Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 72: Đi về cõi tiên




Lời không hợp ý thì nửa câu cũng là nhiều, sau khi Kỳ Yến và anh em Viên gia nói không được mấy câu, liền vẻ mặt áy náy nói: “Ngại ngùng, tôi còn có một số việc phải làm…”

“Kỳ đại sư có việc, chúng tôi đây liền không quấy rầy.” Viên Thành giành trước Viên Bằng mở miệng, “Xin ngài trên đường cẩn thận.”

“Tôi sẽ, cám ơn.” Kỳ Yến nhìn Triệu Chí Thành và Hướng Cường một cái, ý bảo bọn họ đi theo.

Kỳ Yến mới vừa cùng Triệu Chí Thành ngồi xe ra ngoài, liền thấy trước xe sau xe có mấy chiếc xe đi theo bảo hộ bọn họ, cậu nhíu mày, “Mấy…”

“Mấy chiếc đó là người của cục quốc an chúng tôi, ” Triệu Chí Thành cười khổ nói, “Nếu không phải bởi vì chuyện Tiền đại sư cần ngài, chúng tôi thật không muốn lúc này mang ngài ra ngoài.” Tuy rằng nói bởi vì chuyện ngày hôm qua, thế lực sau lưng đế đô sẽ trở nên chân tay co cóng, nhưng nếu mấy đại sư này thật sự xảy ra vấn đề gì, bọn họ gánh vác không nổi.

Kỳ Yến nhớ tới ngày hôm qua hai người này còn nhắc nhở cậu tốt nhất không cần ra ngoài, liền hiểu rõ gật đầu.

Chỉ sợ ngay cả thái độ kiên quyết dẫn cậu đến Sầm gia của Bách Hạc trước đó, cũng là để bảo hộ cậu.

“Kỳ thật…” Kỳ Yến nhìn ngoài cửa sổ xe, “Tôi cảm thấy các anh càng hưng sư động chúng, người khác lại càng dễ dàng chú ý được các anh để ý cái gì.”

“Kỳ đại sư xin yên tâm, hiện tại phàm là đại sư có chút danh khí, chúng tôi đều an bài nhân viên liên quan bảo hộ, ngài không phải trường hợp đặc biệt, ” Triệu Chí Thành nói, “Sau khi chuyện trấn Vương Hương giải quyết, tổ chức chúng tôi vẫn luôn không dám biểu hiện quá mức coi trọng ngài, người biết một chút nội tình, phần lớn đều cho rằng chủ lực giải quyết việc này là tám vị đại sư khác, ngài chỉ là…”

“Tôi chỉ là nhân tiện, đúng không?” Kỳ Yến cũng không để ý cái này, “Tôi biết các anh là vì bảo hộ tôi, tôi không để ý chút hư danh ấy.”

Triệu Chí Thành ở trong lòng thở phào một hơi, hắn chỉ sợ Kỳ đại sư hiểu lầm dụng ý của bọn họ, đến lúc đó ngược lại không tốt.

Kỳ Yến nhíu mày, nếu trừ nhân viên bên trong, những người khác đều không biết việc trấn Vương Hương là cậu lập công lớn, như vậy Viên Sùng An đến tột cùng là từ chỗ nào biết tin tức? Kỳ quái nhất chính là, vì cái gì ông ta không thể chờ đợi được chạy đến Sầm gia tìm cậu, đây không phải là nói cho cậu biết, người Viên gia biết nội tình à?

Nếu Viên Sùng An ngu ngốc như vậy, làm sao có thể xử lý Viên gia tốt như vậy?

“Rầm!” Viên Bằng hung hăng đóng sầm cửa xe, trên mặt là cáu giận và xấu hổ che giấu không được.

“Anh, anh làm sao vậy?”

“Kỳ Yến này cũng quá không đem người ta để vào mắt, nếu không phải những đại sư đức cao vọng trọng kia đóng cửa không ra, chuyện nhà chúng ta đâu đến phiên cậu ta, cho thể diện lại không cần, thật sự cho rằng ôm được Sầm gia, là có thể biến thành người Sầm gia à?!”

