Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 131: Tranh giành hộp gấm




Translator: Nguyetmai

Rầm!!!

Một tiếng vang cực lớn bỗng vọng tới từ phía Đông!

Ngay sau đó, rất nhiều người chơi nhìn thấy bức tường ở phía Đông của ngôi miếu bị ai đó va vào, tạo thành một lỗ hổng rất lớn. Ba bóng đen lao ra từ trong bụi rậm, một người đi trước, hai người theo sau, tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát đã để lại đám người chơi còn chưa kịp nhìn thấy gì ở đằng sau.

"Ở phía trước, ngăn hắn lại!!"

"… Đừng để hắn lấy mất hộp gấm!!"

Vô số người chơi giận dữ hét lên và lao ra khỏi lỗ hổng, đuổi theo sau ba người đó.

Đến giờ phút này, người chơi bên ngoài mới sực tỉnh!

Bọn họ xoay đầu lại, nhìn chăm chú vào hộp gấm tinh xảo mà người đi đầu tiên ôm. Đôi mắt của những người chơi ngoài miếu lập tức sáng rực lên, bọn họ vô thức đuổi theo sau.

"Giao nó ra!"

"Lên!!"

"Mẹ kiếp!"

Phía trước có người chặn đường, đằng sau có kẻ đuổi theo, người ôm hộp gấm không khỏi cười khổ, nhưng lại không thể lấy binh khí ra. Ngọn giáo bằng đồng màu đỏ bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, dũng mãnh hất tung vũ khí của mấy người chơi. Sau đó, hắn ta mượn lực bay lên, chỉ thoáng chốc thoát khỏi vòng vây, giao lại đám người đang đuổi theo cho hai đồng bạn.

"Môn chủ đi mau!"

"Giao những người này cho bọn đệ!"

Hết sức chuyên nghiệp, hai người đằng sau lộn người lại để cản đường, tranh thủ thêm thời gian cho người ôm hộp gấm.

Thì ra, người lấy đi hộp gấm chính là hai vị đà chủ và một vị phó môn chủ của Huyết Đao Môn – một trong ba bang phái vừa rồi, người cầm đầu là phó môn chủ Huyết Sát.

Lúc đầu bọn họ cứ tưởng rằng, sau khi vào căn phòng nhỏ đó sẽ phải chiến đấu một trận ác liệt với người đang giữ hộp gấm.

Nhưng điều bọn họ chẳng thể ngờ tới là, không những trong phòng không có bất cứ ai, mà ngay cả hộp gấm bọn họ quan tâm nhất cũng được đặt sờ sờ trên bàn, vô cùng dễ thấy!

Bọn họ càng cạn lời hơn khi thấy một bức tường trong phòng có dấu hiệu vỡ nát, như thể bị ai đó công kích vào, vết lõm cực kỳ rõ ràng.

Sau khi xông vào căn phòng, phó môn chủ của Huyết Đao Môn nhìn thấy tình cảnh này, đầu óc hắn ta nóng lên, cầm hộp gấm lên mà không cần nghĩ ngợi gì cả, tiếp đó lại quả quyết phá tường để lao ra.

"Dùng bồ câu gửi thư cho các huynh đệ, bảo bọn họ lập tức tới địa điểm trong kế hoạch để tiếp ứng!"

Huyết Sát đơn thương độc mã, bay suốt một đường, hắn ta mạnh mẽ đánh văng mấy người để phá vòng vây, có vẻ rất điêu luyện.

Thực lực của hai đà chủ đằng sau cũng không tầm thường, đao pháp sắc bén, vừa đánh vừa lùi, khiến những người đuổi theo không dễ gì vượt qua được cửa ải của bọn họ. Mười mấy đệ tử đi theo ra từ trong ngôi miếu cũng chặn được rất nhiều người lại, chỉ mấy giây ngắn ngủi, Huyết Sát đã hoàn toàn biến mất ở trong rừng cây.

"Giết!"

Việc Huyết Sát rời đi chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt Thương Hải Kiếm Phái và những bang phái còn lại. Tất cả thẹn quá hóa giận, nảy sinh sát ý trong lòng.

Hiệp ước ngầm mới thành lập cách đó không lâu hoàn toàn bị phá bỏ.

Hai bang phái và những người chơi khác ở gần đó thi nhau nhắm vào đệ tử của Huyết Đao Môn, khiến đám đệ tử đó phải đối mặt với kẻ địch từ hai phía, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên.

Ngay cả hai đà chủ cũng nhanh chóng mất mạng dưới kiếm của những cao thủ trong hai môn phái này.

"Đuổi theo!"

"Đừng để hắn mang hộp gấm đi xa!!"

Một người đàn ông của Thương Hải Kiếm Phái nghiêm túc ra lệnh.

Sau khi thu nhặt chiến lợi phẩm trên mặt đất, hàng trăm người chơi lao về phía mà Huyết Sát biến mất…

Trong lúc đó, không ai chú ý tới một người đàn ông mặc quần áo xanh, cầm Bách Chiến Đao thản nhiên đứng giữa đám đông. Hắn liếc nhìn những người chơi cảnh giới Tạo Hóa xung quanh, lẳng lặng nhớ kĩ từng người một!

Đương nhiên người này chính là Khai Tâm – người đã nhận được Chân Long Thập Thức của Huyền Không đại sư.

