Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 114: Cơn giận của đấng thiên tử




Translator: Nguyetmai

Kinh thành.

Tại trụ sở của một môn phái có quy mô không nhỏ, cửa chính mở ra, hai cánh cửa bằng đồng bị một chưởng mạnh bạo đánh vào, vỡ ra thành mấy mảnh, lẫn vào những mảnh vụn của tấm biển. Trong trụ sở, một lá cờ màu đen tượng trưng cho bang phái bị những Cẩm Y Vệ giẫm đạp lên một cách vô tình.

"Bịch! Bịch! Bịch! Bịch…"

Tiếng bước chân đi lại liền mạch không dứt, tất cả đổ dồn vào trong trụ sở.

Từng nhóm Cẩm Y Vệ tụ tập đến khu vực trống ở ngoài đại sảnh, kẻ cầm đao, người cầm kiếm, dáng vẻ đằng đằng sát khí, bao vây căn phòng một cách kín kẽ.

Trên bốn phía xung quanh bờ tường, một lượng cung thủ lớn đang giương cung, mũi tên chỉ thẳng vào cánh cửa của đại sảnh!

Tình hình vô cùng căng thẳng!

"Tông Lệnh đại nhân tới!"

Sau tiếng hô này, những Cẩm Y Vệ ở khu vực cửa chính đứng gọn sang hai bên để nhường đường.

Ngay sau đó, ba thủ lĩnh mặc trang phục hoa lệ của Cẩm Y Vệ, một người đi trước hai người theo sau, cầm kiếm đi qua những thi thể trên mặt đất, bước vào trước cửa đại sảnh.

Người đi đầu có thân hình khá rắn chắc, Thái Dương gồ lên, bước đi oai hùng, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Sau khi dừng lại, hắn ta liếc nhìn một lượt bằng đôi mắt lạnh lùng, cuối cùng nhìn vào căn phòng đã bị phá vỡ cửa đó.

Trong đại sảnh của trụ sợ, khá nhiều người mặc áo gấm đang cầm đao chỉ ra bên ngoài, vẻ mặt hoảng sợ và không cam tâm. Không ai bước ra ngoài dù chỉ nửa bước, bởi vì trước mặt bọn họ có rất nhiều thi thể của đồng bạn, trên người cắm đầy mũi tên!

"Ta là Tông Lệnh của kinh thành, phụng lệnh hoàng thượng xử lý những kẻ loạn thần tặc tử dám cướp cống phẩm!" Vẻ mặt của người đàn ông Cẩm Y Vệ đó rất nghiêm nghị, hắn ta chắp tay hướng lên trời, tuyên bố một cách lạnh lùng: "Hắc Vũ Môn cả gan làm loạn, cướp đoạt cống phẩm của thiên tử, tội không thể tha! Hôm nay, bản lệnh sẽ cho các ngươi nếm trải hậu quả khi chống đối với triều đình."

"Người đâu!"

Tông Lệnh lùi về sau một bước, hắn ta vung tay lên: "Chỉ cần là người của Hắc Vũ Môn thì giết hết không cần hỏi!"

Vừa dứt lời, mấy trăm Cẩm Y Vệ bỗng trở nên hung hãn và đằng đằng sát khí.

"Lên!"

Vút vút vút vút!

Những mũi tên bắn ra từ trên bờ tường hệt như một màn mưa, chẳng khác nào lưỡi hái của tử thần, dễ dàng xuyên qua lớp cửa sổ không mấy dày dặn, khiến người của Hắc Vũ Môn loạn hết cả lên…

Một số người chơi không trốn vào đâu được, chỉ biết trơ mắt nhìn vô số mũi tên bay tới, đâm chi chít lên người, tạo thành vô số lỗ hổng đẫm máu, từng người từng người một ngã xuống đất một cách thê thảm.

Rầm! Rầm!