“Đại sư khác nếu có thái độ giống Kỳ Yến, anh liền cảm thấy sâu không lường được, nhưng mà đối mặt Kỳ Yến anh chỉ biết thẹn quá thành giận, ” Viên Thành tuyệt đối không để ý lời mình nói là đang đâm dao nhỏ vào trong tim anh trai nhà mình, “Nói cho cùng, từ đáy lòng anh đã không xem trọng cậu ấy. Anh đã xem thường người ta, cũng đừng oán Kỳ Yến dùng loại thái độ này mà đối đãi anh.”

“Viên Thành!” Viên Bằng buồn bực trừng em trai, “Đến tột cùng là em đứng ở bên nào?”

“Em đứng ở bên của chính mình, ” Viên Thành thở dài, “Cái gì phong thuỷ quỷ thần, âm trạch vượng huyệt, mấy cái đó đều chỉ là đường tắt, nếu thật sự muốn khiến gia tộc phồn vinh hưng thịnh, hà tất cầu đường tắt mà bỏ qua bản thân. Dựa thần dựa quỷ không bằng dựa vào chính mình, phong thuỷ có tốt nữa, trong nhà thêm vài người như chú họ, cũng cứu không được Viên gia chúng ta.”

Viên Bằng trầm mặc một lúc lâu: “Tiểu Thành, em còn để ý chuyện hai năm trước à?”

Viên Thành nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu thản nhiên: “Lúc trước là em không đủ kiên định lựa chọn buông tha, lại có tư cách gì mà để ý.”

Trải qua một lối lại một lối thoát hiểm, Kỳ Yến rốt cuộc nhìn thấy Tiền đại sư nằm ở trên giường xem tiểu thuyết võ hiệp. Nhìn thấy cậu tiến vào, Tiền đại sư nhanh chóng nhét tiểu thuyết xuống dưới gối, trên mặt lộ ra một mỉm cười hòa ái, “Kỳ đại sư đến, mời ngồi.”

Đám người Triệu Chí Thành và cục quốc an từ trong phòng lui ra ngoài.

Sắc mặt Tiền đại sư vàng như nến, so với lần trước gặp mặt tiều tụy hơn không ít, Kỳ Yến nhìn cả phòng chất đầy hoa quả, thuận tay chọn một quả dùng dao nhỏ gọt vỏ, “Xem ra linh lực của Tiền đại sư còn chưa có khôi phục lại.”

“Lớn tuổi, so ra kém mấy người trẻ tuổi các cậu, ” trên mặt Tiền đại sư hiện ra vẻ mệt mỏi, “Người đã già, liền dễ dàng nhớ tình cũ, ai.”

Kỳ Yến biết Tiền đại sư nói chính là Ngụy đại sư, cậu cười cười nói: “Mỗi người còn sống đều có duyên pháp của mình, Tiền đại sư ngài không cần quá mức để ý.”

“Cũng là cậu nhìn thông thấu.” Tiền đại sư cười cười, vẻ mặt có chút thoải mái.

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, ai cũng không nhắc lại những chuyện phiền lòng đó, ngược lại nói đến một ít chuyện thú vị.

Sau khi Kỳ Yến ngồi đại khái hơn một giờ, Tiền đại sư thở dài nói: “Cậu nói chuyện với ông già này lâu như vậy, có lòng.”

“Nói chuyện phiếm với ngài rất có ý tứ, ” Kỳ Yến thấy trên mặt Tiền đại sư lộ ra ủ rũ, đỡ ông nằm xuống, lúc đắp chăn, Kỳ Yến nhéo nhéo tay Tiền đại sư tay, làn da lỏng lẻo, dần dần già đi, “Hy vọng ngài có thể khỏe lại sớm một chút.”

Tiền đại sư cười cười, phất phất tay với cậu: “Trở về đi, nơi này không thích hợp cậu.”

Nơi này bị tầng tầng bao vây, tuy rằng an toàn, nhưng không có tự do và sức sống, người thanh niên này không nên ở loại địa phương này.

Kỳ Yến nhìn căn phòng trang trí xa hoa này, cười, “Lần sau cháu lại đến nhìn ngài.”

