Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 13: Nhiệm vụ môn phái




Translator: Nguyetmai

Trung Quốc có một câu tục ngữ: Nhặt một hạt vừng, mất cả một quả dưa hấu. Ngụ ý là khuyên bảo người ta đừng chỉ biết đến những ích lợi nhỏ nhặt ở trước mắt, làm người thì phải biết nhìn xa trông rộng, để tránh việc mất đi nhiều thứ quý giá hơn.

Khai Tâm cảm thấy, Tinh Cương Kiếm và tiền tài trên người Lý Tam chính là hạt vừng, còn bản thân hắn ta chính là dưa hấu!

Kiếp trước, thực ra có không ít những người mới chơi biết được bí quyết này, nhưng khi bọn họ đánh côn đồ đến không còn sức lực nữa thì lại giết chết côn đồ không chút nghĩ ngợi, chỉ vì giành được Tinh Cương Kiếm, bí tịch và mấy trăm lượng bạc của chúng.

Nhưng rồi sau đó, khi họ đi tìm côn đồ tiếp, chúng thấy từ đằng xa đã tránh né rồi, hoặc là không chịu để lộ ra bản tính côn đồ của chúng ra, chỉ như một NPC bình thường, khiến người chơi không có lý do và cơ hội để ra tay.

Chiến đấu với côn đồ Lý Tam một trận, khiến Lý Tam hao hết sức lực rồi, bây giờ Khai Tâm chỉ cần lại gần, dùng Thiếu Lâm Trường Quyền đã đạt đến tầng thứ chín là có thể giải quyết Lý Tam một cách dễ dàng, lấy được mấy trăm lượng bạc và Tinh Cương Kiếm trên người hắn ta…

Thế nhưng Khai Tâm lại không ra tay.

Vờ như đã dùng hết sức, Khai Tâm thở hổn hển đứng nghỉ ngơi tại chỗ, nhìn sang tên Lý Tam đang trợn mắt dữ tợn cũng vừa mới khôi phục lại được một chút sức lực ở đằng kia, Khai Tâm xoay người đi, chạy nhanh thoát khỏi tầm mắt của đối phương và trở về thành.

Chỉ cần Lý Tam không chết, côn đồ trong cả "Giang hồ" đều không nhận được tin tức và sẽ không sợ hãi Khai Tâm, chưa biết chừng lần sau gặp lại, đối phương vẫn vừa gào "ông đây phải làm thịt ngươi!" vừa liều mạng xông đến.

Đây là điều mà Khai Tâm muốn.

Trở lại thành, Khai Tâm nhìn vào trạng thái của mình:

Người chơi: Khai Tâm.

Lực cánh tay 27, căn cốt 18, ngộ tính 26, thân pháp 21.

Thiếu Lâm Trường Quyền chủ yếu là dùng sức lực, nên Khai Tâm cũng không thấy bất ngờ gì khi lực cánh tay tăng lên 3 điểm. Thân pháp tăng lên một điểm cũng là thành quả chiến đấu với sói hoang trong khoảng thời gian này, đáng tiếc mức độ tiến bộ của cảnh giới lại quá thấp.

Ngoài ra, rốt cuộc thì ngộ tính cũng tăng lên được đôi chút!

Thiếu Lâm Trường Quyền tiến vào tầng thứ chín, loáng thoáng có cả tiếng sấm rền, cuối cùng cũng không uổng mấy ngày khổ luyện, rốt cuộc cũng có một môn võ công ra trò.

Khai Tâm thở phào nhẹ nhõm một cái, nụ cười rạo rực xuất hiện trên khuôn mặt.

Nếu bây giờ điền cấp bậc của Thiếu Lâm Trường Quyền vào "Bảng giang hồ Nam Hoa", liệu hắn sẽ lot top ba mươi hay top hai mươi đây?

Nhưng điều đó không quan trọng.

Từ tầng thứ chín trở đi, muốn tăng lên cảnh giới sẽ càng khó khăn hơn, quá trình từ cấp 80 đến cấp 90 của tầng thứ mười rất gian nan, tốc độ như rùa bò, không thể đột phá nhờ những bí kíp nhỏ kia nữa. Từ cấp 90 đến đến cấp 99 của tầng thứ mười một thì càng đau đầu hơn, phải rèn luyện đi rèn luyện lại nhiều lần mới có thể đạt đến cảnh giới tông sư.

Trước mắt chưa có đối tượng luyện tập thích hợp cho những cấp bậc này…

Dù là có thì cũng sẽ vì nội lực của bản thân thấp mà trở nên nguy hiểm, dễ dàng tử vong, thế nên Khai Tâm định gác lại Thiếu Lâm Trường Quyền trước, bắt đầu nghiên cứu một môn võ khác.

Trở lại phủ Mộ Dung, Khai Tâm đến sân trước tìm quản gia!

Ở sân trước, mấy người nam nữ mà Khai Tâm đã gặp nhiều lần trong những ngày qua vẫn đang làm phần việc của mình, người chẻ củi, người tưới hoa, người luyện tập tâm pháp sơ cấp mà quản gia truyền thụ cho, không ai liên quan đến ai.

Thấy Khai Tâm đến gần, biểu cảm của quản gia trở nên hiền hòa hơn nhiều: "Là Khai Tâm đó à, tiểu thư đã nói chuyện của cậu cho ta rồi… Bây giờ cậu là đệ tử của phủ Mộ Dung, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để ra sức vì sự nghiệp ngàn đời của phủ chưa?" Nói đến phần sau, sắc mặt của ông ấy rất nghiêm túc.

