Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 143: Kẻ giả nhân giả nghĩa




Translator: Nguyetmai

Nhìn phong thái như thần tiên, tay áo bay phấp phới của người đàn ông đứng trước mặt cùng với Bách Chiến Đao sắc bén này, không hiểu sao trái tim của U Minh lại thoáng run lên.

Không biết là do Khai Tâm đứng ở trên cao, hay là do thực lực thể hiện ra lúc đánh bay hòa thượng phá giới, U Minh không thể bày ra được sự thoải mái và cao ngạo như khi đứng trước đám người của Thiên Dận Bang. Thậm chí còn bị ảnh hưởng bởi khí thế của đối phương, đáy lòng sinh ra sự tự ti, mặc cảm.

"Rốt cuộc các hạ có đồng ý hay không, hãy cho Nhất Phẩm Đường ta một đáp án rõ ràng thì có lẽ sẽ tốt hơn đấy."

Nhận thấy sự thay đổi đến từ đáy lòng đó, sắc mặt U Minh sa sầm. Hắn ta hít sâu một hơi rồi cất cao giọng hỏi.

Nhưng hắn ta không biết rằng, tâm trạng lúc này của Khai Tâm cũng rất phức tạp.

Nhất Phẩm Đường là một tổ chức lớn đã vang danh "Giang hồ" từ những ngày đầu game mới ra mắt, chiêu mộ được một lượng cao thủ lớn trong thế giới võ lâm giả lập này, sáng lập hơn ba mươi môn phái, thành lập nên một cơ cấu khổng lồ!

Một người huynh đệ có mối quan hệ khá tốt với hắn chính là một trong số những lãnh đạo cấp cao của tổ chức này…

"Huynh đệ…" Khai Tâm cười tự giễu một tiếng.

Người huynh đệ này của hắn không chỉ có danh tiếng tốt đẹp trên "Giang hồ", mà thực lực cũng khá mạnh, là một trong những cao thủ tham gia vào cuộc luận kiếm toàn cầu!

Nhưng người huynh đệ với thực lực và tính cách tốt đẹp đó đã chuốc say hắn vào trước đêm khai mạc luận kiếm toàn cầu!

Khai Tâm hít sâu một hơi và nhắm mắt lại, ký ức trở lại thời kỳ mà hắn hụt hẫng và uể oải nhất. Người con gái vốn dĩ phải ở bên để an ủi hắn lại rời bỏ hắn không hề do dự, xuất hiện bên cạnh vị "huynh đệ" này, khiến ruột gan hắn như đứt thành từng khúc, cảm giác như bị cả thế giới phản bội.

Nhận ra khí thế trên người Khai Tâm đã thay đổi, sắc mặt của U Minh cũng thay đổi theo, hắn ta ngừng thở, đôi mắt hiện lên sự bất an…

Chỉ trong giây lát, Khai Tâm đã khôi phục lại vẻ thản nhiên, hờ hững lúc trước.

Lạnh lùng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của U Minh, Khai Tâm chậm rãi mở miệng, thốt ra câu đầu tiên kể từ lúc lên Hình Phạt Chi Phong đến giờ: "Không bán!"

Cho dù vẻ mặt đã bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn rất cứng ngắc.

U Minh còn định nói thêm gì đó, nhưng thấy vẻ mặt âm trầm cùng với sự sắc bén trong đôi mắt của Khai Tâm, không biết tại sao lời nói đã đến miệng lại chẳng thể phun ra được.

Hắn ta do dự một lúc lâu…

"Muốn để ta tiễn ngươi sao?"

Câu nói xua đuổi lạnh lùng này cho thấy chủ nhân của nó đã bực bội lắm rồi.

Mặc dù cảm thấy rất lạ khi đối phương không những không tỏ ra kính ngưỡng hay kiêng kị mà ngược lại còn rất tức giận và bực bội sau khi nghe đến Nhất Phẩm Đường, nhưng sự uy hiếp ẩn giấu trong câu nói này khiến U Minh không dám khinh thường: "Nếu vậy thì cáo từ!"

Hắn ta hậm hực rời đi.

Thấy bóng dáng của U Minh lùi dần vào màn sương trắng rồi biến mất nhanh chóng, rốt cuộc Khai Tâm cũng không thể ngăn cản được sự tức giận đang bành trướng như muốn nổ tung của mình.

Hộc!

Hộc!

Trong những tiếng thở dốc nặng nề, lồng ngực của Khai Tâm phập phồng mãnh liệt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn nhìn chăm chú vào phương hướng biến mất của U Minh, đôi mắt hiện lên sự đau khổ.

Trong suốt hai mươi lăm năm của kiếp trước, chỉ có lần đó là hắn bị thương khắp người, khắc cốt ghi tâm!

Nếu chỉ là chia tay hay tranh chấp lợi ích một cách bình thường, Khai Tâm sẽ không phẫn nộ đến thế.

Nhưng những cố gắng và tình cảm của suốt ba năm của mình bị người ta giày xéo, chà đạp trên mặt đất, chuyện ấy tàn nhẫn biết bao!!!