Ngay khi Kỳ Yến chuẩn bị rời đi, Tiền đại sư lại gọi cậu lại.

“Kỳ đại sư, nghe nói cậu có một biệt danh là Tiền Tiền à?” Tiền đại sư liên tiếp khụ vài tiếng, “Tôi họ Tiền, cậu gọi Tiền Tiền, đây có tính là duyên phận không?”

Kỳ Yến lẳng lặng nhìn ông lão hòa ái này, gật gật đầu.

“Chúng ta có duyên như thế, tôi lại còn chưa có đưa lễ gặp mặt cho cậu, ” Tiền đại sư vươn tay sờ sờ dưới gối đầu, lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay, “Cái này cho cậu.”

Hộp tuy rằng không có mở ra, nhưng mà Kỳ Yến lại có thể cảm nhận được trong hộp truyền đến nồng đậm linh khí, đây tuyệt đối là một thứ tốt vô cùng hiếm có.

“Cầm đi, thứ này ở chỗ tôi đã không có tác dụng gì, mấy đồ đệ tôi lại không bản lĩnh dùng nó, chỉ có đặt ở chỗ cậu, mới không tính là mai một nó.” Tiền đại sư luyến tiếc nhìn cái hộp trong tay, “Coi như là thành toàn một tâm nguyện của tôi có được không?”

Kỳ Yến tiếp nhận cái hộp này, ánh mắt phức tạp nhìn Tiền đại sư: “Vì cái gì là cháu?”

Tiền đại sư cười nói: “Có khả năng bởi vì mặt cậu khiến tôi thích?”

Kỳ Yến co rút khóe miệng, may mắn tuổi tác hai người bọn họ hơn kém có thể làm ông cháu, không thì lời này còn thật sự giải thích không rõ ràng lắm.

Ôm đồ Tiền đại sư đưa đi ra cửa, Triệu Chí Thành tiến đến đón, nhìn đồ vật trong tay cậu, dừng một khắc nói: “Kỳ đại sư, chúng tôi đưa ngài trở về.”

“Làm phiền.” Biểu tình trên mặt Kỳ Yến có chút trầm trọng.

Một đường không nói chuyện, sau khi Triệu Chí Thành đưa Kỳ Yến đến Sầm gia, nhịn không được hỏi: “Kỳ đại sư, ngài có thể tính ra người sau lưng đến tột cùng là ai không?”

Kỳ Yến ôm hộp quay đầu lại nhìn hắn: “Đội trưởng Triệu, tôi là người, không phải thần.”

“Xin lỗi.” Lúc này Triệu Chí Thành mới ý thức được, hiện tại hắn thậm chí theo bản năng có thói quen ỷ lại Kỳ đại sư hỗ trợ giải quyết vấn đề, nhịn không được sinh lòng cảnh giác, hắn thân là đội trưởng tiểu tổ đặc biệt cũng có ý nghĩ như vậy, đội viên phía dưới lại sẽ như thế nào.

“Trên thế giới này không chỉ tôi biết tính, hơn nữa có vài người ngoại trừ biết xem bói, còn biết nhiễu loạn vận mệnh, ” Kỳ Yến ánh mắt sáng quắc nhìn Triệu Chí Thành, “Đại sư có lợi hại hơn nữa, cũng không lợi hại bằng ánh mắt quần chúng. Không có chuyện tra không ra, chỉ có người không đủ dụng tâm.”

Trong lòng Triệu Chí Thành chấn động, khom người thật sâu chào Kỳ Yến: “Đa tạ đại sư nhắc nhở.”

Không thì, hắn sẽ đi lệch đường.

Kỳ Yến đi vào cửa Sầm gia, thấy Sầm Bách Hạc đã ngồi ở trên ghế sô pha xem báo, đi đến trước mặt hắn búng búng tờ báo trước mặt: “Xem báo ngược, đây là cách bảo vệ thị lực mới à?”

Sầm Bách Hạc không được tự nhiên phất phất tờ báo trong tay, ném nó sang một bên: “Ngày hôm qua người tên Triệu Chí Thành kia còn bảo em không cần tùy tiện ra ngoài, sao hôm nay lại chạy tới mang em đi ra ngoài?”

