đủ để liệt vào bảng tài phú.

"Tên nhóc này thật gian xảo!"

Cả đám nghiến răng nghiến lợi, lập tức hỏi: "Làm gì bây giờ? Chúng ta đã đuổi theo lâu như thế rồi!"

Người đàn ông đang cầm "Giang hồ bí văn lục" cười khổ một tiếng, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Còn làm gì được nữa? Chưa biết chừng tên nhóc này sẽ tiêu hết sạch tiền ấy chứ, nếu đuổi theo tiếp thì sẽ tổn thất lớn hơn nữa! Hủy bỏ nhiệm vụ!"

Rất nhiều thế lực để mắt đến bảng tài phú, mỗi một cái tên thay đổi đều sẽ khiến biết bao người chú ý tới. Dần dần, tất cả mọi người đều biết chuyện Khai Tâm dứt khoát xóa tên mình khỏi bảng tài phú, những người khác cũng bắt đầu sử dụng chiêu này…

Chỉ trong một thời gian ngắn, bảng tài phú lại thay đổi!

Những người còn ở lại trên tài phủ bảng, hầu hết là những thủ lĩnh của các công hội lớn có thực lực và thế lực mạnh mẽ…

"Có tiền là có địa vị!" Giang hồ hiện tại chính là minh chứng rõ ràng cho câu nói này!