Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 140: Nhất Phẩm Đường nhúng tay




Translator: Nguyetmai

Hòa thượng phá giới của phái Thiếu Lâm không những có được công phu quyền cước và côn pháp mạnh mẽ, mà còn có cả Hộ Thể khổ luyện, vốn có tiếng trên giang hồ từ lâu rồi!

So với tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của lũ cướp mà Khai Tâm từng giết thì chắc chắn hòa thượng phá giới lợi hại hơn. Không chỉ mạnh về công kích, mà thậm chí Hộ Thể còn cao hơn người đá khổng lồ trong cổ mộ, rất khó để có thể giết chết…

Cũng chính vì như vậy nên sau khi khôi phục lại sức lực, Khai Tâm dứt khoát coi hòa thượng phá giới thành đối thượng để đột phá tầng thứ mười của Hoa Lang Ngâm. Chiến đấu với cao thủ cảnh giới Huyền Diệu càng dễ tăng kinh nghiệm hơn là chiến đấu với người đá khổng lồ cảnh giới Tạo Hóa!

Trong lúc Khai Tâm đọ sức với hòa thượng phá giới và tu luyện Hoa Lang Ngâm, cách đó khoảng trăm mét, đầu bên kia của cây cầu xích sắt, một đám người xuất hiện bên vách núi.

Sau một tiếng đồng hồ không ngừng gửi thư bằng bồ câu, rốt cuộc phó môn chủ Lý Hanh của Thiên Dận Bang cũng thấy quân tiếp viện của mình tới. Người cầm đầu là bang chủ của Thiên Dận Bang – một cao thủ đạt tới cảnh giới Tạo Hóa hậu kỳ, có một môn võ học đạt tới tầng thứ mười.

Bang chủ của Thiên Dận Bang là một người đàn ông có khuôn mặt trắng nõn và mang nét nữ tính, hắn ta cầm một thanh kiếm màu bạc rất bắt mắt, ăn mặc hoa lệ, dẫn đầu cả đoàn người. Liếc nhìn năm sợi xích sắt nặng nề, đơn sơ, rồi lại lần dọc theo dây xích nhìn sang đỉnh núi cách đó khoảng trăm mét, lông mày hắn ta nhíu lại.

"Lý Hanh, đệ chắc là các đệ đã tận mắt nhìn thấy hắn tới đây chứ…" Giọng nói của hắn ta mang theo sự nghi ngờ.

Nghe vậy, đám người Lý Hanh đều tỏ ra rất bất đắc dĩ.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ bị huynh đệ trong bang chất vấn như thế, bây giờ đến cả bang chủ cũng hỏi, thực sự là khiến bọn họ bực bội khó tả.

Vì thế, hắn ta lại kể lại rành mạch những gì được tận mắt nhìn thấy sau khi đối phương tới nơi này một lần nữa. Nhưng bang chủ của Thiên Dận Bang và những người xung quanh vẫn cứ cau mày không thôi.

Không phải bọn họ không muốn tin tưởng Lý Hanh, mà là rất khó để tin rằng có người lại mạo hiểm đi qua dây xích vắt ngang với dốc núi hiểm trở, hơn nữa còn bị sương mù che khuất tầm mắt chỉ để tới một ngọn núi hoang vu cách đó trăm mét.

Nếu không vì trên bản đồ thực sự có một chấm đỏ đang di động ở đỉnh núi bên kia thì bọn họ sẽ cho rằng Lý Hanh đang nói dối, hoặc là người cướp được hộp gấm đã nghĩ ra kế này để qua mắt bọn họ…

Thế nhưng, phải làm sao để đi qua đó đây?

Hiện tại, đây là vấn đề nghiêm trọng nhất của Thiên Dận Bang.

Trên một độ cao ngàn mét, bước lên dây xích đung đưa không ngừng thế này để đi hơn một trăm mét, lại còn phải vượt qua một khu vực có sương mù trắng xóa nữa, bọn họ có phải nhân viên trên không được huấn luyện đặc biệt đâu chứ.

Sau một hồi trầm ngâm, có người không nhịn được nữa, chủ động xuất phát tiên phong: "Để đệ!"

Một người trẻ tuổi bước lên trước, tức giận nói: "Hắn qua được thì nhất định chúng ta cũng qua được!"

"Chuyện này không đùa được đâu!" Lý Hanh nhíu mày nhắc nhở.

Người trẻ tuổi đó hít sâu một hơi: "Không sao đâu, dù sao khinh công của đệ cũng không tệ, chỉ trăm mét mà thôi, muốn qua đó cũng không khó lắm…"

Dứt lời, cậu ta bật ra khoảng năm mét trên dây xích.

Dây xích đung đưa!

Người kia vừa mới chạm chân xuống, còn chưa kịp đi về phía trước thì đã cảm thấy cả người đung đưa theo dây xích đó, hoàn toàn không thể khống chế được sự thăng bằng. Cậu ta kêu lên sợ hãi, hai tay vô thức quờ quạng trên không trung, trông tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Trên vách núi, cả nhóm người cùng đổ môi lạnh thay cho đồng bạn!

