“Tiền Tiền!”
Sầm Bách Hạc phát hiện bắt lấy không phải là tay đứa trẻ, mà là cánh tay chảy máu của Kỳ Yến. Hắn chưa từng thấy sắc mặt Tiền Tiền khó coi như vậy, khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt, không có một chút huyết sắc.
Hắn nhìn thấy Tiền Tiền cười cười với hắn, đẩy tay hắn ra, dùng tốc độ tay mà hắn không thấy rõ kháp một cái chỉ quyết, hai tay đồng loạt vỗ vào mắt trận. Chỉ một thoáng, máu tươi chỗ mắt trận giống như còn sống, lan tràn đến toàn trận.
“Rống!”
Bạch Hổ phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, xiềng xích trên người nó theo đó đứt đoạn, trên người tản mát ra ánh sáng trắng nõn. Huyết vụ từng chút tản ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua hai má, trăng sáng sao thưa, vô hạn tốt đẹp.
Hư ảnh của bốn thần thú nửa quỳ trên mặt đất bái bái Kỳ Yến, sau đó đồng loạt bay lên trên không, lần nữa hóa thành sinh cơ bay về trong núi.
“Ánh trăng hôm nay thật đẹp, ” Kỳ Yến dùng tay không bị thương chống đất, quay đầu nhìn về phía Sầm Bách Hạc, đôi mắt đen đến sáng ngời, “Thật đáng tiếc, Trung thu sắp qua rồi, chưa kịp ăn bánh trung thu.”
Sầm Bách Hạc vươn ra hai tay run rẩy, ngay khi sắp đỡ lấy cậu, Kỳ Yến cười cười với hắn, thân thể úp sấp về phía trước, ngã vào trong phù trận dùng máu tươi vẽ thành. Cũng ngay một khắc khi cậu ngã xuống, trấn Vương Hương vốn dĩ tối tăm lại lần nữa khôi phục ánh sáng, tế thiên trận và khóa hổ trận đồng thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tiền Tiền…” Sầm Bách Hạc cho là âm thanh của mình thật lớn, chỉ là âm thanh từ trong cổ họng hắn phát ra, chỉ có bản thân hắn có thể nghe thấy.
“Tiền Tiền, Tiền Tiền!”
“Tiền Tiền, cậu làm sao vậy?!”
Triệu đại sư mở mắt ra, nhìn thấy một màn khiến ông cả đời cũng không quên được.
Sầm ngũ gia tiếng tăm lừng lẫy đế đô vẻ mặt hoảng sợ, nhào tới phương hướng trận tâm, Kỳ Yến nằm trong cửu đỉnh Càn Khôn trận, toàn thân bị máu làm ướt sũng, thành một huyết nhân danh xứng với thực.
Ông đưa tay sờ sờ trán, nơi đó có một giọt máu nửa khô. Sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc ông hiểu được, ngày hôm qua khi Kỳ Yến nói về cửu đỉnh Càn Khôn trận, cái loại cảm giác không thích hợp của ông từ đâu đến. Bởi vì Kỳ Yến nói rất đơn giản rất dễ dàng, cho dù có người cực quý tương trợ, cũng không có khả năng đơn giản như vậy mà phá hủy được hai cái liên hoàn trận tạo ra từ tính mệnh mấy chục vạn người.
Lấy mây tía ra sức, phá gông xiềng khóa hổ trận, lại lấy linh khí, máu tươi, mây tía làm tế, đổi tính mạng mấy chục vạn dân chúng, gia tốc tế thiên trận hoàn thành và chấm dứt. Chỉ cần trời cao nhận được tế phẩm ngài cần, tế thiên trận liền mất đi hiệu lực vốn có.
“Cậu đừng động tới cậu ấy, ” Triệu đại sư phun một búng máu, ôm ngực nói với Sầm Bách Hạc, “Cậu ấy sử dụng linh khí quá độ, thân thể không chịu nổi gánh vác như vậy, liền bị trọng thương. Cậu chạm cậu ấy một chút, chẳng khác nào đang dùng dao nhỏ cắt thịt cậu ấy.”
Bình thường tình huống giống như vầy, tu sĩ không sống được.
Chỉ là khi ông nhìn thấy cặp mắt gần như đổ máu của Sầm Bách Hạc, những lời này làm thế nào ông cũng nói không nên lời. Luôn cảm thấy nói những lời này ra miệng, nam nhân nhìn như lý trí trước mắt liền sụp đổ.
“Tiền Tiền…”
Sầm Bách Hạc quỳ gối trên bùn đất dính đầy máu tươi của Kỳ Yến, thật cẩn thận vươn tay vén vài sợi tóc dính máu trên trán Kỳ Yến, cũng không thèm nhìn tới Triệu đại sư: “Cứu cậu ấy.”
Triệu đại sư trầm mặc đứng ở tại chỗ: “Xin lỗi.”
“A di đà phật.” Vân phương trượng chống thiền trượng đứng lên, nhìn thảm trạng trước mặt, nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập không nói được một lời.
Sầm Bách Hạc quay đầu nhìn những đại sư được Tiền Tiền cứu, vẻ mặt âm trầm: “Vì cái gì mấy người không cứu được cậu ấy, mấy người không phải là đại sư đức cao vọng trọng sao?!” Vào giờ khắc này, hắn đã không còn giáo dưỡng và phong độ, trở thành một người thường không hề có lý trí.
Tám vị đại sư bị Sầm Bách Hạc dùng ánh mắt như thế nhìn chăm chú đến xấu hổ vô cùng, đồng loạt cúi đầu.
