“Con không đồng ý.”
Trong thư phòng Sầm gia, Sầm Thu Sinh và Sầm Bách Hạc ngồi đối diện nhau, Sầm tam ca ngồi ở bên cạnh Sầm Bách Hạc, trầm mặc không nói.
“Bách Hạc, con và Kỳ đại sư là bạn tốt, hẳn là hiểu rõ dụng ý khi ta thu cậu ấy làm con nuôi, huống chi Kỳ đại sư đối với nhà chúng ta ân trọng như núi, ta thu cậu ấy làm con nuôi, đã xem như chiếm tiện nghi cậu ấy rồi.”
Lời này của Sầm Thu Sinh nếu để cho những người khác nghe thấy, khẳng định có một đám người quỳ xin gọi ông là cha, tuyệt đối không để ý bị ông chiếm tiện nghi.
“Cha…”
“Cha, Bách Hạc, hai người muốn uống nước rồi bàn lại hay không?” Sầm tam ca bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài cửa thư phòng, bảo người hầu lấy thuốc trợ tim cấp tốc lại đây. Việc này cha hắn còn chưa biết, nhìn bộ dạng Bách Hạc, hẳn là muốn ngả bài. Lấy trình độ coi trọng của cha hắn đối với Bách Hạc, việc này ầm ĩ ra nhất định phải nhấc lên phong ba.
Sầm Bách Hạc quay đầu lại nhìn tam ca đi về tới, trầm mặc vài giây: “Cha, con không muốn trở thành anh em với Tiền Tiền.”
“Lời này nói như thế nào?” Vẻ mặt Sầm Thu Sinh còn bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng của Sầm tam ca, “Hiện tại không phải hai đứa chính là anh em tốt sao?”
“Bây giờ thì phải, nhưng mà không có nghĩa là con vẫn luôn muốn làm anh em với cậu ấy.”
Trong thư phòng nhất thời một mảnh tĩnh mịch, Sầm Thu Sinh lẳng lặng nhìn con trai út vài lần, bỗng nhiên cầm lấy quyển sách bên tay đập tới Sầm Bách Hạc. Sầm Bách Hạc lớn như vậy, Sầm Thu Sinh gần như chưa bao giờ động thủ với hắn, nhìn thái độ này hẳn là giận cực độ.
“Trước kia tao dạy mày như thế nào?!” Sầm Thu Sinh từ trên ghế đứng lên, lớn tiếng mắng, “Kỳ đại sư vì mày, làm nhiều chuyện như vậy, ngay cả cái mạng của mày cũng là cậu ấy giúp mày nhặt về. Mày thế mà lại hư tình giả ý với người ta, Sầm gia chúng ta từ lúc nào sinh ra loại hậu bối không biết tình cảm, dối trá vô nghĩa như mày?!”
Sầm tam ca muốn đứng lên khuyên nhủ ông ba nhà mình không cần quá kích động có chút mờ mịt, cha hắn có phải có hơi hiểu sai không?
“Cha, cha đừng kích động…”
“Mày đừng khuyên nhủ tao, đều tại mấy năm nay tao làm hư nó, để nó học được cách vong ân phụ nghĩa, ” Sầm Thu Sinh lạnh mặt nói, “Bách Hạc, mày thật sự rất khiến tao thất vọng.”
Sầm Bách Hạc vuốt thái dương bị sách đập đỏ của mình, nhìn cha tức giận, trong mắt lại lộ ra ý cười: “Cha, cha hiểu lầm rồi, con đối với Tiền Tiền là thật lòng, tuyệt đối không có ý tứ lợi dụng tình cảm cậu ấy.”
“Vậy vì sao mày không nguyện ý làm anh em với người ta, đến tột cùng Kỳ đại sư có chỗ nào không tốt?”
“Cậu ấy chỗ nào cũng tốt, cho nên con muốn sống với cậu ấy cả đời.”
“Lúc này mới giống lời con người nói chứ, ” Sầm Thu Sinh gật gật đầu, bỗng nhiên ý thức được không đúng, “Mày mới vừa nói cái gì?”
“Cha, ” Sầm Bách Hạc quỳ gối trước mặt Sầm Thu Sinh, “Con muốn sống với Tiền Tiền cả đời.”