Những người đang làm việc ở sân trước đều tỏ ra không thể tin nổi.

Bọn họ làm đến bây giờ cũng mới chỉ được làm nô bộc ở phủ Mộ Dung, chưa qua được sự khảo nghiệm của phủ Mộ Dung nên vẫn chưa hoàn toàn là đệ tử của phủ.

Thấy tên nhóc mới đến thường xuyên ra vào trong sân này trở thành đệ tử trước cả bọn họ, còn bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ trong sư môn của phủ Mộ Dung, ai nấy đều hâm mộ xen lẫn ghen tỵ, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Khai Tâm.

Khai Tâm không thèm để ý đến những ánh mắt ở xung quanh, hắn chắp tay đáp: "Có gì cần thuộc hạ làm ạ?"

"Ừm."

Quản gia hài lòng gật đầu.

"Chuyện là thế này, gần đây trong thành Cô Tô có một lời đồn, nói rằng có một đám trộm mộ từ phương Bắc đến, không ít mộ phần của hoàng thất bị đào ra, tài vật chôn cùng đều bị lấy đi… Tuy rằng lính tuần của Lục Phiến Môn đã kêu gọi không ít nhân lực, nhưng lại chỉ đi bảo vệ mộ phần của hoàng thất và quan phủ… Mấy ngày nay ta luôn không yên tâm, nếu phần mộ của phủ Mộ Dung mà xảy ra chuyện gì, người làm quản gia của phủ Mộ Dung như ta đây khó mà thoát tội được!"

Ông ấy dừng lại một chút rồi nhìn sang Khai Tâm: "Vậy nên ta định phái cậu đi xem sao, buổi tối cậu đến đó canh giữ, nếu phát hiện có kẻ đến trộm mộ thì bắn cái tín hiệu này ra, ta sẽ dẫn người đến ngay."

"Vâng!"

Vừa dứt lời, Khai Tâm lập tức nghe thấy lời nhắn của hệ thống: Tiếp nhận nhiệm vụ "Truy tìm kẻ trộm mộ", chưa rõ cấp bậc, chưa rõ phần thưởng.

Nhiệm vụ chưa rõ?

Có nghĩa là nhiệm vụ này có thể sẽ rất đơn giản, cũng có thể sẽ tăng độ khó theo hướng phát triển của tình tiết, là một nhiệm vụ tồn tại tính may rủi.

Thường thì sẽ không dễ gì để hoàn thành những nhiệm vụ kiểu này!

Nghe thấy lời nhắc của hệ thống, Khai Tâm lẳng lặng không nói lời nào, nhận lấy tín hiệu mà quản gia đưa cho mình. Hắn cất nó đi, từ biệt quản gia ngay lập tức. Lúc này sắc trời đã tối, còn một khoảng cách nữa mới đến mộ phần ở ngoài thành, thời gian rất gấp rút.

Sau khi Khai Tâm đi, nhóm người ở sân trước mới phá vỡ sự trầm mặc trước đó.

"Sao cậu ta lại trở thành đệ tử của phủ Mộ Dung nhanh như vậy?"

"Đúng vậy, tôi đến sớm hơn cậu ta những mấy ngày cơ mà."

"Đù…"

"Thật không công bằng!"

Mấy người chơi vào sớm hơn cảm thấy không vui.

"Không công bằng? Ai biết được chứ, trên trang web của game đã nói rằng có rất nhiều chuyện trong 'Giang hồ' là tùy vào cơ duyên mà? Hẳn là vì cậu ta may mắn hơn chúng ta chăng… Chúng ta không phải cũng thế à? So với những người ở ngoài kia thì những người đã vào được phủ Mộ Dung ở Cô Tô như chúng ta đã may mắn lắm rồi… Hay các cậu định không cho người khác may mắn hơn chúng ta?"

Một thiếu niên nở nụ cười, từ đầu đến cuối đều không phàn nàn điều gì cả.

Từ khi Khai Tâm xuất hiện đến tận khi rời đi, người đó chỉ lẳng lặng tưới hoa, điều thay đổi duy nhất là sự kiên định và vững vàng trong mắt càng thêm sâu sắc hơn!

"May mắn thì được gì chứ!" Người chơi lên tiếng đầu tiên nói rất nghiêm túc, cậu ta hừ một tiếng: "Chờ đến ngày tôi thành đệ tử của Mộ Dung gia, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là đuổi cậu ta đi! Cái gì mà cơ duyên chứ, để xem cậu ta có thể đắc chí hơn tôi được bao lâu!"

"…"

Những người khác không tiếp tục phàn nàn nữa, đôi mắt họ lóe lên, tu luyện càng thêm chăm chỉ hơn.



Phần mộ của Mộ Dung thế gia khác hẳn với những phần mộ khác!

Mỗi thành viên của Mộ Dung thế gia, dù là nam hay nữ thì đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, sống làm anh kiệt, chết… sẽ làm quỷ hùng! Vì thế, ngay cả phần mộ cũng được dựng một thanh kiếm!

Một thanh kiếm lớn dựng thẳng ở mộ phần sâu vào lòng đất, lại được nối với nhau bằng dây xích to bằng ngón tay cái, ngôi mộ bằng đá hình vuông trông rất tinh xảo, toàn bộ khu mộ trở thành một nơi chiến đấu với kiếm khí xông tận trời xanh!

Nhưng dưới ánh trăng, mấy bóng người lén lút lại phá hủy sự trang nghiêm sừng sững ấy!