Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 155: Trực giác của Nọa Mễ




Translator: Nguyetmai

Những bang phái và các thế lực ham muốn lợi ích luôn chú ý chặt chẽ đến những sự tích của Khai Tâm ở biên giới Trịnh Châu, ngoài ra thì còn có một nhóm người cũng quan tâm tới vì lo lắng cho tình cảnh của hắn.

Đương nhiên, đa số những người này là sinh viên của đại học Nam Hoa…

"Bảng giang hồ Nam Hoa" thường cập nhật những chuyện xảy ra trên "Giang hồ" rất thường xuyên và kịp thời. Khai Tâm là sinh viên của Nam Hoa, lại lọt vào danh gia bảng của "Giang hồ bí văn lục", hắn không thể thoát khỏi sự chú ý của mọi người được!

Mặc dù rất nhiều người cảm thấy tức tối về việc Khai Tâm không chịu công khai thân phận, nhưng khi bạn học của mình giành được thành công như vậy trong "Giang hồ", bọn họ vẫn cảm thấy rất tự hào.

Nhất là khi biết được Khai Tâm đã lấy được hộp gấm mà nhân sĩ giang hồ khao khát trong game, hơn nữa còn túc trí đa mưu khiến đám cao thủ võ lâm đó quay mòng mòng, ai nấy đều vô cùng khâm phục.

Bọn họ càng tò mò hơn về thân phận thực sự của Khai Tâm!

Nhất là môn chủ Phượng Vũ Thải Y của Thải Y Môn, cứ nghĩ tới việc bất cứ lúc nào môn phái nhỏ bé vô danh của mình cũng có thể được tiếp đón một vị đại thần như vậy, cô lại cảm thấy có động lực hơn hẳn trong công tác sắp xếp nhiệm vụ trong bang phái.

"Thải Y, em có chuyện muốn hỏi."

"Hử?"

"Chị nói xem, lúc nào Khai Tâm mới gia nhập đây?" Thoáng dừng lại, giọng nói trong trẻo đó như thể mang theo sự tức tối: "Mấy bang phái trong thành còn đang chèn ép chúng ta kìa, hừ, Khai Tâm mà gia nhập ngay thì hay biết mấy! Đến lúc đó, xem bọn họ còn dám ngang ngược trước mặt chúng ta nữa không… Hừ!"

Người đang nói chính là nữ hiệp Nọa Mễ rất thân với Phượng Vũ Thải Y!

Trên mặt Nọa Mễ có một ít tàn nhang, trong hiện thực, cô rất giống một bé gái hàng xóm xinh xắn, đáng yêu. Lúc này, vẻ mặt của cô mang theo sự phấn khích và chờ mong.

Khuôn mặt của Nọa Mễ không hề có nét tức tối nghiến răng nghiến lợi nào với Khai Tâm như trên đại hội võ lâm, sự thay đổi này đã xuất hiện ngay từ khi đứng dưới võ đài xem Khai Tâm đánh bại Orochimaru.

Ngay cả Phượng Vũ Thải Y cũng từng trêu ghẹo cô là có phải vì hận quá mà yêu Khai Tâm luôn rồi không…

Nọa Mễ vừa nghe thế liền mắng cho Khai Tâm một trận ra trò, chỉ sợ người khác hiểu lầm mình có ý gì với Khai Tâm.

Giống với thường ngày, Phượng Vũ Thải Y hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng: "Ai biết được, hắn giữ bí mật ghê quá, chị đã hỏi bạn ở các khoa khác nhau rồi, dù là nick QQ, MSN hay nick trên diễn đàn thì đều không có ai là Khai Tâm… Chẳng biết ba con sói cô đơn đáng chết đó nghĩ thế nào mà ngay cả chị cũng không chịu nói."

Nói rồi, cô lại không thể dằn nổi cơn tức xuống.

Dù gì cô cũng là nhân vật có tiếng tăm ở đại học Nam Hoa, ngay cả giảng viên cũng chưa từng từ chối yêu cầu của cô chứ đừng nói tới sinh viên, ấy vậy mà lại bị mắc ở đây, không biết là gặp vận rủi gì nữa.