Ngay trước khi đám người này xâm nhập vào ngôi miếu, Khai Tâm đã biết rằng với sức của một mình hắn thì không thể mang hộp gấm đi trước mắt hàng trăm người chơi như vậy được. Vì thế hắn cắn răng, đặt hộp gấm ở một nơi dễ thấy trong căn phòng nhỏ mà hắn và Huyền Không đại sư đã đánh cờ, sau đó bản thân mình thì quay lại căn phòng mà hắn từng dừng chân.

Không ngoài dự đoán…

Khi vào bên trong, tất cả người chơi đều chú ý tới dấu hiệu hộp gấm ở trong căn phòng bên trái, không để ý rằng bên phải còn một căn phòng nữa.

Khi mọi người tập trung hết vào hộp gấm, Khai Tâm lẳng lặng lẻn vào đám đông, không để bất cứ ai phát hiện ra.

Đương nhiên, Khai Tâm sẽ không hào phóng mà bỏ qua hộp gấm như thế.

Vì nó, hắn đã lãng phí mấy ngày liền. Lặn lội ngàn dặm tới Tung Sơn, chặn giết tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của đám cướp rồi lại chạy tới đây, nếu để người khác lấy mất thì làm sao mà hắn cam tâm được.

Đứng trong đám người, Khai Tâm đếm qua một lượt.

Xung quanh có hơn một trăm người chơi cảnh giới Tạo Hóa, những người chơi cảnh giới Xuất Nhập còn lại thì không đáng lo ngại. Muốn đoạt lại hộp gấm và biến mất trước mắt bọn họ một lần nữa thì những người chơi cảnh giới Tạo Hóa phải ít hơn hai mươi mới chắc chắn không có gì sơ sót…

"Phải nghĩ cách để giải quyết một số lượng cao thủ cảnh giới Tạo Hóa mới được."

Khai Tâm cúi đầu ngẫm nghĩ, hắn nhìn chấm đỏ đang di chuyển, đôi mắt bỗng dừng lại ở một khu vực mà chấm đỏ đang tiến đến: "Ý, nơi này là…"

Cảm thấy mừng thầm, Khai Tâm lặng lẽ giảm tốc độ lại, để mặc cho đám người chơi xẹt qua, mang theo những tiếng gió gào thét.

Lúc người chơi cuối cùng lướt qua mình, Khai Tâm thay đổi phương hướng không hề do dự, đi về phía Đông Bắc…



Vù!

Vù vù!

Gió thổi qua tai!

Huyết Sát vẫn rất phấn khích và kích động từ nãy đến giờ!

Mặc dù các huynh đệ đã hy sinh, nhưng hắn ta lại có được thời gian quý giá, chỉ chớp mắt đã kéo khoảng cách ra mấy trăm mét. Hắn ta tin rằng, chỉ cần giữ được khoảng cách này, đến khi các huynh đệ nhận được thư và tập hợp ở địa điểm đã lên kế hoạch từ trước, việc còn lại chỉ là tìm một nơi yên tĩnh không có ai và chờ đến khi trời tối nữa thôi.

Huyết Sát rất tự tin với cảnh giới khinh công tầng thứ chín của mình, hắn ta dám chắc không ai có thể đuổi kịp được hắn ta trước khi gặp được các huynh đệ.

"Hây…"

Vừa bay lượn trong khu rừng, Huyết Sát vừa cho một viên Hoàn Dược vào miệng để bổ sung nội lực.

Thế nhưng, sự phấn khích và kích động trên mặt Huyết Sát nhanh chóng thay thế bằng vẻ nặng nề và bất an…

Hương vị của dã thú thoang thoảng đâu đây trong không khí, còn có cả tiếng rít gào loáng thoáng ở đằng trước.

Không ổn rồi!

Huyết Sát biến sắc, theo phản xạ định đi đường vòng.

Nhưng nếu vòng vèo thế này, chẳng phải đám người đang đuổi theo ở đằng sau sẽ rút ngắn khoảng cách được sao?

"Liều mạng vậy!"

Thoáng cắn răng, Huyết Sát không thay đổi phương hướng nữa, tiếp tục xông về phía trước.

Mấy giây sau, tiếng gầm thét như có như không của dã thú bỗng biến mất…

"May quá."

Khuôn mặt hơi tái đi vì căng thẳng của Huyết Sát chợt dịu đi, hắn ta thầm nghĩ thật là may.

Nhưng lúc mà hắn ta tưởng rằng mình đã thoát được thì những tán lá trong rừng bỗng rung lên.

Vút!

Một con hổ vằn vàng trắng vọt ra từ sau bụi cây!

Huyết Sát đang định phản đòn thì tiếng hổ gầm như sấm bỗng vọng vào trong tai!

"Gào!"

Sóng âm mạnh mẽ khiến Huyết Sát giật mình, thần trí kinh khiếp, toàn thân cứng đờ, động tác cũng cứng ngắc theo.

Sau đó, bi kịch diễn ra!

Huyết Sát trơ mắt nhìn một bóng đen bổ nhào vào trước mặt hắn ta, toàn bộ tầm nhìn bị che khuất, một nguồn sức mạnh khổng lồ thoáng chốc từ lồng ngực lan ra khắp người hắn!

Rầm!

Toàn thân Huyết Sát bị đánh hộc máu, bay ra sau một đoạn xa. Hộp gấm cũng văng khỏi lòng hắn ta và rơi về phía xa.