Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 102: Thể diện phải tự kiếm




Translator: Nguyetmai

"Không ổn!"

Người đàn ông cầm quạt thay đổi sắc mặt, ngay khi Khai Tâm thi triển khinh công, đôi mắt hắn ta đã hiện lên sự nghiêm trọng: Không ngờ lại là khinh công cấp tông sư!

Mục tiêu Hồng San Hô lần này cũng đã luyện Thảo Thượng Phi đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nếu không phải vì đối phương đã bị thương khá nặng trước đó, bọn họ cũng không có cơ hội đuổi đến tận đây. Cho dù như thế, bọn họ vẫn chỉ có thể theo đuôi chứ không thể cản lại được.

Chọc vào một kẻ địch cảnh giới Tạo Hóa có võ học thượng thừa cũng không sao, nhưng khinh công cấp tông sư lại rất khó chơi!

Giờ khắc này đây, người đàn ông cầm quạt đã bắt đầu hối hận vì không hỏi han cẩn thận ngay từ đầu.

Thế nhưng, tất cả đã quá muộn rồi.

Khai Tâm tính toán rất chính xác điểm rơi, không những để người đá khổng lồ công kích một trong ba tên cao thủ cảnh giới Tạo Hóa đó, mà ngay cả Bách Chiến Đao cũng gào thét trên không trung…

Người đứng đối diện ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Khai Tâm từ trên trời giáng xuống với dáng vẻ nhã nhặn và phóng khoáng. Trong khoảnh khắc hắn ta ngỡ ngàng, Bách Chiến Đao vung ra, khí thế của Khai Tâm lập tức trở nên sắc bén!

Sắc mặt của tên đó thoắt biến! Hắn ta vội vàng cầm kiếm đỡ chiêu.

Thấy thế, đôi mắt của Khai Tâm hiện lên sự lạnh lẽo, thế công không những không giảm mà còn tăng lên, chiêu Hoa Lang Đệ Tửu đâm thẳng vào bảo kiếm của đối phương…

Võ học thượng thừa Hoa Lang Ngâm đã cho thấy uy lực của tầng thứ sáu, kết hợp với Bách Chiến Đao, kẻ địch trực tiếp hộc ra một ngụm máu, bay thẳng ra đằng sau mười mấy mét.

Ba cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, một tên đang bị người đá khổng lồ để mắt tới, ứng đối còn vất vả. Một người bị đụng nội thương, sức chiến đấu giảm bớt đi nhiều, chỉ còn lại người cuối cùng đứng đối diện một mình với Khai Tâm. Hắn ta hoảng hốt nắm lấy vũ khí, tiến không được, lùi không xong.

"Dừng tay!"

Sắc mặt của người đàn ông cầm quạt trầm xuống, rốt cuộc không thể đứng yên được nữa.

Một cục diện mà hắn ta đã nắm chắc được 90% phần thắng, không những bị đối thủ hóa giải dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn mang nguy cơ tới cho bọn họ, khiến bốn người vô cùng bị động… Người đàn ông cầm quạt hít sâu một hơi, đôi mắt cẩn thận hơn nhiều, hắn ta thầm nghĩ, không nên đối địch với loại người này mới là tốt nhất.

"Vị huynh đài này… Vừa rồi bọn ta đã quá lỗ mãng và thất lễ, ta thay mặt bọn họ tạ lỗi với huynh." Trong lúc bước tới, người đàn ông cầm quạt nở một cười khá cứng nhắc, có vẻ cũng không phải kiểu người quá mức khôn khéo.

Kể từ khi bước vào "Giang hồ" đến giờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta phải chủ động nhận lỗi dưới tình cảnh ba tên thuộc hạ bị thua thiệt thế này.

Nhưng hắn ta cũng không còn cách nào khác. Thực lực và sự sắc bén mà Khai Tâm thể hiện đã thay đổi cục diện hoàn toàn, tốc độ nhanh chóng, ra tay quả quyết, khiến người ta không kịp phản ứng.

Hắn ta lo rằng nếu còn tiếp tục thì sẽ mang đến trò hề thứ ba cho giang hồ – tiếp nối bước chân của Sơn Nhạc Môn và Phong Vũ Lâu, bị kẻ địch lấy ít địch nhiều.

"Hừ!"

Với loại người ỷ đông hiếp yếu này, Khai Tâm chẳng bao giờ có thái độ tốt đẹp cả. Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn người đàn ông cầm quạt bằng đôi mắt khinh thường, sau đó lao về phía người đàn ông đang bị người đá khổng lồ đuổi đến mức cuống cuồng chạy trốn kia!

"Cút."

Chỉ một chữ thản nhiên, nhưng lại mang theo sự khinh miệt rõ rệt.

"Ngươi…" Khuôn mặt của tên đó đỏ bừng lên, đôi mắt chứa đầy sự tức giận, chỉ hận không thể hất tung người đá khổng lồ ra và bổ thẳng đao về phía Khai Tâm!

"Huynh đài, bọn ta đã nể mặt ngươi rồi… Đừng có quá đáng!"

Gã đàn ông đang cầm kiếm giằng co với Khai Tâm cũng phát hiện ra đồng bạn của mình bị muối mặt, hắn ta nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Khai Tâm, nói bằng giọng trầm thấp.

