Translator: Nguyetmai
Chỉ trong một đêm, Thiếu Lâm Tự đứng đầu võ lâm bỗng trở thành một nơi hung hiểm mà người trong "Giang hồ" không ai không biết!
Hơn năm mươi bang phái lớn nhỏ cùng một số gia tộc, đội ngũ, công hội tiến hành cuộc hỗn chiến thảm khốc nhất ở Thiếu Lâm Tự kể từ khi "Giang hồ" ra mắt đến nay.
Hàng ngàn đệ tử Thiếu Lâm cũng bị cuốn vào.
Thi thể nằm dài từ chân núi Thiếu Thất lên đến tận Đại Hùng Bảo Điện của Thiếu Lâm Tự. Hàng vạn người chết, đao kiếm gãy cụt, máu chảy thành sông. Cho dù như thế, vẫn có rất nhiều người chơi lao đầu vào, cực kỳ thèm khát hộp gấm này, chỉ hận không thể hóa thành Đoàn Dự, Tiêu Phong để lao ra khỏi đám người và cướp đoạt bảo bối.
Đáng tiếc, nơi này không có những cao thủ như Đoàn Dự hay Tiêu Phong, chỉ có những người chơi cảnh giới Tạo Hóa với thực lực ngang nhau, chỉ ganh đua với nhau về sức chịu đựng và nhân số, về độ cố chấp và hung hãn.
Thế nhưng, cuộc chiến ngoài Thiếu Lâm Tự nhanh chóng bị một cuộc chiến thảm khốc khác cách đó mười mấy dặm lấn át. Gần một ngàn người chơi đuổi theo một hộp gấm đến một ngôi miếu gần đó, đánh nhau với một hòa thượng, kết quả bị hòa thượng đó dùng tuyệt học mạnh nhất của Phật môn là Sư Hống Công giết chết một số lượng lớn.
Sau khi giết chết hơn một ngàn người chơi, NPC hòa thượng rơi vào trạng thái giết chóc. Chỉ cần có người tới gần ngôi miếu trong vòng phạm vi một trăm mét, ông ấy sẽ chẳng ngần ngại giết chết không cần hỏi…
Một bên là những người chơi tự giết lẫn nhau, một bên là cuộc chiến giữa NPC và người chơi, đương nhiên vụ thứ hai thu hút được sự chú ý của rất nhiều người chơi rồi.
Nhất là khi biết được NPC hòa thượng có thể dùng sóng âm của Sư Tử Hống để giết người trong phạm vi lớn, rất nhiều người đã phát biểu trên diễn đàn, đoán rằng cảnh giới nội công của hòa thượng Trí Hằng đã cao hơn cảnh giới Sinh Tử được biết trước mắt, hơn nữa thực lực của ông ấy còn không thua kém Sư Vương Tạ Tốn trong tiểu thuyết võ hiệp.
"…"
Sau khi ăn cơm và trở lại phòng ngủ, Khai Tâm đọc được cuộc thảm sát ở ngoài ngôi miếu nhỏ. Hắn buông tay ra khỏi con chuột, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên vì hắn đã ở một nơi bí ẩn như thế rồi mà vẫn có người tìm đến được, hơn nữa còn vây công kín mít như thế.
Vui mừng là vì, hòa thượng Trí Hằng quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của hắn. Một mình trông cửa mà vạn người không thể đi qua, giết chết hàng ngàn người chơi ở ngoài cửa miếu, ra sức bảo vệ để không ai bước vào trong miếu và quấy rầy đến ván cờ Trân Lung của hắn và Huyền Không đại sư.
"Khai Tâm!"
Bạch Lãng vội vã nhào vào phòng ngủ, thấy Khai Tâm đang ngồi trước bàn máy vi tính, đôi mắt của cậu ta sáng lên: "Cậu ở đây thì hay quá, tôi có chuyện cần bàn với cậu."
"Chuyện gì thế?"
Khai Tâm cũng đã đoán ra Bạch Lãng định nói gì rồi.
Những ngày gần đây, ba con sói cô đơn không ngừng chạy khắp trường để tuyền truyền về sự thành lập của Thải Y Môn, còn tích cực lôi kéo các cao thủ trong trường, chắc hẳn là vì chuyện này đây mà.
"Thải Y Môn đã được thành lập rồi, môn chủ là Phượng Vũ Thải Y, Ngữ Trà Huynh và Tiểu Thí Cổ làm phó môn chủ. Bọn họ bảo tôi liên lạc với cậu, cho cậu làm trưởng lão, có quyền hành ngang với môn chủ."
"Ồ."
Khai Tâm chỉ "Ồ" lên một tiếng rồi không nói thêm gì nữa khiến Bạch Lãng tụt cả hứng, cậu ta tức tối bảo: "Đù, cậu nói gì đi chứ, cậu không biết tiếng tăm của cậu trong trường học thế nào đâu, tất cả chỉ đợi cậu gia nhập thôi, rất nhiều người nói rằng chỉ cần cậu vào là bọn họ sẽ xin gia nhập môn phái."
"Việc thành lập bang phái cũng không cần gấp gáp quá đâu, cứ đặt quy định đi đã." Khai Tâm nói một cách thản nhiên: "Tôi thì không có vấn đề gì cả, lúc nào gia nhập cũng được."
"Vậy là được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Thải Y, bảo cô ấy gửi lời mời gia nhập cho cậu."