Sau cơn mưa tên, cửa sổ đã vỡ tan bỗng bị một nguồn sức mạnh đánh văng ra, vô số Cẩm Y Vệ hùng hổ phá tường xông vào, nhìn thấy người là giết!

Những Cẩm Y Vệ đang tấn công vào trụ sở của môn phái này toàn là cao thủ, ai nấy đều đã đạt tới cảnh giới Tạo Hóa, cộng thêm trang phục cấm vệ cao cấp, cảnh giới Hộ Thể và áo giáp, những người chơi bình thường không thể phá vỡ khả năng phòng ngự này được…

Đám đệ tử của Hắc Vũ Môn chỉ chống cự được một lát rồi cũng phát hiện ra phe mình không phải đối thủ của Cẩm Y Vệ, bị Cẩm Y Vệ giết chết dễ dàng, liên tục có người ngã xuống, số lượng càng ngày càng ít!

Môn chủ của Hắc Vũ Môn được bảo vệ ở sau cùng.

Thấy bốn vách tường của trụ sở đã bị phá hủy gần hết, số người bên trong cứ giảm dần đi, chỉ nháy mắt mà cả môn phái đã bị hủy diệt, đôi mắt hắn ta hiện lên sự buồn bã…

"Đám chó săn của triều đình, tới đây mà giết ta!!!"

Gắt lên một tiếng, môn chủ của Hắc Vũ Môn giơ chiếc rìu lớn trong tay lên, lao lên đánh ngã hai cao thủ Cẩm Y Vệ, xông vào giữa đám đông!

"Bảo vệ môn chủ!"

"Mọi người cùng xông lên!"

"Mẹ kiếp! Giết! Giết một tên đủ vốn, giết hai tên có lời!" Dưới sự dẫn đầu của môn chủ Hắc Vũ Môn, ý chí chiến đấu của những người còn lại trong môn phái bỗng cháy lên hừng hực, liều chết để phá vậy.

Nhưng vừa vọt tới cổng…

Phập phập phập phập!

Hàng loạt mũi tên lao đến che kín cả bầu trời, môn chủ của Hắc Vũ Môn còn chưa kịp đứng vững thì đã bị vô số cung thủ chờ sẵn ở bên ngoài bắn thành con nhím, đôi mắt mất đi ánh sáng. "Bịch" một tiếng, hắn ta quỳ rạp xuống đất, cái đầu rũ xuống, mang theo sự phẫn nộ và không cam lòng.

Thời gian giết chóc không kéo dài quá lâu…

Mấy phút sau, trụ sở của Hắc Vũ Môn bị phá hủy, khi Cẩm Y Vệ rút khỏi đó cũng là lúc nó bị xóa tên trong giang hồ!

Tin tức này nhanh chóng khiến cả giang hồ phải chấn động.

Trong thời gian tin tức lan truyền, ít nhất có hơn ba mươi môn phái bị Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, Tây Xưởng và Lục Phiến Môn dẫn người đến tiêu diệt, không ai trong môn phái may mắn sống sót.

Thiên tử giận dữ, mây đen kéo tới!

Hoàng đế không chỉ cử Cẩm Y Vệ dùng sức mạnh để trấn áp, mà còn nhanh chóng lan ra các tòa thành xung quanh.

Không bao lâu sau, các bang phái lớn đều biết được tin tức này, những môn phái đặt cống phẩm đã cướp được ở trụ sở thì đều hoảng sợ vô cùng! Các môn phái trong các tòa thành gần đó đều không dám chậm trễ, lập tức rời khỏi đó.

Có một số môn phái thấy chỉ có các môn phái trong kinh thành mới gặp chuyện bất trắc, tưởng rằng không ở kinh thành thì không sao cả, vì thế vừa bảo vệ cống phẩm cẩn thận vừa đứng trong trụ sở của mình cười trên nỗi đau của người khác. Cho đến khi binh mã của triều đình bao vây trụ sở, trước mắt họ chỉ còn con đường chết mà thôi.

