Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 160: Dược sư Dữu Tử




Translator: Nguyetmai

Dược sư khác với thợ rèn và thợ may. Nguyên liệu của thợ rèn và thợ may chủ yếu lấy từ dã thú, cao cấp hơn thì là kim loại khai thác từ các hầm mỏ. Những việc này có thể thuê người đi làm được, thậm chí mua da lông và kim loại trên thị trường để gia công chế tác là có thể kiếm lời được rồi.

Dược sư thì khác…

Nguyên liệu của dược sư chủ yếu là dược liệu trong rừng, thường sẽ phải hao tốn rất nhiều thời gian và sức lực để tìm kiếm.

Hơn nữa, hái thuốc cũng cần sự chuyên nghiệp và cẩn thận, không phải bất cứ ai cũng có thể hái được. Nếu không có tay nghề xuất sắc thì không thể đảm bảo được tính hoàn chỉnh của dược liệu, số thuốc luyện chế ra cũng giảm đi nhiều!

Mặt khác, càng là dược liệu cao cấp thì càng hiếm có và khó tìm.

Cũng bởi hái thuốc rất lãng phí thời gian, lại còn bị hạn chế bởi tay nghề, nguyên liệu cũng không nhiều nên trong giai đoạn đầu, rất nhiều người chơi đã lựa chọn từ bỏ ngành nghề sinh sống này.

Ngoài những điều này thì còn có một phiền phức khá lớn, đó là hái thuốc cũng tồn tại những nguy hiểm nhất định…

Mặc dù trong rừng dược liệu mọc lẻ khá dễ hái, nhưng xung quanh có dã thú thoắt ẩn thoắt hiện, một số ít dược liệu lại mọc tập trung đông đúc, càng dễ thu hút thêm nhiều rắn độc, mãnh thú và những loài thực vật kỳ lạ.

Hấp Huyết Thảo chính là một trong số đó. Nó thường xuất hiện ở gần nơi có nhiều dược liệu, kín kẽ vô cùng. Chỉ cần có người hoặc động vật tới gần là nó sẽ lẳng lặng vươn xúc tu ra, bám vào rất chắc…

Mặc dù Hấp Huyết Thảo chỉ hút máu và làm bị thương ngoài da, nhưng nếu mất máu quá nhiều thì vẫn sẽ mất mạng!

Có lẽ một cây Hấp Huyết Thảo không có gì đáng sợ cho lắm, người chơi bình thường cũng có thể tiêu diệt được, nhưng những khu vực tập trung nhiều dược liệu thường tụ tập rất nhiều Hấp Huyết Thảo.

Chúng sẽ quấn lấy người chơi, khiến hành động của người chơi bị ảnh hưởng, thậm chí còn mất đi sức phản kháng vì bị thương quá nhiều, người chơi từ cảnh giới Tạo Hóa trở xuống hoàn toàn không thể đối phó với nhiều Hấp Huyết Thảo được. Vì thế đối với dược sư, tìm dược liệu mọc lẻ rất vất vả, tìm đến nơi có nhiều dược liệu thì lại đau đầu và nguy hiểm!

Loại đan dược cấp 7 như Ngọc Lộ Hoàn là đan dược cấp trung, cần tốn một lượng nguyên liệu khá lớn mới luyện chế được một viên, chắc chắn tỷ lệ gặp phải Hấp Huyết Thảo sẽ khá cao. Vì thế, khi nghe thấy người đàn ông trước mặt nói có mấy lọ, quả thực là Khai Tâm rất giật mình.

Người đàn ông đó nhìn Khai Tâm bằng ánh mắt rất kỳ lạ, trong lòng thầm thấy buồn bực. Hắn ta rất muốn hỏi xem Khai Tâm hỏi chuyện này làm gì. Với loại đan dược cấp 7 như Ngọc Lộ Hoàn, chỉ bán nguyên liệu không thôi cũng đã có giá hơn một nghìn tám trăm lượng bạc rồi.

Một viên thành phẩm hai nghìn năm trăm lượng, dù là các công hội lớn thì cũng chỉ có thể biết nhìn thôi, không mấy ai dám mua nó cả. Hắn ta bán bao nhiêu ngày nay rồi mà chỉ bán được vài viên, hơn nữa mỗi người chỉ mua một viên, họ nói rằng đến lúc nguy cấp sẽ dùng nó để giữ mạng… Hắn ta cũng không có đủ tự tin là sẽ bán hết chỗ đan dược này.

Mấy hôm nay, tiền trong người càng lúc càng ít, không đủ để hắn ta vào núi hái thuốc nữa, nếu không thì hắn ta đã chẳng ngồi ở đây lâu như thế làm gì.

Hắn ta chỉ mong có người mua giúp hắn một chút, để hắn tiếp tục theo đuổi nghề này. Nhưng khi Khai Tâm hỏi có mấy lọ, quả thực là người đàn ông đó không nghĩ đến những chuyện khác.

"Chỉ có bốn lọ là dùng được thôi, tổng cộng có ba mươi sáu viên, nếu mua nhiều thì có thể bán rẻ hơn một chút."

Thấy Khai Tâm không có vẻ gì là nói đùa với mình, chủ quán trả lời lại với tâm trạng dù gì cũng đang rảnh rỗi.

Nhưng rồi, câu nói tiếp theo của Khai Tâm khiến hắn ta giật nảy mình, cứ ngỡ mình đang nằm mơ: "Theo giá mà huynh đưa ra thì ba mươi sáu viên là chín vạn lượng bạc. Thế này đi, làm dược sư cũng chẳng dễ dàng gì, ta sẽ mua hết tất cả với giá chín vạn lượng bạc mà không bớt xén gì cả. Nếu sau này huynh luyện chế ra Ngọc Lộ Hoàn nữa thì giữ lại hết cho ta, thế nào?"

