Translator: Nguyetmai
Mặc dù Khai Tâm cảm thấy khá thất vọng vì không thể khiến đám người đang theo dõi đằng sau xuất hiện, nhưng hắn cũng không quá mức để ý hay dừng lại lâu lắm, tiếp tục đi khoảng trăm mét nữa để ra khỏi rừng cây. Đến cạnh vách núi hiểm trở, hắn bật người lên, không quan tâm đến màn sương trắng dày đặc ở đằng trước, phi thẳng về một nơi trên đỉnh núi.
Rất nhanh, Khai Tâm xuất hiện trên đỉnh núi. Năm sợi dây xích sắt dài hàng trăm mét nối dài từ bên này sang vách núi bên kia, chúng chậm rãi đung đưa trong những cơn gió lớn.
"Keng, keng keng keng…"
Mặc dù mỗi một sợi xích sắt đều to bằng nắm đấm của người trưởng thành, trông có vẻ rất chắc chắn và kiên cố. Nhưng những tiếng va đập vang dội trong gió vẫn mang đến cảm giác, chỉ cần đứng trên đó thì sẽ bị ngã xuống vực sâu, thịt nát xương tan.
Ở đối diện, trong làn sương khói mờ ảo, người ta có thể nhìn thấy một ngọn núi không quá lớn, như một cây trụ chống trời sừng sững giữa mây xanh, bốn bề bóng loáng như ngọc, không có thứ gì để mượn lực mà leo lên được.
Năm sợi xích sắt này chính là lối đi duy nhất để tới được Hình Phạt Chi Phong!
Hít một hơi thật sâu, Khai Tâm cẩn thận lấy một bộ áo lông Cự Lang trong túi Càn Khôn ra, lên trang bị đầy đủ rồi mới ngẩng đầu nhìn Hình Phạt Chi Phong ở đối diện. Hắn hơi dùng nội lực một chút, thân thể rơi lên sợi dây xích sắt.
Cảm giác lung lay mà dây xích mang đến không quá mãnh liệt, nhưng gió núi lại khiến người ta đứng không vững vàng. Hơn nữa sự chóng mặt khi nhìn xuống dưới dễ sinh ra cảm giác hoảng hốt, bất an.
Dây xích hơi trùng xuống, Khai Tâm bước lên dây xích một cách vững vàng!
Giờ khắc này đây, khinh công có lợi hại đến đâu thì cũng sẽ chỉ là vô dụng nếu không biết sử dụng kỹ xảo. Bay qua bằng cách sử dụng khinh công một cách mù quáng thì kết quả duy nhất chính là bị gió núi hất văng xuống vực sâu vạn trượng.
Kiếp trước, vô số người không thể vượt lên được cảm giác sợ hãi trên không trung này, đi được nửa đường thì mất bình tĩnh, trượt chân rơi xuống dưới.
Khai Tâm cũng hít sâu mấy lần bên vách đá mới có thể bình phục được cảm giác như sắp rơi xuống vực sâu đó. Hắn khẽ ngẩng đầu, nhấc chân bước đi bước đầu tiên trên dây xích.
"Vù…"
Gió núi quật tới, cả người hắn lung lay, dây xích sắt dưới chân cũng đung đưa theo.
Sắc mặt biến đổi, ngay lúc sắp mất thăng bằng, Khai Tâm bật chân lên, nhảy từ sợi dây ngoài cùng bên trái sang dây xích có độ đung đưa lớn nhất ở bên phải.
Tuy rằng đột nhiên nhận thêm một nguồn sức mạnh nữa, nhưng dây xích không có thay đổi gì rõ ràng.
"Xoẹt!"
Trong một tiếng vang nặng nề, Khai Tâm mượn lực bật lên, thân thể như một cơn gió quay trở lại dây xích ban đầu. Chỉ có điều sau hai cái nhảy ấy, hắn đã lướt lên trước được hơn một mét.
Lúc đứng vững lại, dây xích vẫn không ngừng đung đưa.
Khai Tâm vốn dĩ không kịp giữ thăng bằng, nhưng lại không thể không hít vào một hơi để nhảy sang dây xích bên phải… Hắn nhún người nhẹ một cái, một lần nữa thoát khỏi nguy hiểm, không đến mức bị gió núi làm mất bình tĩnh.
Nhún người rồi lại bật một cái.
Cứ lặp đi lặp lại như thế!
Khai Tâm như một chiếc lá mỏng manh, chập chờn giữa năm sợi dây xích.
Mỗi lần bật là hắn lại tiến lên được một, hai mét.
