Translator: Nguyetmai
Cách đó không xa, đám người Yến Sơn Hổ đang chuẩn bị rút lui, nhưng khi thấy hai huynh đệ thi triển Nhật Quang Kiếm Pháp và Khiếu Nguyệt Đao Pháp, bọn họ nhận ra thân phận của hai người này ngay.
Nhật Quang Kiếm Pháp và Khiếu Nguyệt Đao Pháp là võ học của một đôi huynh đệ mới thành danh gần đây ở khu vực Giang – Hàng. Dựa vào tác dụng ảnh hưởng đến thị giác của Nhật Quang Kiếm Pháp và sự ảnh hưởng đến thính giác của Khiếu Nguyệt Đao Pháp, xưa nay bọn họ không e sợ bất cứ ai, cho dù là chiến đấu tập thể cũng có thể giành được chiến thắng, được những bang phái ở vùng Giang – Hàng xưng là Nhĩ Mục Thông Thiên.
Hai huynh đệ này tên là Giang Nam và Giang Vệ, mới chỉ nổi tiếng ở khu vực Giang – Hàng thanh danh chưa lan truyền tới đây, nhưng Yến Sơn Thập Thất Hiệp từng đi ngang qua đó nên biết đến hai huynh đệ có thực lực mạnh mẽ này.
Bây giờ tận mắt thấy võ học thượng thừa với khí thế bàng bạc của hai người, hắn ta càng thêm cảm thấy những lời đồn về đối phương không ngoa chút nào!
Nhưng không thể ngờ rằng, hai nhân vật lợi hại như vậy lại bị một người đàn ông trẻ tuổi vô danh dùng một chiêu đánh bại, hiện giờ bọn họ thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, chắc chỉ còn đường chết thôi.
Nghĩ tới chuyện đội ngũ của mình từng không biết sống chết mà để mắt tới đối phương, hơn nữa còn lan truyền vị trí và tin tức của đối phương ra. Cả đám Yến Sơn Hổ đồng loạt rùng mình, không dám ở lại thêm nữa, tất cả vội vàng xuống núi.
Sau khi sáu người của Yến Sơn Hổ rời khỏi đó, hai huynh đệ họ Giang cũng bỏ mạng vì mất máu quá nhiều, trong rừng chỉ còn lại người đàn ông áo bào tím và Khai Tâm.
Bốn con mắt giao thoa trong không khí, tia lửa tóe ra khắp nơi!
"Tên ngươi là gì?"
"Khai Tâm."
Người đàn ông áo bào tím lặp lại một lần trong lòng, sau đó mới cất cao giọng: "Ta là Thượng Quan Luyến."
"…"
Khai Tâm nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, hình như trong trí nhớ của hắn không có người này, hắn chỉ gật đầu mà không nói gì.
Cũng chẳng có gì là lạ khi đối phương không nổi tiếng.
Kiếp trước, mặc dù tên tuổi của Nhất Đế, Nhị Hậu, Tam Vương, Thất Hầu, Thập Tam Hiệp rất vang dội, nhưng ở khu vực Trung Hoa còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ. Những người này không thích nổi bật, hơn nữa chưa chắc vận may đã tốt, vì thế mới không có tiếng tăm gì. Nhưng với Dạ Lang Phong Ma Kiếm mà Thượng Quan Luyến sử dụng trước đó, môn võ học này của hắn ta đã vào mức cao nhất của tầng thứ chín rồi. Chỉ một chút nữa thôi là sẽ bước vào tầng thứ mười, giống với Hoa Lang Ngâm của hắn. Trong "Giang hồ" hiện tại, có thể xếp hắn ta vào hàng ngũ những siêu cao thủ hàng đầu được rồi.
Nếu không vì thế thì Khai Tâm cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian và nước bọt như vậy.
"Có thể nói cho ta biết vừa rồi ngươi đã dùng đao pháp gì không?"