Chỉ trong một đêm, ít nhất có hơn một trăm môn phái bị hủy diệt dưới tay triều đình, bởi vì những môn phái đó không nhận được tin tức hoặc là không ứng phó kịp thời.

Trong lúc này, một số người chơi phát hiện ra, chỉ cần đưa cống phẩm ra khỏi thành là triều đình sẽ không điều tra ra được, cũng không truy nã môn phái của bọn họ…

Thế là, ngày càng có nhiều môn phái vội vã đưa cống phẩm ra khỏi thành, tìm nơi an toàn ẩn náu, chờ đến khi sinh nhật thiên tử qua đi.

Nhưng bọn họ không biết rằng, dù đã trốn thoát được con hổ ở đằng sau, nhưng ngoài thành lại có một đàn sói còn đáng sợ hơn nữa đang chờ đợi bọn họ!



Thành Từ Châu, mấy trăm người của Tử Dương Môn mặc võ trang đầy đủ, cẩn thận áp tải cống phẩm rời khỏi thành. Sắc mặt của môn chủ Tử Dương Môn rất nghiêm trọng, dẫn theo đám cao thủ như Quỷ Tuyền đi trước để đích thân trông chừng, bảo vệ sự an toàn của cống phẩm!

Thế nhưng, lúc đi qua một cánh rừng, bỗng có những tiếng kêu rên thảm thiết và tiếng cảnh báo vọng ra từ trong rừng.

"A…"

"Có mai phục!"

Những người đi dò đường về liên tục báo tin xấu.

"Tất cả mọi người bày trận ngay tại chỗ! Bảo vệ xe cống phẩm!!"

Môn chủ của Tử Dương Môn đang ngồi trên lưng ngựa phản ứng rất nhanh chóng, hắn ta rút kiếm ra khỏi vỏ, hô to chỉ huy mà không hề hoang mang, khiến những thuộc hạ đang hoảng hốt xung quanh phải bình tĩnh trở lại.

"Thiên Ảnh! Dẫn một đội vào đó xem sao."

"Rõ!"

Một người đàn ông với dáng người gầy gò nghe lệnh, dẫn mười người vào trong rừng cây…

Bọn họ chưa vào được bao lâu thì đã gặp phải kẻ địch mạnh mẽ. Một loạt những tiếng thất thanh vang lên, ngay sau đó là tiếng va chạm của đao kiếm. Tất cả những âm thanh ấy nhanh chóng đến gần, nhanh chóng giảm bớt, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Có vẻ như cuộc chiến vừa kết thúc ngay gần con đường này, rất gần, rất gần.

"Chuẩn bị chiến đấu!"

Lần này, sắc mặt của môn chủ Tử Dương Môn thay đổi hẳn, hắn ta giơ tay lên và hạ lệnh! Mấy trăm tên hộ vệ bao quanh xe cống phẩm, đao kiếm kề sát nhau, trận thế sẵn sàng đón địch…

Sau khi hoàn thành tất cả các động tác đó, trong rừng cây bỗng vọng lại tiếng kéo dây cung…

Người của Tử Dương Môn đều vô cùng hoảng hốt. Còn chưa kịp phản ứng gì thì những mũi tên chằng chịt đã bay ra từ các bụi cây trong rừng.

Những tên hộ vệ đứng ngoài cùng dù đã cố gắng vung đao vung kiếm để né tránh mũi tên, nhưng vì số lượng mũi tên quá nhiều, từng người một, từng hàng một cứ thế đổ gục.

Khi một bọn cướp với số lượng lớn hùng hổ lao ra khỏi rừng như mãnh hổ, ánh mắt của môn chủ Tử Dương Môn bỗng co rụt lại, khuôn mặt hắn ta tái nhợt đi, không ngừng thúc ngựa hô to: "Để cống phẩm lại!"

"Phá vòng vây!"