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, thư phòng một lần nữa trở nên tĩnh mịch.
Ngay khi Sầm tam ca cho rằng cha hắn sẽ tức giận, cha hắn mở miệng, giọng điệu bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
“Con có biết con đang nói cái gì không?” Sầm Thu Sinh nhìn con trai quỳ ở trước mặt mình, không có bảo hắn đứng lên, nhưng mà cũng không có động thủ với hắn giống vừa rồi. Chỉ là dùng một loại ánh mắt phức tạp khôn kể nhìn hắn, đáy mắt mang theo một tia hoài niệm.
“Con biết.” Sầm Bách Hạc ngẩng đầu đối diện hai mắt Sầm Thu Sinh, Sầm Thu Sinh giống như thấy được một vùng biển lớn thâm thúy vô ngần.
Vài chục năm trước, ông từng nhìn thấy ánh mắt như thế, nhưng mà cặp đồng tính luyến ái kia cuối cùng chết dưới ánh mắt của thế tục luân lý, từ đó về sau mỗi người một phương, không còn gặp lại, trở thành một chuyện cũ vừa xấu hổ lại vừa đau khổ giữa bọn họ.
Ông không nghĩ con trai mình cũng đi lên đường cũ của cặp bạn bè năm đó.
Chỉ là con đường có bao nhiêu gập ghềnh chỉ có người đi qua mới biết, giày hợp chân hay không cũng chỉ có người mang giày biết, ông có nói nhiều hơn nữa, con cái rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt cũng nghe không vào.
Ông sâu kín thở dài một tiếng: “Hai đứa bắt đầu từ lúc nào?”
Sầm Bách Hạc nhìn hoa văn trên thảm trải sàn không nói lời nào.
Sầm tam ca vội ho một tiếng: “Cha, cái này… Kỳ đại sư còn không biết việc này đâu.”
Biểu tình của Sầm Thu Sinh vô cùng rối rắm mà nhìn Sầm Bách Hạc: “Cho nên con bây giờ vẫn là tương tư đơn phương à?”
Sầm Bách Hạc vẫn không nói lời nào.
“Được rồi, đứng lên đi, ” Sầm Thu Sinh nhìn bộ dạng này của con trai út, hừ một tiếng, “Có người mình thích liền phải tận tâm theo đuổi, năm đó ta theo đuổi mẹ con, làm mẹ con cảm động đến rối tinh rối mù, điểm ấy con không quá giống ta rồi.”
Sầm Bách Hạc đứng lên, nghiêm túc gật đầu nói: “Con sẽ cố gắng.”
“Ừm, ” Sầm Thu Sinh vỗ vỗ cánh tay hắn, “Lúc này mới giống con ta chứ.”
Sầm tam ca không còn lời gì để nói đi ra khỏi thư phòng, vừa vặn thấy người hầu cầm thuốc trợ tim cấp tốc đi lên, hắn vội vàng lấy lại uống một viên.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng trái tim xảy ra vấn đề lại là hắn.
“Sầm tam ca, anh làm sao vậy?” Kỳ Yến từ trong phòng đi ra, thấy Sầm tam ca cầm trong tay một chai thuốc trợ tim cấp tốc, mở miệng nói: “Nếu trái tim không có vấn đề quá lớn, loại thuốc này không thể uống nhiều.”
Nhìn tướng mạo Sầm tam ca, cũng không giống như là người có vấn đề về tim.
“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc từ trong thư phòng đi ra, thấy Kỳ Yến đứng ở trên hành lang bên ngoài, tiện tay đóng cửa thư phòng đi đến trước mặt cậu, “Ngủ trưa ngon chứ?”
“Ừm, ” ánh mắt Kỳ Yến quét đến thái dương Sầm Bách Hạc, ánh mắt quét tới quét lui giữa hai anh em bọn họ, tận lực dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Hai người các anh đánh nhau hả?”
Sầm Bách Hạc cười lắc đầu: “Không có chuyện này đâu, đầu bếp làm canh gạch cua, muốn đi nếm thử không.”
“Được.” Kỳ Yến sung sướng đem chuyện anh em hai người đánh nhau vứt qua sau đầu.
Sầm tam ca: ? ? ?