Thượng Quan Luyến vẫn băn khoăn về việc không nhìn ra được thủ pháp vừa rồi của Khai Tâm, hắn ta không nhịn được mà mở miệng hỏi.
"Hoa Lang Ngâm."
Nói xong, Khai Tâm nhìn lên trời, rồi lại nhìn vào Thượng Quan Luyến: "Không còn sớm nữa đâu, ra tay đi."
Mặc dù đã xử lý được hơn hai mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, nhưng Khai Tâm vẫn không muốn để đám Thiên Dận Bang, Thương Hải Kiếm Phái phát hiện ra. Bởi vì như thế thì hắn khó mà cắt đuôi được tất cả mọi người trên Tung Sơn này, ngay cả khi sử dụng Đăng Vân Bộ!
Chỉ có thể tốc chiến tốc thắng!
Có lẽ đã nhận ra ý chí chiến đấu cuồn cuộn của Khai Tâm, Thượng Quan Luyến ngưng mắt nhìn, cánh tay rủ xuống, một thanh nhuyễn kiếm trượt ra khỏi tay áo và rơi vào lòng bàn tay. Nội lực trào ra, thân kiếm uyển chuyển, tạo thành những tiếng vun vút trong không khí.
Tiếng kiếm ngân vang nhanh chóng lan ra cánh rừng!
Giờ khắc này, Thượng Quan Luyến ngạc nhiên phát hiện ra rằng, Khai Tâm đang chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tuấn tú hơi ngước lên, vẻ mặt mang theo cảm xúc nhung nhớ và tang thương.
"Lâu rồi không được nghe tiếng kiếm vang trong trẻo như thế."
Khai Tâm thở dài một hơi trong lòng, sau đó bỗng mỉm cười.
Khuôn mặt tuấn tú non nớt, cảm xúc tang thương và tưởng nhớ, hai khí chất hoàn toàn khác biệt nhau cùng dung hợp trên một người đàn ông trẻ tuổi, cuối cùng hóa thành một nụ cười thản nhiên. Tất cả khiến Thượng Quan Luyến phải hoảng hốt, càng cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi trước mặt khó lường hơn, đồng thời còn là một người từng trải nữa.
"Ra tay đi."
Giật mình, nụ cười trên mặt Khai Tâm biến mất!
Tất cả như trở lại hai năm trước, lúc mà hắn mới tiếp xúc với cái tinh túy của nhiều loại võ học, bắt đầu khiêu chiến với các cao thủ đã thành danh. Tâm trạng tương tự đến mức khó tả và cũng như lúc này, ý chí chiến đấu của hắn dâng cao…
Tâm trạng của Khai Tâm thay đổi, khiến người đàn ông áo bào tím ở đối diện cũng phải giật mình!
Nếu nói vừa rồi cảm giác mà Khai Tâm mang lại cho hắn ta là sự khó lường và tính cách thản nhiên, lạnh lùng như tuyết. Vậy thì giờ khắc này, Khai Tâm giống với biển cả mênh mông dưới ánh mặt trời, ẩn chứa lực lượng vô tận.
Thượng Quan Luyến hít sâu một hơi để bình phục lại, sau đó nhuyễn kiếm của hắn ta xẹt qua không khí, để lại kiếm màu tím đen. Hắn ta nhìn Khai Tâm: "Tầng thứ chín của Dạ Lang Phong Ma Kiếm! Xin chỉ giáo!"
"Tầng thứ chín của Hoa Lang Ngâm!"
Khai Tâm mỉm cười báo ra tình hình võ nghệ của mình.
Đây là sự ăn ý giữa các cao thủ với nhau, trong khi luận bàn, hai bên không được thay đổi võ học của mình, chỉ dùng loại võ công này để chiến đấu.
Vừa dứt lời, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Tốc độ của Dạ Lang Phong Ma Kiếm cực kỳ nhanh, chỉ nhìn thành quả giết chết mười người trong nháy mắt của hắn ta là đủ biết sự lợi hại rồi, không hề thua kém võ học thượng thừa Hoa Lang Ngâm ở mức cao nhất tầng thứ chín.
