Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 103: Ngọc San Hô




Translator: Nguyetmai

Quyền pháp mà người đá khổng lồ sử dụng chính là võ công thượng thừa Thiên Cơ Quyền Pháp. Mặc dù cảnh giới không cao lắm, mới đạt tới tầng thứ bảy, nhưng phối hợp với nguyên liệu chế tạo ra nó thì chính bản thân nó đã chẳng khác nào một món danh khí tầm trung, sức chiến đấu cũng nhờ đó mà lên đến đẳng cấp cao hơn.

Ngoài ra, trên cơ thể của người đá khổng lồ không có điểm trí mạng, khả năng chịu đòn của nó rất mạnh mẽ. Cộng với năng lực di chuyển của Khôi Lỗi Thuật, khiến người đá khổng lồ không có nhược điểm gì đáng nói, cũng không thể lợi dụng kỹ xảo gì cả.

Muốn luyện công với người đá khổng lồ thì nhất định phải có nhiều người để thay phiên nhau ra trận!

Thế nhưng, Khai Tâm đã phá vỡ suy nghĩ này của Quỷ Tuyền.

Dường như Khai Tâm đã sớm biết được những chiêu thức của người đá khổng lồ, luôn tránh né được đòn tấn công của nó, thủ pháp vững vàng, chém đao ra một cách tự nhiên từ những góc độ phù hợp! Bách Chiến Đao hùng mạnh mang theo âm thanh trầm đục bắt tai, nhịp nhàng rạch từng vết hằn sâu trên cơ thể cứng rắn của người đá khổng lồ.

Đá bắn ra tung tóe!

Ngay khi người đá khổng lồ quay lại và tiếp tục công kích, Khai Tâm nhẹ nhàng dịch chuyển, thoát khỏi bán kính công kích của nó. Sau đó, khi nó định đuổi theo, Khai Tâm lại nhào tới gần. Mỗi lần công kích, mỗi lần né tránh đều ăn khớp, tự nhiên!

Dưới sự kiên nhẫn của Khai Tâm, thân thể khổng lồ của người đá cứ thể nhỏ dần đi, hiệu quả gầy đi rất rõ rệt.

Mặc dù trông thì rất bình thường, không có gì là lạ cả, nhưng lâu như thế rồi mà Khai Tâm chưa để lộ ra chút sơ hở nào, khiến Quỷ Tuyền tỏ ra kinh hoảng, không thể tin được rằng với tốc độ tấn công khủng bố này của người đá khổng lồ mà Khai Tâm vẫn có thể bắt được quỹ tích công kích của nó, đồng thời còn có thể né tránh tự nhiên như vậy.

Dùng sự dịch chuyển nhỏ nhất để đổi lấy kinh nghiệm võ công lớn nhất, vừa tiết kiệm thời gian lại vừa giảm mức nguy hiểm xuống thấp nhất. Nếu kiên trì luyện công với tốc độ này suốt một ngày thì nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi!

Sắc mặt của Quỷ Tuyền rất chăm chú, rốt cuộc hắn ta cũng bắt đầu hiểu vì sao ba người đồng bạn cảnh giới Tạo Hóa của mình lại phải chịu thiệt…

Sao cái tên này lại luyện công một mình ở một khu vực nguy hiểm thế này nhỉ.

"…"

Quỷ Tuyền thầm hít một hơi thật sâu, khẽ dặn dò đồng bạn bên cạnh mình: "Dạng người thế này không trêu vào được đâu."

"…"

Sắc mặt của người đồng bạn bên cạnh lấy làm sợ hãi, gật đầu một cách tán thành sâu sắc.

Mặc dù hắn ta không quan sát cẩn thận như Quỷ Tuyền, nhưng vào giây phút chiến đấu với Khai Tâm, hắn ta như thể cảm nhận được sức mạnh sấm sét ẩn giấu dưới mặt biển êm ả. Cho tới bây giờ, áp lực bộc phát ra lúc ấy vẫn còn bao phủ trong lòng, khiến hắn ta chưa thể bình tĩnh lại được.

"Ả ta không ở đây, trong đó là ngõ cụt!"

Người đàn ông cầm quạt dẫn năm người khác trở lại đại điện, sau đó tiếp tục chạy vào một lối rẽ khác cách đó không xa.

Lúc đi ngang qua đại điện, cả đám người đều bất giác liếc nhìn vào trong góc, tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp gì.

Nếu tên nhóc này biết điều một chút, thông báo cho bọn họ biết tung tích của Hồng San Hô ngay từ đầu thì bọn họ đã không lãng phí nhiều thời gian ở đây như vậy.

"Thiếu chủ, hay là sau khi tìm được Hồng San Hô…"

Gã đàn ông bị Khai Tâm quát mắng hồi nãy quay lưng về phía Khai Tâm, làm động tác cắt cổ.

"Lát nữa rồi nói!"

Bây giờ, Khai Tâm đã trở thành một mối kiêng kị của người đàn ông cầm quạt, hắn ta nghe vậy thì nhíu mày một cách bực bội, dẫn người vào lối rẽ còn lại.

Thế nhưng, ngay khi cả đội ngũ vừa bắt đầu xông vào con đường đó, lối vào của đại điện lại xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, dần dần trở nên rõ ràng.

"Ả ta ở đằng kia!"