Lúc Triệu Chí Thành và Hướng Cường tìm đến Sầm gia, Kỳ Yến đang ăn canh gạch cua, thấy bọn họ vào, còn nhờ người hầu cũng múc cho hai người bọn họ mỗi người một chén.
“Cám ơn.” Hướng Cường nói một tiếng cám ơn với người hầu, quay đầu thấy bộ dạng Kỳ Yến vẻ mặt hồng nhuận, tinh thần sung túc, liền biết Sầm gia nuôi cậu rất tốt, hơn nữa Kỳ Yến và người Sầm gia ở chung hẳn là cũng không tồi, không thì Kỳ Yến thân là khách nhân sẽ không tự tại như vậy.
“Đội trưởng Triệu, hôm nay là ngọn gió nào thổi anh tới chỗ tôi vậy?” Kỳ Yến uống một ngụm canh gạch cua, ngẩng đầu nhìn Triệu Chí Thành, “Nhìn bộ dạng anh như vậy, gần đây hình như là có chuyện phiền lòng.”
“Kỳ đại sư, gần đây quả thật đã xảy ra một ít chuyện không tốt lắm, ” Triệu Chí Thành cười khổ nói, “Chúng tôi lại đây, cũng là để nhắc nhở ngài.”
“Phát sinh chuyện gì?” Sắc mặt Kỳ Yến trở nên nghiêm túc, “Nếu có chuyện tương đối huyết tinh khủng bố, chờ tôi uống xong bát canh gạch cua này rồi lại nói.”
Triệu Chí Thành và Hướng Cường cúi đầu nhìn canh gạch cua trước mặt mình, nhịn không được học theo Kỳ Yến uống hết một chén canh gạch cua.
“Lúc này mới đúng, ” Kỳ Yến lau khóe miệng nói, “Người là sắt cơm là thép, mặc kệ có chuyện gì, lúc nên ăn thì phải ăn, lúc nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi.”
Lúc này Triệu Chí Thành mới kịp phản ứng, hóa ra Kỳ đại sư nhìn ra hắn và Hướng Cường hai ngày này không có ăn cơm thật ngon, mới cố ý nói như vậy, làm cho bọn họ ăn thêm một chút.
“Kỳ đại sư, gặp được loại chuyện này, người của tiểu tổ đặc biệt chúng tôi, hận không thể một người phân ra thành mười người để dùng, chỗ nào còn có thể an tâm ăn cơm, ” hắn lấy ra một phần văn kiện đặt trước mặt Kỳ Yến, “Mấy ngày gần đây, liên tiếp có phong thuỷ sư trẻ tuổi bị tập kích không rõ, tuy rằng những phong thuỷ sư đó không có ai mất mạng, nhưng mà thân thể bọn họ đều đã bị tổn thương ở mức độ khác nhau, càng quan trọng hơn là, năng lực của họ cũng bởi vậy mà giảm xuống trên diện rộng, gần như không có khả năng khôi phục lại.”
“Những người này còn thật lắm trò.” Kỳ Yến nhíu mày, có thể nắm giữ tư liệu của nhiều phong thuỷ sư Hoa Hạ như vậy, có thể thấy người phía sau màn vô cùng hiểu biết về giới phong thuỷ Hoa Hạ, không thì cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi, làm hại nhiều phong thuỷ sư trẻ tuổi như vậy.
“Hôm nay chúng tôi tới, cũng là để nhắc nhở ngài sắp tới tận lực ít đi ra ngoài, nếu phải ra ngoài, cũng đừng đi riêng lẻ, ” Triệu Chí Thành đạo, “Nhất là không được để người ta lấy tóc hoặc là máu của ngài.”
“Cám ơn các anh nhắc nhở, tôi sẽ cản thận, ” Kỳ Yến nghĩ nghĩ, vươn tay nói với hai người, “Các anh mỗi người cho tôi một tờ tiền mặt một trăm nguyên.”
Triệu Chí Thành và Hướng Cường ôm thái độ tín nhiệm vô điều kiện với Kỳ Yến, cho nên sau khi Kỳ Yến mở miệng, bọn họ ngoan ngoãn móc tiền ra, nhất là Hướng Cường, còn cầm thêm mấy tờ ra, “Nhiêu đây đủ không?”