Hơn nữa có một việc là đến tận khi xảy ra chuyện hắn mới nghĩ ra…

Buổi tối trước ngày luận kiếm ở Hoa Sơn, tên kia đã nghĩ đủ mọi cách để dụ hắn ra ngoài, khiến hắn say bí tỉ, ắt hẳn là đã lên kế hoạch từ lâu rồi.

Ngoài ra, sau khi vào lại game, chuyện hắn xuống núi Thiếu Thất cũng chỉ là quyết định tức thời, chỉ báo cho một mình hắn ta biết, định bụng hỏi hắn ta rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì… Nhưng đi đến giữa sườn núi thì hắn lại gặp mai phục, hơn nữa ngoài miếu Quan Công cũng có một đội ngũ phục kích sẵn!

Lúc ấy, chỉ có một mình hắn ta biết thời gian và con đường mà Khai Tâm xuống núi.

Hắn ta đã chuẩn bị mọi thứ từ rất lâu rồi.

Nhưng có một điều là Khai Tâm không hiểu nổi… Không thù không oán gì với nhau, vì sao hắn ta lại bày ra âm mưu như thế. Rốt cuộc mục đích cuối cùng của hắn ta là gì?

Đây cũng là vấn đề mà Khai Tâm cứ băn khoăn mãi…

Hắn muốn biết rõ ràng mọi chuyện!

Vì thế, đến tận bây giờ, hắn không hề chủ động đi tìm người đó, vẫn chỉ bước đi theo ý mình. Nếu lòng dạ của kẻ đó đã hiểm ác đến thế thì hắn cũng muốn xem xem, rốt cuộc dưới bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn là mưu đồ xấu xa gì.

Thế nhưng, sự xuất hiện của U Minh và cái tên Nhất Phẩm Đường ngày hôm nay vẫn tác động tới tâm trạng của hắn.

Cơn phẫn nộ càng lắng đọng thì càng có khả năng tuôn trào.

Nhưng Khai Tâm hiểu rằng, hắn vẫn phải nhẫn nhịn một thời gian nữa.

Đương nhiên, cũng có thể lần gặp gỡ này sẽ khiến đối phương bước vào cuộc sống của hắn nhanh hơn kiếp trước…

Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Khai Tâm lạnh lẽo như băng!

Gió núi thét gào!

Giờ khắc này, chàng trai mặc đồ xanh ấy đã khiến nhiệt độ của Hình Phạt Chi Phong giảm xuống vài độ.



Khó khăn lắm mới quay về đến ngọn núi lúc đầu được, trên người U Minh đã ướt đẫm mồ hôi. Một phần là vì bị tiêu hao nội lực trong quá trình bò qua bò lại, một phần là vì cảm giác áp lực đến từ người mặc đồ xanh đó…

Đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được áp lực từ một người ngang tuổi như vậy. Đối phương không nói gì nhiều, nhưng khí thế vô hình xung quanh lại khiến hắn ta không thể sinh lòng kháng cự được.

"Không được, phải tranh thủ thời gian báo cho hội trưởng."

Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ được vài giây, hắn ta lấy một con bồ câu và một tờ giấy trong túi Càn Khôn ra…

Hắn ta kể lại tình hình ở đây rồi vội vàng cuộn tròn tờ giấy nhét vào ống trúc giữa hai chân bồ câu, sau đó nâng hai tay lên thả nó đi.

Xoạt!



Bên ngoài Thiếu Lâm Tự.

Cuộc chiến đã chấm dứt, cảnh tượng máu chảy thành sông cũng không còn nữa.

"…"

Hàng ngàn hàng vạn người chơi chậm rãi cất vũ khí và chán nản nhìn theo đội ngũ rời đi. Bọn họ kẻ đứng người ngồi, nhìn nhau thở dài, hoặc là kéo nhau rời khỏi núi.

Cảnh tượng tiêu điều quạnh quẽ sau một cuộc chiến!

Tuy nhiên, bang phái có số lượng người chết và bị thương thảm trọng nhất chính là ba bang phái lớn thuộc Trịnh Châu! Để cướp được hộp gấm, bọn họ gần như đã triệu tập nhân mã của cả bang, sau một hồi chiến đấu luân phiên thì chỉ đổi lấy được kết quả như vậy: Hơn một trăm cao thủ của Nhất Phẩm Đường với khí thế hùng hổ dễ dàng tiêu diệt được những cao thủ đã bị hao tổn thực lực của ba bang phái và cướp hộp gấm đi.

Lúc ấy, cao thủ của Nhất Phẩm Đường có hơn trăm người, rất nhiều người thi triển võ học thượng thừa, lấy một địch hai địch ba, lấy ít thắng nhiều, quét sạch những đội ngũ khác xung quanh hộp gấm!

Những thế lực nhỏ đang vây xem với ý định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng hoàn toàn khiếp vía trước đội ngũ xông ra bất ngờ này, không dám làm bừa nữa.

Thế nhưng, dưới chân núi Thiếu Thất, một cô gái đeo chiếc khăn che mặt màu vàng bỗng nhận được thư từ một con bồ câu.

Sau khi đọc xong, đôi mày thanh tú mang theo nét hào hùng hơi nhíu lại, miệng nàng ta lẩm bẩm: "Mang hộp gấm tới Hình Phạt Chi Phong, còn đối đầu với hòa thượng phá giới? Là ai đây…"