Quỷ Tuyền và gã đàn ông bị thương ở đằng sau, cảm thấy phía sau có động tĩnh, bọn họ quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một bóng người màu đỏ bước ra từ một quầng sáng trắng, đôi mắt bọn họ sáng lên, kích động la lớn để nhắc nhở đoàn người đằng trước.

"Nguy rồi!"

Sắc mặt của Hồng San Hô tái nhợt, nàng ta muốn động đậy, nhưng vì đã bị thương nên cả người chỉ loạng choạng, thở dốc rồi đứng nguyên tại chỗ.

Thì ra, ngay khi vào đại điện, nàng ta đã cố tính để lại vết máu trên mặt đất, sau đó quay ra lối vào của đại điện để offline! Nàng ta hoàn thành tất cả những chuyện này rất nhanh, chỉ nháy mắt đã kết thúc, nghĩ rằng không ai phát hiện ra cả.

Hơn nữa, nàng ta hiểu rất rõ tính cách cẩn thận của người đàn ông cầm quạt, lúc này ắt hẳn là hắn ta vừa dẫn người vào lối rẽ tận cùng của đại điện…

Đương nhiên nàng ta không thể ngờ được rằng, Khai Tâm ở đây làm tốn đôi chút thời gian của người đàn ông cầm quạt, khiến kế hoạch của nàng ta không còn hoàn hảo nữa, cơ hội chạy trốn cứ thế mất đi.

Đối phương đã phát hiện ra nàng ta, hiệu ứng của nhiệm vụ truy nã khiến nàng ta bị kéo vào trạng thái chiến đấu, không thể offline an toàn được nữa. Nghĩ đến chuyện còn có người đang canh chừng ở cổng, Hồng San Hô hoàn toàn tuyệt vọng, nàng ta rút vũ khí ra, không còn mong chờ sẽ được sống sót nữa.

"Ha ha ha ha…"

Đội ngũ của người đàn ông cầm quạt nghe thấy thì vội vàng ra ngoài xem xét, sau đó bọn họ tỏ ra rất nhẹ nhõm, chậm rãi bao vây lấy nàng ta.

"Hồng San Hô, quả nhiên không hổ là quân sư số một của gia tộc Hắc Mân Côi, xảo quyệt như hồ ly, đuổi theo ngươi bao lâu, mấy lần suýt thì để ngươi trốn mất…"

Vừa nói vừa bước lại gần, mười mấy ánh mắt từ nhóm người của người đàn ông cầm quạt quan sát đường cong trên thân hình của Hồng San Hô một cách trắng trợn.

Không thể không nói, gia tộc Hắc Mân Côi được xưng là môn phái toàn người chơi mỹ nữ cũng không ngoa. Làn da của Hồng San Hô trắng trẻo mịn màng như được tắm bằng sữa, đôi mắt sáng ngời ấy mang theo sự không cam lòng và phiền muộn, nhưng vẫn không chịu khuất phục, tạo thành một nét gì đó rất quyến rũ.

"Hừ, muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."

Thấy đám người đó nhìn mình mà chẳng nể nang gì như thế, khuôn mặt xinh đẹp của Hồng San Hô tỏ ra khinh thường: "Thế mà Tử Dương Môn các ngươi cũng dám xưng là môn phái đệ nhất của Giang Nam! Chỉ mất đi vài cái cống phẩm mà đã thẹn quá hóa giận, phái người đi đuổi giết một cô gái yếu đuối… Hừ! Có thấy xấu hổ không hả?"

Người đàn ông cầm quạt không khỏi cảnh giác.

Còn chưa kịp nhắc nhở thì mấy gã đàn ông bên cạnh đã nhìn nhau cười một tiếng.

"Ngu xuẩn, ả ta đang dụ chúng ta!"

Đáng tiếc đã muộn mất rồi…

Ngay khi nói xong, Hồng San Hô nhanh nhạy bắt được biểu cảm của đám người đó, nàng ta nhíu mày, nhanh chóng hiểu ra: "Xem ra, các ngươi tới đây không phải vì cống phẩm, cũng không phải tìm ta để báo thù, chẳng lẽ là vì nó?"

Cô gái thông minh này lấy một miếng ngọc trông rất bình thường ra khỏi túi Càn Khôn, nàng ta nhìn một lượt, sau đó nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ: "Thứ này ta nhặt được trên người một tên đà chủ của các ngươi. Ngoại trừ nó ra, thực sự ta không nghĩ còn có thứ gì đáng để các ngươi đuổi theo không dứt như thế… Nói thế nghĩa là nó có nguồn gốc đặc biệt, hoặc là ẩn giấu bí mật nào đó ư?"

Nhận được sự nhắc nhở của người đàn ông cầm quạt, những người khác đề cao cảnh giác, tất cả đều im lặng, không ai nói một câu nào.

Người đàn ông cầm quạt liếc nhìn Hồng San Hô, đôi mắt hắn ta trầm xuống: "Ngươi đã biết rồi, thì càng không thể sống được nữa!"

Lúc nói câu này, người đàn ông cầm quạt không phát hiện ra rằng Khai Tâm ở trong góc đã kết thúc cuộc chiến, đứng thẳng trên một đống đá vỡ vụn. Hắn không đi thu thập chiến lợi phẩm ngay, mà dùng đôi mắt ngờ vực nhìn vào miếng ngọc mà Hồng San Hô đang giơ cao trong tay, nhíu mày tỏ vẻ suy tư.