Translator: Nguyetmai
Hơn mười người bò trên cầu treo, trọng lượng nặng hơn nên biên độ lay động của xích sắt cũng nhỏ đi nhiều, hầu hết đều tập trung nhìn vào người trẻ tuổi mặc quần áo xanh trên vách núi.
Trong bầu không khí như lắng đọng đó, một người chơi cẩn thận đứng lên khỏi dây xích…
Bọn họ biết, nếu muốn cướp được hộp gấm, bước này cực kỳ quan trọng!
Chỉ còn mấy chục phút nữa là nhiệm vụ kết thúc rồi.
Ai có thể trở thành người giữ hộp gấm đến phút giây cuối cùng thì người đó sẽ trở thành chủ nhân của bảo bối bên trong hộp, sẽ được tỏa sáng và lên như diều gặp gió trong "Giang hồ" sau này!
Tất cả đều nín thở…
Vù!
Vù!!
Dòng khí đại diện cho cảnh giới Tạo Hóa không ngừng bay bổng trong gió núi, Hộ Thể khiến bọn họ càng nhạy cảm với khí thế hơn.
Mà Khai Tâm đang đón gió trên vách núi, hắn liếc nhìn những người trước mặt, khí thế như thể một người giữ ải vạn người không thể vượt qua!
Nếu nhìn từ bên ngoài vào thì rõ ràng là đám người trên xích sắt yếu thế hơn nhiều, hơi bất cẩn một chút là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Thế nhưng trong thế giới võ hiệp thì không thể chỉ so sánh bằng khí thế được, mà còn có cả sự công kích tập thể nữa. Đối mặt với mười mấy người chơi, Khai Tâm cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
"Xông hết lên!"
"Lên!!!"
"Hây a!"
Trên cây cầu xích sắt, không biết là ai la lên đầu tiên, mấy người chơi hàng đầu đều hành động. Bọn họ phân ra thành các hướng khác nhau để nhảy lên cao, lao về phía vách đá như những mũi tên.
Hơn hai mươi người chơi cùng phi lên, hung hăng áp sát về phía Khai Tâm. Bọn họ cũng đã hiểu ra một điều, nếu ra tay cùng một lúc như vậy thì đối phương sẽ dễ bị phân tán, chỉ không biết ai sẽ là người đen đủi bị nhắm vào thôi!
…
Trên ngọn núi đối diện, U Minh xuất hiện gần cây cầu xích sắt một cách bí hiểm. Hắn trông ra phía xa, nhìn thấy cảnh tượng hơn chục người không ngừng lao lên vách núi, khuôn mặt hắn ta hiện lên một nụ cười lạnh.
"Để xem ngươi sẽ ứng phó thế nào."
Những người đó tìm tới đây sau khi U Minh loan tin ra.
Khi biết kẻ địch mạnh mẽ, U Minh lập tức nghĩ đến cách lợi dụng những người khác để mài mòn thực lực của đối phương, để hắn ta có cơ hội bay qua cầu xích sắt. Như vậy thì đến khi quân chi viện của Nhất Phẩm Đường tới đây, sẽ chẳng cần phải lo lắng có người cản lối nữa.
Vào lúc U Minh định nhảy xuống cầu xích sắt…
Uỳnh!
Một dòng khí bắn ra!
Ngọn núi đối diện bỗng xuất hiện một vầng sáng màu xanh đậm…
Lưỡi đao sắc bén như bùng nổ trên đỉnh núi!
Nhìn từ độ cao của U Minh thì cảnh tượng này hệt như bộc phát ra một sức mạnh khổng lồ, bổ nhào vào hơn hai mươi bóng người trên vách đá, tất cả đều văng ra ngoài như lá rụng sau một cơn gió lớn!
Hơn hai mươi bóng người bị đập bay ra khỏi vách núi…
Những tiếng gào thét thảm thiết cứ dần yếu đi, nghe thê lương đến cùng cực, khiến bước chân đang cất bước của U Minh phải rụt trở lại.
Hãi hùng nhìn sang vách núi đối diện, đôi mắt của U Minh hiện lên sự hoảng loạn và sợ hãi…
Cơ hội mà hắn ta hao tâm tốn sức tạo ra lại bị đối phương hóa giải dễ dàng như thế.
Hơn hai mươi người rơi vào vực thẳm!
Kết cục của những người còn lại có thể tốt đẹp được ư?
Quả nhiên, những người chơi ở phía sau không nói hai lời, trực tiếp lựa chọn rút lui. Bọn họ dùng cả tay và chân, tốc độ nhanh hơn nhiều so với lúc trước, chỉ qua giây lát đã rút về sạch sẽ.
"…"
U Minh hết sức băn khoăn, hắn ta bật người một cái để lùi ra sau mấy mét, chỉ nhảy lên nhảy xuống vài lần là đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
…
Sau khi sử dụng Hoa Lang Trảm đẩy hết những người đó xuống vực, Khai Tâm lại thản nhiên quay trở lại chỗ cũ, hắn ngồi trên mặt đất, vẻ mặt rất bình thường, như thể chưa từng làm gì cả.
"Xoẹt!"
Một con bồ câu trắng muốt xuất hiện trước mặt Khai Tâm.
Thoáng sửng sốt, Khai Tâm vươn cánh tay cho bồ câu đậu lên, sau đó tháo tờ giấy trên chân nó xuống và mở ra: "Ba con sói cô đơn nói ngươi đã đồng ý gia nhập Thải Y Môn rồi mà."
Ký tên là Phượng Vũ Thải Y.