Khai Tâm lườm tên đó một cái đầy lạnh lùng: "Đừng nói nhảm nữa! Các ngươi đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem, nếu vừa rồi người thua là ta, các ngươi sẽ nể mặt ta, chủ động bỏ qua cho ta sao?"

"…"

Không ai có thể trả lời được.

Tất cả đều biết rằng, lúc ấy bọn họ chỉ muốn chém giết cho hả giận.

Liếc nhìn một lượt, vẻ mỉa mai trên mặt Khai Tâm càng rõ ràng hơn: "Vì thế đừng có nói đến chuyện thể diện này nọ với ta nữa…" Nói đến đây, đôi mắt của hắn bỗng lạnh lùng hẳn: "Thể diện của người trong giang hồ không phải nhờ người khác cho."

Trong khi nói chuyện, ở lối vào của đại điện lại có ba người nữa bước tới.

Khai Tâm nhíu mày lại, không ngờ đối phương còn có tiếp viện…

"Sao vậy?"

Ba người do Quỷ Tuyền dẫn đầu bước nhanh về phía người đàn ông cầm quạt. Thấy đồng bạn mình ôm ngực, bọn họ nhanh chóng nhận ra bầu không khí chẳng mấy tốt đẹp gì giữa quân mình và chàng trai lạ mặt, cả ba người đều rút vũ khí ra, âm thanh phát ra leng keng, tư thế như thể chỉ đợi người đàn ông cầm quạt ra lệnh nữa là sẽ ra tay.

"Thể diện của người trong giang hồ không phải nhờ người khác cho, nói hay lắm…"

Quỷ Tuyền vừa dẫn người tới, sắc mặt khó coi của người đàn ông cầm quạt dịu đi, hắn ta hít sâu một hơi, lại tiếp tục phe phẩy quạt giấy, chậm rãi nói: "Hôm nay bọn ta có việc không tiện nói nhiều, nhưng ta sẽ khắc ghi lời khuyên bảo của huynh đài. Lần sau gặp mặt, hy vọng huynh vẫn có thể mạnh miệng như thế!" Để lại câu này, người đàn ông cầm quạt dẫn người của mình đi.

Ba người Quỷ Tuyền không được thấy Khai Tâm ra tay, nhưng vì hiểu rõ tính cách của người đàn ông cầm quạt, nên bọn họ cảm thấy rất khó tin…

Đối phương chỉ có một mình, vậy mà thiếu chủ cũng có thể nhịn được!

"Xem ra đối phương cũng rất cứng đây." Quỷ Tuyền thầm nghĩ.

Hắn ta thu lại khí thế đối địch, đỡ người bị thương đứng lên. Bảy người vẫn chưa hết tức giận, trợn mắt lườm Khai Tâm một cái, chờ người đàn ông cầm quạt ra lệnh.

"Quỷ Tuyền, ngươi ở lại chăm sóc, tiện thể trông coi lối ra của đại điện, những người khác đi theo ta!"

Người đàn ông cầm quạt biết tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này, nhất định hắn ta phải bắt được Hồng San Hô, không thể để cơn giận nhất thời khiến nhiệm vụ càng khó khăn hơn được…

Sau khi để lại hai người, người đàn ông cầm quạt lại dẫn những người khác đi vào lối rẽ ở bên trái.

Từ đầu tới đuôi, Khai Tâm đều không để ý tới nhiều, tiếp tục thản nhiên nghênh đón người đá khổng lồ vừa bị gián đoạn lúc nãy.

Từ miệng của đồng bạn bị thương, Quỷ Tuyền biết được mọi chuyện đã xảy ra, ánh mắt nhìn sang người trẻ tuổi ở trong góc bắt đầu xuất hiện nét ngạc nhiên không thôi.

"Chỉ một đao đã làm ngươi bị thương?"

Quỷ Tuyền hít sâu một hơi. Những người đi đuổi giết Hồng San Hô đều là những cao thủ hàng đầu trong môn phái, có thành tích tốt trong nhiệm vụ cướp đoạt cống phẩm lần này, chưa ai từng phải hy sinh, có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Dưới tình hình phe mình có ưu thế rõ rệt như thế, vậy mà đồng bạn của mình lại bị khắc chế chỉ với một đao, thực lực của đối phương có thể nói là phi phàm.

"Lợi hại thật."

Đôi mắt của Quỷ Tuyền sáng rực, nhìn về phía Khai Tâm.

Từ trước đến nay, hắn ta luôn tự nhận là cao thủ đệ nhất trong môn phái, lúc đầu nghe nói đến Nam Khoái Kiếm, Bắc Đoạn Hồn, hắn ta đã rất khao khát rồi, bây giờ xem ra, trong cổ mộ này cũng ẩn giấu một cao thủ không kém cạnh gì!

Sự hứng thú dẫn đến việc chú ý.

Nhìn được một lúc, Quỷ Tuyền bỗng phát hiện ra một vấn đề mà vừa rồi hắn ta không hề nhận ra.

Người trong góc đó đánh nhau một mình với người đá khổng lồ, cảnh giới Hộ Thể rất thấp, sao hắn lại cầm cự lâu như thế được? Sao lại thế được!

Quan sát cẩn thận hơn, đôi mắt của Quỷ Tuyền từ chăm chú dần biến thành hoảng sợ…