Nghe vậy, Bạch Lãng thở phào một hơi, đôi mắt liếc vào màn hình máy tính, cậu ta nhướng mày: "Hòa thượng Thiếu Lâm? Sư Tử Hống? Chuyện xảy ra khi nào vậy?" Nói rồi, cậu ta ngồi xuống cạnh Khai Tâm, có vẻ như cũng vừa phát hiện ra tin tức này.
"Vừa mới thôi."
"Ai mà gớm vậy, để một NPC gác cổng cho luôn cơ đấy."
Lướt qua bài đăng một lượt, Bạch Lãng cũng tỏ ra hoảng hốt: "Không đánh mà xử lý được hơn một ngàn người, hắn chỉ việc đứng ngoài xem kịch hay thôi."
Khai Tâm nhìn cậu ta mà không nói gì cả.
Hắn cũng muốn giải thích, nhưng nghĩ tới tính quan trọng của nhiệm vụ lần này, nếu nói ra thì Bạch Lãng sẽ càng tò mò hơn nữa, vì thế hắn lại nuốt những lời định nói vào bụng.
"Bạch Lãng."
"Hử?" Quay mặt sang, Bạch Lãng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khai Tâm, cậu ta không khỏi ngỡ ngàng: "Sao?"
"Bảo Phượng Vũ Thải Y quản lý người trong môn phái, đừng tham gia vào cuộc tranh đấu của Thiếu Lâm Tự."
Khai Tâm còn nhớ, có một số người quen từng ở trong Thiếu Lâm Tự, bây giờ có chuyện này xảy ra, chẳng có lý nào bọn họ lại không vào góp vui, đây cũng là điều mà hắn lo lắng.
"Vì sao?"
"Hộp gấm chỉ có một, vì thế cũng chỉ có một người giành được nó, người này không có thực lực xuất chúng thì cũng có thế lực đáng sợ. Thải Y Môn vừa mới thành lập, thực lực chưa đủ, không cẩn thận là giải tán đấy."
"OK." Bạch Lãng gật đầu: "Tôi sẽ gọi điện nhắc nhở cô ấy." Thoáng dừng lại, cậu ta lại hỏi: "Phải rồi, cậu luyện đến đâu rồi? Võ học thượng thừa mà cậu lấy được từ đại hội luận võ đến cảnh giới gì rồi?"
"Tầng thứ chín."
Đôi mắt của Bạch Lãng sáng lên: "Được đấy!" Nói rồi, cậu ta đập vào vai Khai Tâm: "Tôi nghe nói bây giờ chưa mấy ai luyện võ học thượng thừa tới cảnh giới Tông Sư đâu, người lợi hại nhất cũng mới tới tầng thứ chín, thứ mười thôi… Cố lên! Khi nào lên đến cảnh giới Tông Sư thì Nam Hoa chúng ta không muốn nổi tiếng cũng không được!"
Dứt lời, cậu ta ân cần dìu Khai Tâm lên giường, để hắn tranh thủ đi luyện công, bộ dạng như thể chỉ cần chậm trễ là sẽ bị người khác cướp mất vậy.
Khai Tâm cười bất đắc dĩ, dưới đôi mắt cố chấp của cậu ta, hắn đành phải đeo kính thực tế ảo lên và vào game.
Về lại phòng của Huyền Không đại sư trong ngôi miếu nhỏ, vừa mở mắt ra Khai Tâm liền nhìn thấy vẻ mặt hiền lành, hòa ái của ông ấy cùng với bàn cờ trước mặt.
Rồng đen giết hổ trắng…
Đã tới nước cờ thứ chín rồi.
Chỉ một nước nữa thôi là hổ trắng sẽ bị rồng đen nuốt chửng.
Đây cũng là nước cờ khiến Khai Tâm băn khoăn nhất.
Nếu hắn muốn kéo dài thời gian đến sinh nhật thiên tử thì không thể hành động gì cả…
Đắm chìm vào bản đồ chiêm tinh rồng đen và hổ trắng, Khai Tâm chẳng làm gì cả, chỉ lẳng lặng vân vê quân cờ màu trắng, quan sát hổ trắng đang kéo dài hơi tàn dưới nanh vuốt của rồng đen. Ánh mắt lạnh nhạt, tâm trạng bình tĩnh, để mặc thời gian trôi đi.
Việc chờ đợi thời gian trôi đi như vậy rất tẻ nhạt.
Khai Tâm không thể ngồi không cả một ngày ở đây như thế được, vì vậy hắn nghĩ ra một cách, đó là quan sát nước đi của những quân cờ màu đen…
Lần này, mặc dù hắn vẫn sẽ thất bại, nhưng nếu có thể suy nghĩ ra sự ảo diệu của thế cờ Trân Lung, chưa biết chừng có thể bảo ba con sói cô đơn tới thử vận may xem sao.
Mang theo ý nghĩ này, Khai Tâm lại chăm chú nhìn vào hướng đi của bản đồ chiêm tinh một lần nữa…
Một lần…
Hai lần…
Ba lần…
Cứ thế không ngừng lặp lại.
Tốc độ cũng nhanh dần lên theo sự thành thạo.
Không biết qua bao lâu, Khai Tâm đang ngồi lẳng lặng đối diện với Huyền Không đại sư bỗng run người lên, bàn tay đang vân vê quân cờ nắm chặt lại, hắn mở hai mắt ra, vẻ mặt khó tin đến tột cùng.
Thế cờ Trân Lung…
"Thì ra là thế!!!"