Cô đang gặng hỏi Khai Tâm vì sao không đồng ý lời mời gia nhập Thải Y Môn đây mà.
Khai Tâm lấy giấy bút ra, trả lời không chút do dự: "Hôm nay có việc, không tiện cho lắm, ngày mai rồi nói."
"Được! À mà có bí tịch võ học thượng thừa còn dư không? Nếu có thì có thể giao dịch nội bộ, giá cả như trên thị trường." Phượng Vũ Thải Y trả lời ngắn gọn và đưa ra ý của mình.
Từ những dòng chữ này, có thể thấy được Phượng Vũ Thải Y đã hiểu rằng thực lực của môn phái phải dựa trên số lượng đệ tử biết võ học thượng thừa!
Nói được những lời này thì chứng tỏ cô ấy cũng đã có tinh thần trách nhiệm của môn chủ rồi.
Không hổ là Phượng Vũ Thải Y.
Cười thầm một tiếng, Khai Tâm bắt đầu suy nghĩ. Nói đến võ học thượng thừa thì đúng là hắn đang có mấy quyển. Ngoại trừ Phục Ma Côn Pháp, Thất Tinh Kiếm Quyết và Du Long Bộ thì còn có Hộ Thể thượng thừa Kim Chung Tráo mới nhận được từ chỗ của Huyền Không Đại Sư.
Thế nhưng, yêu cầu của Thất Tinh Kiếm Quyết khá cao, hơn nữa tâm pháp và kiếm quyết còn hỗ trợ lẫn nhau, uy lực không nhỏ, hắn muốn giữ lại để tu luyện. Du Long Bộ thuộc về khinh công thượng thừa, cũng cần có tu vi cảnh giới Huyền Diệu. Kim Chung Tráo thì chưa từng hạ giá trong kiếp trước, có tiền cũng không mua được, trước mắt cũng chẳng mấy ai tiêu hóa được nó, hơn nữa hắn cũng định giữ lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Phục Ma Côn Pháp là thích hợp để bán…
Khai Tâm nhìn túi Càn Khôn, trầm ngâm giây lát rồi trả lời: "Chỉ có một quyển võ học thượng thừa thôi, là Phục Ma Côn Pháp, ngươi liên lạc giúp ta, giá là mười vạn lượng bạc, ngoài ra có thể tặng kèm danh khí hạ phẩm Ngân Giác Côn trị giá hai vạn lượng bạc."
Trên thực tế, Khai Tâm còn nhớ, không biết vì sao sau này Phượng Vũ Thải Y lại thích những binh khí nặng như Tề Mi Côn, hơn nữa còn đến mức mê đắm.
Rất có thể chính cô ấy cũng có thể sử dụng được Phục Ma Côn Pháp.
Quả nhiên, bốn phút sau, Phượng Vũ Thải Y trả lời lại: "Ngân Giác Côn? Có hình ảnh và bài giới thiệu thuộc tính không?"
Khai Tâm sửng sốt rồi bật cười.
Trong kiếp trước, Ngân Giác Côn cực kỳ nổi tiếng và phổ biến, hầu hết ai cũng biết về thông tin thuộc tính của nó. Nhưng trong kiếp này, Ngân Giác Côn vẫn chưa xuất hiện, hai cây Ngân Giác Côn mà hắn đoạt được từ tay của hòa thượng phá giới hẳn là cây đầu tiên và cây thứ hai…
Thảo nào Phượng Vũ Thải Y lại hỏi câu này!
Nhưng với giọng điệu này thì chắc là cô ấy cũng có hứng thú với nó.
Khai Tâm lấy Ngân Giác Côn ra chụp lại và đính kèm vào tờ giấy để bồ câu gửi cho Phượng Vũ Thải Y.
Ngân Giác Côn: Danh khí cấp 8 (hạ phẩm), vũ khí mạnh và bá đạo! Lực sát thương tăng 180 điểm, phòng ngự tăng 240 điểm, tăng 60% tỉ lệ đỡ đòn thành công, yêu cầu lực cánh tay 48 điểm, thân pháp 40 điểm, độ bền 1000 điểm!
Sau khi nhận được hình ảnh và thuộc tính của Ngân Giác Côn, Phượng Vũ Thải Y nhanh chóng trả lời lại, nói rằng cô muốn mua nó, dùng tiền mặt để giao dịch. Dựa theo tỉ lệ đổi hiện tại thì tương đương với hơn mười hai ngàn tệ. Cô giải thích là mình cũng vừa vào cảnh giới Tạo Hóa, đến giờ vẫn chưa có một quyển võ học thượng thừa nào.
Làm môn chủ mà không mau chóng đề cao cảnh giới võ học thượng thừa lên thì đúng là không được.
Sau khi đồng ý, Khai Tâm lại bắt đầu cân nhắc đến một vấn đề khác.
Hắn đột nhiên nhớ ra rằng số lượng võ học thượng thừa hiện tại còn rất khan hiếm. Hơn nữa hắn còn nhớ, đao pháp, kiếm quyết của giai đoạn đầu rất được ưa chuộng, giá cả lên đến hai mươi vạn lượng bạc, mà còn xếp vào loại có tiền mà không mua được. Cho dù trong kiếp trước, các tuyệt học được các tổ chức lớn trông coi nghiêm ngặt, hắn hoàn toàn không được nhìn thấy, nhưng hắn vẫn biết rõ về xuất xứ của võ học thượng thừa.
Vì sao hắn không lợi dụng ưu thế của việc sống lại này để kiếm một mẻ lớn trước khi kẻ địch xuất hiện, đồng thời tăng cường thực lực của Thải Y Môn lên một mức?