Nhìn thấy sự thay đổi của Phượng Vũ Thải Y, đôi mắt lóng lánh của Nọa Mễ đảo quanh một vòng rồi khẽ nhắc nhở: "Nghe nói nhân viên thiết kế bên 'Bảng giang hồ Nam Hoa' mới thêm hai người nữa…"

"Chị biết."

Phượng Vũ Thải Y gật đầu: "Một người là bạn cùng phòng của ba con sói cô đơn, là một con mọt sách học giỏi, người còn lại là hoa khôi của khoa máy tính, Hứa Hinh…"

"Trần Khải Tâm, hai chữ sau cứ gần âm…"

Nọa Mễ lẳng lặng nhìn Phượng Vũ Thải Y, quan sát phản ứng của cô.

"Con mọt sách đó á?" Phượng Vũ Thải Y buồn cười lắc đầu: "Không thể nào đâu."

"Vì sao?"

"Thực ra những người trong khoa máy tính còn nghi ngờ là cậu ta sớm hơn chúng ta nữa. Nhưng những người cùng lớp đó nói rằng, từ khi nhập học đến giờ, Trần Khải Tâm chỉ biết học chứ chẳng chơi bời gì, thành tích cực kỳ tốt. Người không có chút kinh nghiệm gì về game như cậu ta không thể chơi hay như thế được."

"Nhưng cậu ta…" Nọa Mễ còn muốn nói thêm gì nữa.

Như thể biết cô nàng muốn nói gì, Phượng Vũ Thải Y cười nói: "Lần này cậu ta xin nghỉ hình như có liên quan gì đó tới Hứa Hinh, bây giờ đang rất thân cận với Hứa Hinh đấy. Ai lại bỏ qua cơ hội tốt này để đi chơi game chứ… Tóm lại, con mọt sách này không thể là Khai Tâm trong "Giang hồ" được. Từ hình tượng, khí chất hay bất cứ điều gì. Hoàn toàn không có khả năng đâu!"

"Ồ."

Nọa Mễ lẳng lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Cô còn nhớ, mấy lần ở phòng ăn, hình tượng của Khai Tâm rất khớp với con mọt sách đó mà.

Nhưng theo những gì mà Phượng Vũ Thải Y nói thì đúng là không thể nào thật.

Một con mọt sách suốt này chỉ biết học, một tên ngốc hoàn toàn không tiếp xúc đến game… Đúng là không thể trở thành một cao thủ nổi như cồn ở trong "Giang hồ" chỉ sau một thời gian ngắn như thế!

"Đúng rồi, Nọa Mễ, sau khi về, em nhớ phải tranh thủ thời gian để đột phá tầng thứ bảy của Lưu Vân Kiếm Pháp đấy. Hiện tại Thải Y Môn chúng ta chỉ có em với Ngữ Trà là có võ học thượng thừa thôi, cố gắng lên."

Dừng lại một chút, Phượng Vũ Thải Y lại hơi ngỡ ngàng: "Đến khi Khai Tâm gia nhập vào Thải Y Môn, nhất định chúng ta sẽ phải đối đầu với những thế lực thù địch của hắn, chỉ một mình hắn thì không đủ!"

"Ừ!" Sắc mặt dí dỏm của Nọa Mễ biến mất hoàn toàn, cô gật đầu mạnh một cái.



Ngoại trừ người của đại học Nam Hoa thì còn có một nhóm nhỏ lo lắng cho Khai Tâm!

Những người này là Hồng San Hô mà Khai Tâm vô tình cứu lúc ở cổ mộ ngoài Dương Châu và gia tộc Hắc Mân Côi vẫn luôn chú ý tới hắn.

Môn phái nhỏ này vẫn chưa thành lập môn phái, không có trụ sở cố định, chỉ có thể tự xưng là gia tộc Hắc Mân Côi.

