Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 121: Kiểm tra chiến lợi phẩm




Translator: Nguyetmai

Tính cách của Dược Thạch Vạn Năng rất quái gở, hắn ta mà tò mò về chuyện gì thì sẽ phải tìm hiểu đến cùng. Khi Khai Tâm từ chối việc dùng thông tin để đổi lấy cống phẩm vô giá của thiên tử, hắn ta lại càng cảm thấy Khai Tâm bí ẩn hơn, cũng càng tò mò hơn! Lấy lý do là còn chưa tới sáu tiếng, hắn ta cứ thế đứng gần Khai Tâm, không có chuyện gì cũng tìm chuyện để nói.

Lúc đầu Khai Tâm còn trả lời lại mấy câu, cho tới về sau, hắn dứt khoát không buồn để ý tới hắn ta nữa. Cứ để cho hắn ta nói một mình, với những người như vậy thì chỉ dùng cách này được thôi.

Trong túi Càn Khôn có bốn miếng Mã Bài, ngoài ra còn có hơn ba nghìn lượng bạc và hơn hai nghìn lượng vàng (dựa vào sự chênh lệch của cảnh giới, số vàng rơi ra cũng không cố định), số vàng bạc này rơi ra từ người của tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu.

Ngoại trừ vàng bạc, tên thủ lĩnh đó còn hiến thêm một quyển võ học thượng thừa "Ngũ Hổ Luân Hồi Chùy Pháp", cùng với danh khí thượng phẩm là chiếc rìu La Hán cho Khai Tâm.

Điều kiện để tu luyện Ngũ Hổ Luân Hồi Chùy Pháp: Luân Hồi Chùy Pháp đạt tới cảnh giới Tông Sư, lực cánh tay 50, căn cốt 30, ngộ tính 47, thân pháp 48, cảnh giới nội công cần thiết là cảnh giới Huyền Diệu.

Rìu La Hán (danh khí trung phẩm), tăng 440 điểm công kích, giảm 2 điểm thân pháp, tăng 50% khả năng đỡ đòn, tăng 200 điểm phòng ngự.

Đương nhiên Khai Tâm chưa thể luyện Ngũ Hổ Luân Hồi Chùy Pháp được rồi. Không bàn đến chuyện hắn chưa học được võ công Luân Hồi Chùy Pháp cấp thấp, mà bốn thuộc tính tự nhiên cũng chưa đạt tiêu chuẩn, cảnh giới nội công lại chưa đủ. Cũng giống như Thất Tinh Kiếm Quyết, Du Long Bộ, nó là thứ chỉ nhìn chứ không thể tập được, trước mắt chỉ có thể cho vào một xó xỉnh mà thôi.

Người chơi: Khai Tâm.

Lực cánh tay 40, căn cốt 37, ngộ tính 40, thân pháp 41.

Những vật phẩm rơi ra từ người của tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu đó rất nhiều, ngoại trừ hai thứ mà trước mắt chưa thể sử dụng này thì còn có một tấm Mã Bài cao cấp, cũng chính là con ngựa đỏ rực của hắn ta. Tên con ngựa này là Xích Hồ, rất cường tráng và có tốc độ nhanh hơn hẳn ngựa bình thường, điển hình cho giống ngựa quý ngày đi nghìn dặm. Trong cái "Giang hồ" với tỉ lệ rơi đồ cực thấp này, nó được xếp vào loại vật phẩm xa xỉ trị giá mấy nghìn lượng vàng.

Khai Tâm không hề do dự gỡ Mã Bài của mình xuống, đeo tấm Mã Bài đỏ thẫm này lên ngang hông, sau đó hắn bỗng tỏ ra cảnh giác nhìn về phía người đàn ông trung niên lôi thôi ở đối diện.