“Lấy nhiều như vậy ra làm cái gì?” Kỳ Yến lấy từ trong tay mỗi người một tờ nhân dân tệ màu hồng, kết hai cái thủ ấn trên tờ tiền trăm nguyên, lại gắp chúng thành một hình dạng vô cùng tỉ mỉ.
“Hai người các anh là người của tiểu tổ đặc biệt, người làm chủ phía sau màn có khả năng sẽ đối phó các anh.” Kỳ Yến bỏ tiền đã gấp xong vào trong tay hai người, “Hai tờ tiền này các anh tùy thân mang theo, nhớ rõ không nên đụng nước, cũng không được tự mình mở ra.”
“Cám ơn Kỳ đại sư.” Lúc này hai người cất kỹ tiền ở bên người, không có một chút ý tứ ghét bỏ.
Kỳ đại sư tự tay gấp bùa cho bọn họ, bọn họ làm sao có thể ghét bỏ, tuy rằng lá bùa không phải giấy vàng truyền thống mà là nhân dân tệ, nhưng đại sư chính là đại sư, không chừng có dụng ý khác thì sao.
“Mấy chỗ cong cong quẹo quẹo phía sau tuy rằng tôi không biết rõ, nhưng nếu có gì cần ở tôi, các anh cứ việc nói cho tôi biết, tôi nhất định làm hết sức.” Việc này đã không phải là việc tư của cá nhân, mà là liên lụy tới giới phong thuỷ Hoa Hạ, không có mấy ai có thể mở mắt trừng trừng nhìn giới phong thuỷ Hoa Hạ không người nối nghiệp, cuối cùng xuống dốc biến mất.
“Chúng tôi sẽ nói, cám ơn ngài.” Triệu Chí Thành một lần nữa nói lời cảm tạ Kỳ Yến, nhưng mà cũng vẫn không nói gì về việc bảo Kỳ Yến hỗ trợ. Trong lứa đại sư mới nhất, Kỳ Yến gần như được xưng là thiên tài, cấp trên cũng vô cùng coi trọng Kỳ đại sư, cho nên lần trước sau khi Kỳ đại sư bị thương nghiêm trọng, cấp trên vẫn luôn không nguyện ý để Kỳ đại sư đi mạo hiểm nữa.
Kỳ đại sư là một trong những hy vọng của đại sư đời trẻ tuổi, tất cả mọi người đều không muốn mấy đại sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn này xảy ra việc.
Có hy vọng, mới có thể có tương lai.
Thế lực hắc ám đó nhằm vào phong thuỷ sư trẻ tuổi của Hoa Hạ như thế, đã chọc giận người ở bên trên.
Rồng ngủ say đều có vảy ngược, nếu ai động tới vảy ngược của nó, nó tất sẽ tỉnh dậy khiến người mạo phạm phải trả giá đắt.
Sau khi Triệu Chí Thành và Hướng Cường rời khỏi Sầm gia không lâu, cũng cảm thấy không thích hợp, có mấy chiếc xe đang theo dõi bọn họ. Trên con đường này xe đến xe đi, nếu phát sinh rượt đuổi xe chiến, nhất định sẽ làm cho rất nhiều quần chúng vô tội bị thương.
Hai người bọn họ nhìn nhau một cái, đành phải tận lực tách xe ra, thậm chí còn lấy đèn cảnh báo ra đặt lên trần xe, kéo vang cảnh báo.
Nhưng mà bọn họ không muốn thương tổn người qua đường vô tội, mấy chiếc xe truy đuổi bọn họ thì lại không có cố kỵ này, rất nhanh mấy chiếc xe đó liền ép tới bốn phía xe bọn họ, mắt thấy một chiếc xe lập tức đụng vào, kỳ tích liền xảy ra.
Chiếc xe vốn muốn đụng vào bọn họ, giống như đột nhiên mất đi khống chế, ngơ ngác đụng vào chiếc xe phía sau bọn họ, hơn nữa chiếc xe đó cũng là một trong những chiếc truy đuổi bọn họ.
Rầm rầm rầm! Bốn chiếc xe đụng vào nhau, hai chiếc xe ở giữa bởi vì lực va đập quá lớn, đã xảy ra biến hình nghiêm trọng, không biết người trong xe còn sống hay không.