Sau trận chiến ở cổ mộ, bọn họ không ngừng thu thập thông tin về Khai Tâm…

Sau khi biết Khai Tâm chiến đấu liên tiếp ở Tung Sơn và làm những chuyện khiến cả võ lâm phải chấn động, đại tỷ Hắc Mân Côi của gia tộc Hắc Mân Côi càng thêm tin tưởng và bội phục con mắt nhìn người của Hồng San Hô.

Là một công hội game thủ chuyên nghiệp, cho dù không có tiếng tăm gì mấy, nhưng Hắc Mân Côi vẫn hiểu rất rõ về thế lực và sự cẩn thận của Nhất Phẩm Đường, không thể có chuyện Khai Tâm chỉ dựa vào địa thế để đánh bại Nhất Phẩm Đường dễ dàng như vậy được.

Nếu không có thực lực đủ đầy, ai có thể đánh bại một đội ngũ của Nhất Phẩm Đường - một đám cao thủ mà người người đều có võ học thượng thừa cơ chứ?

Sự tích của Khai Tâm khiến Hắc Mân Côi càng thêm chắc chắn hơn về lời đề nghị của Hồng San Hô!

Nhất định phải kéo được cao thủ như vậy về phía mình…

Ở một quán rượu trong thành, Hắc Mân Côi và Hồng San Hô đang chụm đầu vào nhau, thảo luận xem làm thế nào để liên lạc với Khai Tâm.

"San Hô, lần này Khai Tâm bị rất nhiều thế lực để mắt tới, nguy hiểm bao quanh, chúng ta gửi thư để phối hợp với hắn có được không?"

"Đừng vội." Hồng San Hô hơi nhíu mày lại, nàng ta đang cầm bút vẽ gì đó trên bàn, nghe thấy vậy thì lắc đầu: "Nếu tự nhiên chúng ta lại tỏ ra ân cần như thế thì dễ bị hiểu lầm lắm."

"Bây giờ còn chưa tới lúc sao?" Hắc Mân Côi cảm thấy khó hiểu, nàng ta nhìn bản đồ trong tay Hồng San Hô, mấy điểm đỏ trên đó là do Hồng San Hô đánh dấu, biểu thị những vị trí mà Khai Tâm từng dừng chân.

"Bắt đầu từ hai tiếng trước đó, tuyến đường chạy trốn của hắn bỗng rất hỗn loạn, lúc thì bên Tây, khi lại sang Đông, nếu cứ dây dưa như thế thì e rằng sẽ bị những bang phái đó hợp sức bao vây."

"Không đâu!"

Hồng San Hô thản nhiên nở nụ cười: "Thời gian dừng lại của hắn rất có quy luật, hơn nữa lại khó nắm bắt phương hướng. Vừa rồi muội đã đặt mình vào vị trí của đám người đuổi bắt rồi, nếu chỉ đuổi theo những thông tin xem quẻ ra thì lần nào hắn cũng chuồn mất, hơn nữa… Trước đó muội còn thấy lạ khi hắn không chạy thẳng một mạch đi xa, nhưng bây giờ muội đã hiểu rồi, hắn có mục đích riêng, lại còn thành công nữa!"

"Cái gì?"

"Có một sự thay đổi rõ rệt mà có thể mọi người không chú ý tới… Sau mỗi lần hắn cố tình tạo ra tình thế như phải chiến đấu ấy, phí xem quẻ đều sẽ tăng lên!"

"Ý muội là…" Hắc Mân Côi hít một hơi thật sâu: "Phí xem quẻ tăng lên, chẳng lẽ cũng là do hắn giở trò?"

Hồng San Hô gật đầu không hề do dự, nàng ta vô cùng tin tưởng vào điều này.

Hắc Mân Côi khựng lại mấy giây, nhìn sang muội muội còn đang tỏa sáng hai mắt của mình, nàng ta bỗng cảm thấy bất an: Nếu tất cả đều là sự thật thì… Có vẻ rất khó để khống chế được cái tên yêu nghiệt này.