Nếu không phải Khai Tâm đã lấy một xấp ngân phiếu ra để thanh toán thì e rằng, chủ quán sẽ nghĩ tên nhóc trước mặt đang nói đùa với hắn ta…

"Hả! Lấy hết á… Được được được!"

Người đàn ông vui mừng khôn xiết!

Dù bán với giá chín vạn lượng bạc thì cũng chẳng lời lãi là bao, nhưng số tiền này đã đủ để hắn ta cầm cự được một tháng nữa, đây chính là số tiền cứu mạng đấy!

Sau khi trao đổi bốn lọ Ngọc Lộ Hoàn xong, người đàn ông đó mới hỏi Khai Tâm vì sao lại mua nhiều Ngọc Lộ Hoàn như thế, có phải hắn là đại ca của một công hội nào không…

Khai Tâm nở nụ cười, cho mấy lọ thuốc vào túi Càn Khôn: "Kết bạn đi, sau này liên lạc sẽ thuận tiện hơn."

"Được!"

Sau khi nhận lấy ngân phiếu, có vẻ người đàn ông đó thoải mái hơn nhiều, hắn ta vui mừng nói: "Tên ta là Dữu Tử, đại ca, huynh thì sao?"

Khai Tâm vẫn không trả lời, chỉ thêm đối phương vào danh sách bạn bè và gửi lời mời kết bạn.

Người kia hơi sững sờ một lát, sau khi cười vui đồng ý lời mời, hắn ta đột nhiên biến sắc, nhắc đi nhắc lại tên của Khai Tâm rất nhiều lần. Đôi mắt trở nên đờ đẫn, hắn ta chỉ vào Khai Tâm, sự hoang mang hiện rõ trên mặt.

Tên của Khai Tâm nằm trên bảng danh gia và bảng tài phú của "Giang hồ bí văn lục", hiện tại rất ít người trong "Giang hồ" không biết đến hắn, huống chi là trong chợ với nhiều nguồn tin tức nhanh nhạy thế này.

Hai hôm nay, khắp nơi trong chợ đều bàn tán về Lam Sam Quân Tử Kiếm đến từ thành Cô Tô.

"…"

Giơ một ngón tay lên, Khai Tâm làm một hành động im lặng.

Người kia như sực tỉnh, hắn ta gật đầu mạnh một cái, sự phấn khích và vui mừng trong mắt càng thêm nồng đậm.

"Sau này có Ngọc Lộ Hoàn thì lại gửi cho ta, giá cả tạm thời không thay đổi."

Sau khi nói xong, Khai Tâm không ở lại thêm nữa, hắn hòa vào dòng người, biến mất khỏi tầm mắt của dược sư Dữu Tử, để lại Dữu Tử phấn khích nắm hai tay vào nhau một hồi lâu. Cuối cùng, hắn ta dứt khoát dọn hàng rời đi.

Không bao lâu sau, Dữu Tử ra khỏi thành, đi về phía Dược Sơn mà không ai muốn tới.



Sau khi mua mấy lọ Ngọc Lộ Hoàn, số tiền trên người từ một trăm ba mươi vạn lượng bạc giảm xuống còn hơn một trăm hai mươi vạn. Nhưng Khai Tâm vẫn còn xếp trên bảng tài phú, không những không tụt hạng mà còn được đẩy lên trên.

Trong khoảng thời này, lại có mấy tài chủ xui xẻo bị đánh cướp, thứ hạng tụt giảm đi nhiều.

Có khá nhiều thời gian nên Khai Tâm lại tiếp tục đi tìm kiếm những thứ có thể sử dụng được ở thành Lạc Dương.

Chỉ một lát sau, Khai Tâm dừng lại trước một quầy háng bán bí tịch võ công.

Vô số người chơi vây kín xung quanh quầy hàng này, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt!

Nhưng đương nhiên là chuyện này không thể làm khó Khai Tâm được. Hắn điều chỉnh lại tầm mắt, quan sát với góc độ từ trên cao xuống để nhìn thấy tình hình bên trong…

Trong quầy hàng này bày bán mười mấy quyển bí tịch võ công, có cả võ học thông thường và võ học thượng thừa.

Khai Tâm không lướt luôn qua võ học thông thường ngay như những người chơi khác. Sau khi liếc nhìn ba quyển bí tịch thường được những người chơi khác tranh giành một cách điên cuồng, đôi mắt của hắn lại nhìn sang mười mấy quyển võ học thông thường khác.

Sau khi nhìn qua một lượt, mắt Khai Tâm sáng lên.

Có hàng ngon!

Mặc dù giá của ba quyển võ học thượng thừa đó rất cao, lên đến hai mươi lăm vạn lượng bạc khiến người ta khó lòng mua nổi, nhưng giá của võ học thông thường thì khá phải chăng, năm trăm lượng bạc một quyển, tiếc là chẳng ai thèm hỏi tới.

Nếu chỉ là võ công thông thường thì Khai Tâm cũng không để mắt tới làm gì…

Điều quan trọng là, trong số đó có một bộ võ công tương ứng với nhau.

Võ học cấp thấp Vô Ảnh Cước và võ học thượng thừa Vô Ảnh Tật Phong Cước đồng thời xuất hiện trên quầy hàng.

Điều quan trọng hơn nữa là… Bộ võ công này lại trùng hợp là võ học có tốc độ công kích nhanh mà Khai Tâm đang cần nhất vào lúc này!!