Thấy người kia lắc lư không thôi, có người cất cao giọng đề nghị: "Đừng đứng im nữa, bay qua đó bằng tốc độ nhanh nhất đi!"

"Phải đấy!" Có người tán thành ngay lập tức.

Trên xích sắt, sắc mặt của người trẻ tuổi đó đã trắng bệch ra rồi, nghe vậy, cậu ta cắn răng một cái, nhắm vào một vị trí cách đó mấy mét, sau đó bật người lên để bay tới.

Nhưng vừa mới bay lên không trung, cơn gió phất phơ vừa rồi bỗng trở nên mãnh liệt hơn…

Cơ thể trên không trung của cậu ta hơi lệch đi một chút!

"Không hay rồi!"

Sắc mặt của người trẻ tuổi đó tái đi, vì quá hoảng hốt, cậu ta chẳng khác gì một quả bóng xì hơi, bị thổi lệch đi mấy mét…

Trên vách núi ở phía sau, cả đám người chỉ biết trơ mắt nhìn cậu ta bị lệch ra khỏi dây xích mấy mét. Ngay khi hạ xuống, cậu ta hét toáng lên và rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.

Chưa làm được trò trống gì thì đã chết mất rồi!

Thấy đồng bạn bị rơi xuống vách núi, người của Thiên Dận Bang đều nín thở! Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy hết sức hãi hùng, thậm chí có một số đệ tử nữ còn hít sâu vào, không kìm được mà lùi về sau, sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo rơi xuống đó.

"Nguy hiểm thật…"

Bang chủ của Thiên Dận Bang và Lý Hanh liếc mắt nhìn nhau.

Thực ra, vốn dĩ bọn họ cũng định dựa vào khinh công để bay qua cầu, nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên bọn họ đã xem thường cây cầu treo bằng xích sắt này rồi…

Gió ở đây cũng khó giải quyết hơn những gì bọn họ nghĩ nhiều, nếu vừa rồi mà vội vã hơn một chút nữa thì e rằng bọn họ cũng sẽ tan xương nát thịt giống người huynh đệ kia mất!

Đang lúc hai người còn đang rối ren với tâm trạng ảo não, băn khoăn rồi lại cảm thấy may mắn của mình, một tiếng cười thé tai vang lên từ đằng sau.

Cả đám Thiên Dận Bang đều giật mình xoay người lại.

"Ai!"

Lý Hanh còn chưa dứt lời, một tiếng nói phách lối đã vọng tới: "Ta!"

Tiếng xé gió nhanh chóng vang lên, sau đó, một người đáp xuống trước mặt Thiên Dận Bang.

Quan sát từ trên xuống dưới một lượt, người này có dáng người cao gầy, khuôn mặt kiên nghị, mang theo nét gian tà không theo khuôn phép. Hắn ta khoanh tay trước ngực, bên môi là một nụ cười đùa cợt, hai tay còn đeo móng vuốt kim loại đen óng, tỏa ra ánh sáng dữ dằn.

Dù phải đối mặt với những thành viên cảnh giới Tạo Hóa của Thiên Dận Bang, hắn ta cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn ra vẻ ta đây hơn người, khiến đệ tử của Thiên Dận Bang rất tức giận!

"Người của Nhất Phẩm Đường?"

Bang chủ của Thiên Dận Bang vẫn là người có đôi mắt tinh tường nhất, liếc nhìn vào huy hiệu trước ngực của đối phương, hắn ta nhíu mày lại, nặng nề nói thẳng ra thân phận của người đó.

Hắn ta vừa dứt lời, người của Thiên Dận Bang đều biến sắc.

Nhất Phẩm Đường là tên gọi của một đội ngũ nổi tiếng trong giới game giả lập. Nghe nói lần này bọn họ đã bán hết tài sản, hoàn toàn rút khỏi những tựa game khác để tiến quân vào "Giang hồ", hơn nữa đã thành lập được ba bang phái trở lên, đồng thời cả ba bang phái đều có tiếng tăm lừng lẫy trong "Giang hồ".

Thảo nào khi biết được thân phận của người này, người của Thiên Dận Bang lại cứng họng lại như thế.

Nghe nói hơn năm trăm thành viên nội bộ của Nhất Phẩm Đường đều đã đạt tới cảnh giới Tạo Hóa vào nửa tháng trước, có 70% trong số đó tập được võ công thượng thừa, những môn phái nhỏ hoàn toàn không thể địch lại được!

Đôi mắt của bang chủ Thiên Dận Bang rất phức tạp, hắn ta nhìn chăm chú vào người kia, hít sâu một hơi rồi do dự mở miệng hỏi: "Người của Nhất Phẩm Đường xuất hiện ở đây thì liệu có phải hộp gấm ở cổng Thiếu Lâm Tự đã có chủ rồi không?"