Đôi mắt của hắn ta đang nhìn vào tấm Mã Bài trong tay Khai Tâm. Hắn ta cũng đã nhìn ra được nó là thứ không tầm thường, hai mắt sáng rực, bàn tay xoa vào nhau, trông có vẻ rất có hứng thú… Thế nhưng, khi bắt gặp ánh mắt của Khai Tâm, hắn ta lại lau miệng một cái, ngồi nghiêm chỉnh lại, hai mắt nhìn lên trời.

Có lẽ là nhận ra hành động vừa rồi của mình như đang có tật giật mình, mặt hắn ta đỏ lên thì thầm: "Chỉ là một miếng Mã Bài cao cấp thôi mà, hừ, chưa thể lọt vào mắt xanh của ta được đâu."

"…"

Khai Tâm không khỏi "cạn lời", khẽ thở dài một tiếng.

Một cao thủ móc túi ngồi ở bên cạnh thế này, đúng là khiến người ta không thể an tâm được mà.

Đương nhiên, dù hắn ta là dân móc túi chuyên nghiệp trong "Giang hồ", nhưng những kinh nghiệm mà Khai Tâm gian khổ có được cũng không phải thứ vô dụng. Hắn xem hết mọi thứ một lượt, không khỏi cảm thấy tiếc nuối: "Cây cung màu bạc đó chắc là danh khí thượng phẩm rồi, tiếc là không rơi ra, chậc chậc…"

Nhưng những thu hoạch của lần này cũng không nhỏ!

Ngoại trừ một quyển bí tịch thượng thừa, một danh khí trung phẩm, một tấm Mã Bài cao cấp, tên thủ lĩnh bọn cướp cảnh giới Huyền Diệu còn để lại mấy quyển võ công thông thường và hai nghìn lượng vàng.

Ngoài ra, đây cũng là cuộc chiến đầu tiên được đánh giá là chiến đấu cấp S!

Trong tình huống phải đối phó với tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu, hắn còn giết chết hơn hai mươi tên cướp Lục Lâm cùng cảnh giới, khiến hệ thống đánh giá cuộc chiến này ở mức cao nhất "chỉ còn đường chết".

Đánh giá chiến đấu cao nhất không những tăng ba điểm ngộ tính và ba điểm thân pháp cho Khai Tâm, mà còn khiến Hoa Lang Ngâm từ tầng thứ tám lên đến hậu kỳ của tầng thứ chín, chỉ một chút nữa thôi là có thể bước vào tầng thứ mười.

Mặc dù chỉ tăng lên một cấp bậc, nhưng võ học thượng thừa không giống võ học thông thường, võ học thông thường chỉ cần nửa ngày là có thể tăng cấp rồi, nhưng võ học thượng thừa thì càng về sau sẽ càng cần nhiều thời gian hơn, phải lâu hơn gấp mấy lần. Từ tầng thứ tám lên đến hậu kỳ tầng thứ chín, Lôi Chiến đã phải tu luyện gần năm ngày, vậy là có thể thấy được con đường võ học thượng thừa gian nan thế nào rồi.

Tuy rằng tu luyện khó khăn, nhưng sau khi tăng một cấp bậc, võ học thượng thừa lại giúp nội lực tăng cao hơn hẳn so với võ học thông thường, thậm chí còn cao hơn so với phi đao, ám khí, tâm pháp và Hộ Thể.

Một quyển võ học thượng thừa ít nhất có thể tăng được hai mươi lăm điểm nội lực…

Khai Tâm luyện Hoa Lang Ngâm đến hiện tại, nội lực của hắn đã tăng lên không dưới 20 điểm, bây giờ nội lực của Khai Tâm đã đạt tới 126 điểm rồi.

(Tầng thứ nhất là cảnh giới Xuất Nhập, 40 điểm nội lực. Tầng thứ hai là cảnh giới Tạo Hóa, 80 điểm nội lực. Tầng thứ ba là cảnh giới Huyền Diệu, 160 điểm nội lực. Tầng thứ tư là cảnh giới Sinh Tử, 240 điểm nội lực.)