Mặc dù khoảng cách không lớn, nhưng người ngoài lại chẳng thể hiểu nổi sự nguy hiểm của việc này…
Cảm giác vực sâu vạn trượng, gió thổi mãnh liệt cùng với điểm đặt chân không ổn định, sơ sẩy một chút là sẽ rơi vào kết cục thịt nát xương tan. Cho dù Khai Tâm có tự tin đến đâu đi chăng nữa thì giờ khắc này cũng phải hết sức cẩn thận, tiến lên chậm chạp để cam đoan cho sự an toàn của mình.
Bóng dáng của Khai Tâm cũng dần hòa vào màn sương trắng dày đặc.
Sương càng dày, khuôn mặt của Khai Tâm càng nặng nề hơn!
Lúc này, sương trắng đã bao phủ xung quanh. Tầm mắt bị che khuất nhiều, dây xích cứ mờ mờ ảo ảo, khiến Khai Tâm vốn đã rất căng thẳng và tập trung cao độ không khỏi lạnh toát sống lưng.
Hiện tại hắn mới đến đoạn giữa của xích sắt, là vị trí tiến không được mà lùi cũng không xong, xung quanh lại trắng xóa một mảnh, bất kể là ai thì cũng run lên như cầy sấy rồi.
Không dám chần chừ nữa, xoẹt một tiếng, Bách Chiến Đao rơi vào tay Khai Tâm. Sau khi dồn nội lực vào, thân đao lập tức tỏa ra ánh sáng màu xanh lam đậm.
"Keng!"
Trong màn sương mù lập tức xuất hiện một vầng sáng hình cung hoa mỹ, sau đó là ánh lửa văng ra do kim loại va chạm vào nhau, tiếng vang vọng lại giữa hai ngọn núi. "Keng keng keng keng…" Thanh âm này cứ kéo dài như thế, hơn nữa càng lúc càng dồn dập. Nếu lúc này có người ở đây và nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ tưởng trên Tung Sơn có thần tiên.
Nhưng trên thực tế, lúc này, người tạo ra cảnh tượng ấy lại chẳng khác nào con vịt đang bơi trên mặt nước. Trông thì thoải mái và nhàn nhã, nhưng hai chân đang phải vận động không ngừng!
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Khai Tâm vừa dùng Hoa Lang Ngâm để xác định vị trí của năm sợi dây xích, vừa giữ thăng bằng một cách khó khăn trước lực cản to lớn mà xích sắt mang lại.
Sau đó, thông qua vầng sáng của Hoa Lang Ngâm, hắn vội vàng tiến lên, rồi lại tiếp tục vung đao trong màn sương mù, chẳng khác nào mò đá qua sông. Chỉ có điều con sông này khá cao, phải gọi là Thiên Hà mới đúng!
Những kinh nghiệm của kiếp trước khiến Khai Tâm không để xảy ra sai lầm.
Trong những tiếng vang leng keng dồn dập, cuối cùng Khai Tâm cũng ra khỏi màn sương trắng. Nhìn thấy Hình Phạt Chi Phong hiện ra ngay trước mắt, hắn cảm thấy như thể mình đã tìm thấy đường sống trong chỗ chết vậy.
Thế nhưng, bóng người đứng đối diện trước mặt khiến khuôn mặt tươi cười của Khai Tâm lập tức cứng đờ lại, sắc mặt trắng bệch ra, trái tim cũng như rớt xuống đáy vực.
Cho dù mới chỉ nhìn lướt qua, thấy được một võ tăng già cả mặc áo cà sa màu xám, tay cầm gậy, vẻ mặt mỉm cười, nhưng Khai Tâm cũng không phải là những đệ tử mới của Thiếu Lâm. Hắn biết, trên Hình Phạt Chi Phong, những người có thể hoạt động tự do được chỉ có các hòa thượng phá giới mà thôi.
Bởi vì bị giam tại Hình Phạt Chi Phong lâu năm không được xuống núi nên hầu hết những hòa thượng phá giới đều tu luyện ra một dáng vẻ hiền lành. Trên thực tế thì lòng dạ bọn họ lại đen như than, chỉ cần lơ là cảnh giác một chút thôi là sẽ xong đời.
Nhưng Khai Tâm lại không thể ngờ được rằng, trên con đường tới Hình Phạt Chi Phong lại có một hòa thượng phá giới đang trông coi ở cuối cầu xích sắt!
"Chết tiệt!"
Nhìn thấy bóng người đó, Khai Tâm hết sức hãi hùng!
Giây phút ấy, hắn chỉ hận không thể quay đầu trở về ngay lập tức.
Dưới tình cảnh nguy hiểm thế này mà còn gặp phải hòa thượng phá giới ở cảnh giới Huyền Diệu! Hắn dùng cảnh giới Tạo Hóa để đi qua cầu xích sắt đã là khó khăn lắm rồi, hơn nữa trên đường đi còn tiêu hao mất bảy tám phần nội lực, hầu như không có thời gian bổ sung. Hòa thượng phá giới lại xuất hiện vào đúng lúc này…