“Nam nhân đều là dễ thay đổi đi, ” Kỳ Yến cười cười, cúi đầu sờ sờ cái hộp trong tay, “Bọn họ mang tôi đi gặp Tiền đại sư.”

Lúc này Sầm Bách Hạc mới chú ý tới trong tay Kỳ Yến còn cầm đồ vật: “Ông ấy thế nào?”

Kỳ Yến lắc lắc đầu không nói chuyện, sau khi cậu từ từ mở ra nắp hộp, ngây ngẩn cả người. Bởi vì bên trong có ba loại pháp khí, một loại là la bàn Kỳ Yến đã từng thấy Tiền đại sư dùng qua, hai cái còn lại càng trân quý hơn so với la bàn, ngọc hồ lô và bút tường vân, hai thứ này đều là pháp khí nổi danh trên sách huyền thuật ghi lại, rất nhiều thuật sĩ đều muốn có được chúng, thật không ngờ hai thứ tốt này lại ở chỗ Tiền đại sư.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng không có gì kỳ quái, đại nhân vật giống như Tiền đại sư, có mấy thứ pháp khí nổi danh cũng là bình thường.

“Đây là cái gì?” Dù Sầm Bách Hạc là người thường không hiểu huyền thuật, cũng có thể cảm nhận được khí tức ôn hòa trên người ba món đồ vật này, giống như sau cơn mưa mùa xuân, khiến người ta thân tâm thư sướng.

“Cái này cho anh, ” Kỳ Yến đem ngọc hồ lô bỏ vào trong tay Sầm Bách Hạc, “Đặt nó cạnh đầu giường anh, không chỉ có thể ích khí dưỡng thân, còn có thể phù hộ phúc lộc song toàn.”

Sầm Bách Hạc thấy vẻ mặt Kỳ Yến có chút suy sụp, vì thế ngoan ngoãn thu lấy ngọc hồ lô.

Hai ngày sau, tiểu tổ đặc biệt truyền đến tin tức, bắt được một số nhân viên khả nghi, bởi vì có quần chúng nhiệt tình báo cáo, những người này cả ngày thần thần bí bí tránh ở trong phòng không đi ra, còn thường xuyên có người kỳ quái đến tìm bọn họ, quần chúng nhiệt tình lo lắng những người này là gián điệp nước ngoài phái tới, cho nên trộm báo cảnh sát.

Sau khi Kỳ Yến biết được chuyện này, nhất thời có chút dở khóc dở cười, tuy rằng chưa có bắt lấy BOSS phía sau màn, nhưng mà lúc này đây khẳng định khiến người làm chủ phía sau màn đại thương nguyên khí, không chừng tổ chức nhân vật phản diện đó đang giận đến giơ chân.

Có điều bọn họ cũng không cao hứng được mấy ngày, một tin dữ liền truyền đến chỗ Kỳ Yến.

Tiền đại sư đi về cõi tiên.

Lúc Triệu Chí Thành cố ý đem tin tức này nói cho Kỳ Yến, trên mặt Kỳ Yến lộ ra cảm xúc khổ sở, nhưng một chút cũng không ngoài ý muốn. Có lẽ Tiền đại sư biết tình huống thân thể mình, mới đem ba pháp khí thiên kim khó cầu này đưa cho cậu.

“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc thấy sau khi Kỳ Yến nghe nói tin tức, liền ngồi ngơ ngác, lo lắng cậu thương tâm quá độ, liền vươn tay vỗ vai cậu.

“Tôi không sao, ” Kỳ Yến lắc lắc đầu, để Sầm Bách Hạc không cần lo lắng cho mình, cậu nhìn về phía Triệu Chí Thành mặc đồ đen, “Khi Tiền đại sư đi về cõi tiên, thống khổ không?”

“Không, lão nhân gia là cười rời đi.”

“Vậy là tốt.” Kỳ Yến cười, “Người sống một đời, có thể cười lên tiên, coi như là việc may mắn.”