Chỉ còn thiếu 34 điểm nội lực nữa là Khai Tâm sẽ lên đến tầng thứ ba - cảnh giới Huyền Diệu.

"34 điểm nội lực."

Khai Tâm nhíu mày: Mặc dù cảnh giới tăng lên rất nhanh, nhưng nhiệm vụ sư môn giao cho là phải có một trăm môn võ cấp tông sư mới có thể học Vật Chuyển Sao Dời, càng lãng phí nhiều thời gian cho võ học thượng thừa thì ngày học được Vật Chuyển Sao Dời sẽ càng xa vời…

Vì thế, dù cho võ học thượng thừa giúp nội lực tăng lên rất nhanh, hơn nữa còn có tác dụng hơn nhiều so với võ học thông thường, nhưng nó lại quá tốn thời gian, Khai Tâm không định học nhiều quá.

"Này, ngồi ngây ra đó thì chẳng thà đi dạo xung quanh tìm chuyện gì làm đi, kiểu gì Tung Sơn Thiếu Lâm chẳng có nơi để luyện công?" Dược Thạch Vạn Năng không ngồi yên được, hắn ta đề nghị.

Khai Tâm không để ý tới hắn ta…

Luyện công?

Nơi luyện công được thì sẽ có giang hồ, cũng có nghĩa là sẽ có người. Hắn không muốn người ta phát hiện ra một dặm quanh đây có chấm đỏ, điều này có nghĩa là gì? Đối với người khác có lẽ sẽ là cơ duyên và bảo tàng, nhưng với Khai Tâm thì chẳng khác nào những rắc rối vô tận!

Một khi tin tức từ Tung Sơn Thiếu Lâm lan ra, không những Thập Tam Côn Tăng sẽ tới đây, mà còn có cả hàng nghìn hàng vạn đệ tử Thiếu Lâm nữa, Khai Tâm không định lập chí hướng giết hàng vạn người để nổi tiếng.

Nửa phút trôi qua…

Dược Thạch Vạn Năng đổi mấy chỗ đứng liên tục, thấy Khai Tâm ngồi khoanh chân trên mặt đất đã rất lâu rồi, hắn ta không thể hiểu nổi: "Không phải chứ…"

Sau đó lại nói: "Cậu định ngồi thế suốt đêm, đến khi sinh nhật thiên tử tới hay sao?" Đôi mắt của hắn cực kỳ ai oán.

"…" Khai Tâm mở mắt ra nhìn hắn ta, không khỏi thở dài một hơi, cảm thán: "Yên tâm, ta chưa nhạt nhẽo thế đâu."

"Không nói gì nữa là ta tưởng cậu thăng thiên luôn rồi đấy." Dược Thạch Vạn Năng tức giận trợn trắng mắt, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải một người trẻ tuổi ít nói thế này.

"Vào buổi tối, dã thú ở Tung Sơn Thiếu Lâm sẽ hoạt động rất mạnh, đến lúc đó huynh tha hồ mà làm việc. Vì thế, tốt nhất là bây giờ huynh nên nghỉ ngơi nhiều một chút, để dành sức lực, không đến lúc đó lại không chịu nổi đâu."

Biểu cảm nghiêm túc của Khai Tâm khiến Dược Thạch Vạn Năng tin sái cổ, hắn ta nhìn rừng cây gần như đã tối đen, hít sâu một hơi, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều: "Dã thú chạy loạn hả? Cậu nói thật không?"

"Ừm."

"Vậy… Chắc không có chuột chứ hả? Ta sợ chuột lắm." Dược Thạch Vạn Năng co người lại, hắn ta nuốt nước bọt, khiến Khai Tâm nhìn mà hết sức băn khoăn, chỉ muốn co cẳng lên chạy biến đi. Có một tên quái thai thế này ở bên cạnh, đúng là dở khóc dở cười mà.