Luân Khả Khải Hoàng

Chương 17: Vô tình dâng hiến




"Bác sĩ, cậu ấy có sao không?" - Quách Khải sau khi đưa Cố Nhạc Luân vào kiểm tra thì lập tức đi hỏi tình hình.

"Vết thương khá sâu, còn có dấu hiệu bị đâm xuống 2 lần, chúng tôi sẽ tiến hành may vài mũi cho cậu ấy."

Ở băng ghế bên ngoài, tâm tình Quách Khải như đang ngồi trên đống lửa, cho dù chỉ ở cạnh nhau thời gian không kể là dài, nhưng tiểu gia hoả này ngày nào cũng hoạt bát tươi mới, líu la líu lo bên tai hắn khiến cuộc sống buồn tẻ xưa giờ của Quách nhị thiếu gia trở nên phong phú hơn. Cho nên đối với Quách Khải, việc bảo vệ nụ cười và sự tươi vui trong tâm hồn Cố Nhạc Luân cũng là có lợi cho bản thân hắn. Hôm nay dù trong bóng tôi, hắn vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt sợ hãi của Cố Nhạc Luân khi cậu nhìn thấy vết thương trên cánh tay mình, ánh mắt đó đến bây giờ vẫn ám ảnh trong đầu Quách Khải, hắn tuyệt đối không muốn chứng kiến lại lần thứ hai.

"Tôi không sao đâu" - sau khi xử lý xong vết thương, Cố Nhạc Luân nằm trên giường bệnh an ủi ngược lại Quách Khải.

Vì biểu tình của người này đúng nghĩa còn xấu hơn mây đen: "Muốn về khách sạn hay muốn ở lại đây?"

Cố Nhạc Luân cực kì nhanh miệng: "Khách sạn! Tôi rất sợ phải ở trong này"

Quách Khải sai người đi thu xếp, đồng thời gọi bác sĩ gia đình đến chờ sẵn, một đường ôm tiểu gia hoả đặt lên vai: "Được rồi. Chúng ta trở về"

Cố Nhạc Luân bình thường bị tên này trêu ghẹo riết quen, hôm nay thấy hắn đặc biệt nghiêm túc cũng không cách nào lý giải được, chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe theo hắn mà thôi. Haiz, thật vô dụng! Chưa điều tra được gì đã bị thành ra nông nỗi này!

Khi họ về đến khách sạn, Cố Nhạc Luân trực tiếp được đặt lên giường, bác sĩ Quách gia cũng đã có mặt xem qua tình hình vết thương rồi kê thuốc.

"Cậu ấy không sao, một thời gian sẽ khỏi, chỉ là trong lúc này đừng để lại bị thương"

Quách Khải hướng bác sĩ gật đầu: "Được rồi. Phiền bác sĩ mỗi ngày mỗi đến"

Sau khi tiễn bác sĩ về, Quách Khải đuổi hết người ra khỏi phòng, một mình leo lên giường cẩn thận mà ôm Cố Nhạc Luân lại: "Cậu đã chia tay người kia chưa?"

Sao hôm nay lại hỏi vấn đề này? Cố Nhạc Luân khó hiểu: "Chưa. Từ hôm ở đây với anh tôi không có liên lạc được với cô ấy"

"Số điện thoại thì sao?" - Quách Khải vuốt vuốt tấm lưng hắn.

Cố Nhạc Luân cảm thấy hơi thẹn, vùi mặt vào gần ngực Quách Khải: "Tôi không biết"

Quách Khải buồn cười, đến số điện thoại còn không biết, vậy mà dám la làng rằng tôi đây có bạn gái, còn là hoa khôi!

"Cậu phải nhanh chóng chia tay đi" - Quách Khải giọng điệu cực kì ôn nhu.

"Tại sao?" - Cố Nhạc Luân hỏi.

Quách Khải đưa tay kéo cằm hắn, hướng mắt hắn nhìn thẳng mình: "Cậu phải độc thân thì mới có thể đường đường chính chính thuộc về tôi"Ai thuộc về anh? Bị điên!

"Có nghe rõ chưa?" - lực đạo ở cằm càng siết chặt.