Mặc dù về mặt tốc độ thì Hoa Lang Ngâm hơi thua thiệt một chút, nhưng khả năng công kích thì còn mãnh liệt hơn Dạ Lang Phong Ma Kiếm!
Mũi kiếm sắc bén, lưỡi đao áp sát!
Đây là cách lột tả chân thật nhất về cuộc chiến của hai người.
Thượng Quan Luyến phát huy tốc độ của Dạ Lang Phong Ma Kiếm đến mức cực hạn, vượt lên trước ở mọi mặt, vừa di chuyển vừa ra chiêu, thường thì vầng sáng màu tím đen còn chưa biến mất thì vầng sáng mới đã hiện ra, cứ la liệt như gai nhím. Tốc độ này khiến sự mãnh liệt của kiếm pháp được phô bày nhuần nhuyễn, nhanh chóng chiếm được ưu thế.
"Hay!"
Mặc dù bị Dạ Lang Phong Ma Kiếm áp chế, nhưng Khai Tâm lại không hề hoang mang, võ học thượng thừa mà đối phương sử dụng chú trọng tấn công chứ không nghiêng về phòng phủ. Hoa Lang Ngâm lại là công thủ phối hợp, nếu công kích liều thì Hoa Lang Ngâm sẽ không thể thắng được, thậm chí còn bị đối phương khắc chế.
Vì thế, trong kiếp trước, sau khi trò chơi ra mắt được một năm, hầu như mọi người đều học ít nhất ba loại võ công thượng thừa với tính chất khác nhau để cùng sử dụng. Nếu không, trong trường hợp Hoa Lang Ngâm đụng phải Dạ Lang Phong Ma Kiếm thế này, lại còn chiến đấu cùng cảnh giới với nhau thì đa phần là Hoa Lang Ngâm thất bại.
Trước mắt, Khai Tâm mới chỉ học được một môn võ học thượng thừa là Hoa Lang Ngâm mà đã gặp phải Dạ Lang Phong Ma Kiếm thì cũng coi như đen đủi rồi, nhưng mà…
Thượng Quan Luyến còn đen đủi hơn nữa.
Nếu là một người khác thì chắc chắn hắn ta sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhưng người hắn ta gặp lại là Khai Tâm – người hiểu rất rõ về Dạ Lang Phong Ma Kiếm. Mỗi khi Thượng Quan Luyến ra chiêu là Khai Tâm lại nhanh chóng lùi về sau và dùng đao đánh úp tới.
Hai lần trước, mỗi lần chạm mặt là Thượng Quan Luyến lại cảm thấy bàn tay đau đớn như muốn nứt ra. Sau đó phát hiện tình hình không ổn, hắn ta lập tức thay đổi cách chiến đấu, cẩn thận tránh né việc giao chiến chính diện, chỉ lợi dụng cách chiến đấu vừa di chuyển vừa đánh, định bụng tốc chiến tốc thắng.
Đáng tiếc Khai Tâm lại không hề mắc mưu, hắn đứng tại chỗ như cắm rễ dưới đất, chỉ xê dịch trong phạm vi nhỏ, Bách Chiến Đao xoay ngang xoay dọc để phòng thủ vững chắc. Cứ thế, nội lực của Thượng Quan Luyến đã tiêu hao đến bảy mươi, tám mươi phần trăm.
Khai Tâm thì hoàn toàn ngược lại, tinh thần có vẻ rất dồi dào.
Cuối cùng, Thượng Quan Luyến la lên một tiếng, mũi chân bật lên, hắn ta chủ động bay ra ngoài mấy mét. Sau mấy cú nhảy lên xuống, hắn ta bực bội nói vọng lại từ đằng xa: "Thôi bỏ đi! Ta không thắng được ngươi, hộp gấm thuộc về ngươi đấy!"