"Đau chết tôi!" - Cố Nhạc Luân phảng kháng - "Cái gì mà thuộc về anh! Tôi không hiểu gì hết!"

"Tôi thích em"

Nói ra rồi! Quách Khải rốt cuộc nói ra rồi!

Cố Nhạc Luân thật cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì, nếu là lúc trước cậu chắc chắn sẽ đạp cho hắn vài đạp, sau đó hung hăn mà cự tuyệt. Nhưng sau bây giờ lại có cảm giác chần chừ, không dứt khoát! Trúng tà, trúng tà thật rồi!

"Nếu giới tính là chướng ngại lớn nhất đối với em thì em hãy nghe tôi nói" - Quách Khải nghiêm túc - "Tôi từ trước đến nay chưa hề động tâm với ai, trừ khi gặp em tôi mới biết thế nào là cuộc sống có thêm ái tình sẽ rất thú vị. Em từ trước đến nay đã từng động tâm với ai chưa tôi không hề biết, nhưng nếu em cảm thấy ở bên cạnh tôi thoải mái và an toàn thì hãy tiếp tục cho tôi cơ hội được chăm sóc em. Là nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là người đó mang lại cho em cảm giác rằng em muốn ở cạnh người đó lâu dài. Em hiểu ý tôi chứ?"

Cố Nhạc Luân hiểu, như có như không hỏi: "Vậy nếu sau này tôi trở về có cảm giác với nữ nhi?"

"Vậy tức là bây giờ em đang có cảm giác với tôi?" - Quách Khải cực kì biết nghe trọng điểm.

"Ai nói chứ!" - Cố Nhạc Luân thẹn quá hoá giận - "Tôi sẽ thử khảo nghiệm lại bản thân, thử xem tôi có cảm giác với anh không rồi mới trả lời anh!"

Thật ra là có a! Con người thường đã biết đáp án của mình ở 6s đầu tiên khi sự việc được nêu ra. Chỉ là họ có dễ dàng thừa nhận nó hay không mà thôi!

Quách Khải vẫn ôn nhu ôm người vào lòng: "Được. Tôi đợi em"

Lúc Cố Nhạc Luân đã lim dim muốn ngủ, đột nhiên lại nghe Quách Khải ở bên tai thì thầm: "Sau này nếu có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi, không quá phận tôi đều sẽ trả lời cho em biết. Không cần tìm cớ kéo tôi đi đến nơi xa lạ, nếu từ đầu không chiều theo em thì đã không bị thương như vầy"

Cố Nhạc Luân cảm thấy sóng mũi hơi chua, từ đầu hắn đã biết mà lại không vạch trần cậu: "Tôi xin lỗi"

"Xin lỗi cái gì! Em không sao là tốt nhất" - Quách Khải đùa giỡn với những lọn tóc cậu - "Em rốt cuộc có gì muốn nói với tôi?"

"Không..." - Cố Nhạc Luân ấp úng - "Chỉ là.... muốn hỏi anh về Cảnh tiểu thư"

Quách Khải phút chốc chùn xuống: "Em muốn nhanh chóng giải quyết rồi rời khỏi tôi?"

"Không phải, anh hiểu lầm rồi" - Cố Nhạc Luân cũng không hiểu vì sao mình lại vội vàng đính chính - "Chỉ là tôi thắc mắc Cảnh gia lớn mạnh đến cỡ nào mà Cảnh tiểu thư lại dám lộng hành như vậy?"

"Cảnh gia...." - nét mặt nam nhân đầy phiền muộn - "Là nơi đen tối nhất. Bao nhiêu âm mưu tàn ác, tranh quyền đoạt lợi, đổi trắng thay đen đều tồn tại trong gia đình ấy"

Cố Nhạc Luân khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Quách Khải, chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt này trước đây.

"Ai cũng cho rằng tôi được Hiên Nhi để mắt tới là phúc bốn đời" - Quách Khải vừa nói vừa vỗ về tấm lưng của Cố Nhạc Luân- "Nhưng bản thân tôi lại không nghĩ vậy. Lọt vào Cảnh gia, cũng chính là lọt vào vòng xoáy đen tối của tiền và quyền lực, tôi không quen cuộc sống như vậy, huống hồ tôi cũng không thích cô ta."