Làm tu sĩ, bọn họ đều rõ ràng, tình huống giống như Kỳ Yến, chỉ có một kết cục, chính là bạo thể mà chết. Kỳ đại sư cứu bọn họ, bọn họ lại không giúp được Kỳ đại sư, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn cậu ấy nhận hết thống khổ, cuối cùng đi vào tử vong.
Ánh trăng rơi trên đầu vai mỗi người bọn họ, chỉ là ai cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh tượng đẹp đến đủ để rung động lòng người này.
Sầm Bách Hạc chưa bao giờ lĩnh hội loại cảm giác này, cái loại tư vị trong tim trống rỗng, rồi lại đau đến nói không nên lời, hắn cương cứng cổ, trong mắt nóng bỏng giống như thiêu đốt. Hắn không biết mình mất đi cái gì, chỉ cảm thấy toàn bộ đất trời đều mất đi màu sắc, chỉ có nhìn Tiền Tiền trên đất, mới có thể khiến cõi lòng trống rỗng của hắn có vài phần cảm giác kiên định.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Kỳ Yến đã không còn, Sầm Bách Hạc nhìn thấy ngón tay Tiền Tiền giật giật.
Kỳ Yến lớn như vậy, chưa từng cảm thấy toàn thân đau đớn đến thế, cái loại tư vị chốc lát bị lửa thiêu, một hồi bị đóng băng này chua xót đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung. Cậu cảm thấy nhất định là tư thế mình nằm xuống không đúng, muốn trở mình tiếp tục ngủ, kết quả toàn thân như là bị quỷ áp giường, căn bản không thể động đậy.
Không biết qua bao lâu, cậu cảm giác được băng và hỏa dung hợp với nhau, biến thành một dòng nước ấm, chảy qua tứ chi bát mạch của cậu, cả người cậu giống như ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái tới cực điểm.
“Vệ tinh theo dõi bình thường rồi!” Triệu Chí Thành nhìn phía ngoài cửa sổ, trong đêm đen từng ngọn đèn đường tản ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng đường về nhà cho mỗi con người.
“Cung cấp điện cũng khôi phục bình thường, ” hắn lấy điện thoại di động ra nhìn, tín hiệu di động đầy, dụng cụ theo dõi linh khí cũng đều hoàn toàn bình thường, giống như trục trặc vài giờ trước chỉ là ảo giác của hắn.
“Thành công, nhóm Kỳ đại sư thành công rồi!”
Không có tử vong, không có sự kiện quái dị quy mô lớn phát sinh, nghênh đón bọn họ, là ánh trăng một ngày mới đẹp nhất.
Triệu Chí Thành miễn cưỡng đè nén tâm tình cực độ hưng phấn của mình, quay đầu nói với Cao Vinh Hoa: “Cao đội, lập tức an bài xe cứu thương.” Bây giờ hắn vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, bởi vì tính mạng của dân chúng trên mảnh đất này đã được bảo vệ, nhưng những đại sư kia thế nào, hắn lại không hề biết.
Buổi sáng sáu giờ, Triệu Chí Thành và Cao Vinh Hoa đúng giờ mang theo đội viên và nhân viên y tế lên núi, còn chưa đi tới điểm đến, đã ngửi được một chút mùi máu nhàn nhạt, Triệu Chí Thành biến sắc, nhịn không được bước nhanh hơn.
Khi bọn họ chân chính chạy tới hiện trường, nhìn thấy đất đai bị máu tươi xâm nhiễm, tất cả mọi người sợ ngây người.
Tám vị đại sư làm thành một vòng tròn ngồi dưới đất, Sầm ngũ gia và Kỳ đại sư bị bọn họ vây vào giữa một ngồi một nằm, thoạt nhìn tình huống có chút không ổn. Triệu Chí Thành do dự một chút, thật cẩn thận tới gần các đại sư, mới nhìn thấy đại trận do bùa và máu tươi vẽ ra trên đất. Mặc dù thời gian trôi qua vài giờ, hắn vẫn có thể cảm nhận được đại trận này truyền đến nồng đậm linh khí.
“Kỳ đại sư… Thế nào?”
Gió nổi lên, thổi đến cánh tay Triệu Chí Thành có chút lạnh run, chỉ là hết thảy đều kém cái lạnh trong lòng khi hắn thấy rõ Kỳ Yến cả người đều là máu.
Hắn sửng sốt vài giây, mới quay đầu nói với nhân viên y tế: “Nhanh, mau tới cứu người.”
Đừng có quậy ra mạng người nào hết nha!
Bởi vì cả người Kỳ Yến đều là máu, nhân viên y tế cũng không biết trên người cậu chỗ nào có thương tích, cho nên khi nâng Kỳ Yến lên cáng, phá lệ cẩn thận, chỉ sợ mang đến tổn thương lần thứ hai cho người bị thương.
“Tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt người bị thương, ” y tá thấy một nam nhân bộ dạng vô cùng dễ nhìn đi theo bọn họ lên xe cứu thương, giải thích, “Nơi này đường núi dốc đứng, ngài ngồi ở trong xe sẽ không thoải mái.”
Sầm Bách Hạc nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi: “Nếu tình hình giao thông kém như vậy, người bệnh có thể nằm ở trong xe sao?”
“Này…” Y tá cũng có chút há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Mấy người làm kiểm tra cho cậu ấy trước đi, ” Sầm Bách Hạc lấy điện thoại di động ra, “Cái khác để tôi giải quyết.”
Khoảng nửa giờ sau, mọi người nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, y tá có chút kỳ quái: “Nơi này sao lại có máy bay trực thăng?” Vừa mới dứt lời, cô liền nhìn thấy Sầm Bách Hạc nhảy xuống xe cứu thương, làm một thủ thế với không trung.
Sầm Bách Hạc quay đầu nói với Triệu Chí Thành: “Máy bay chuyên dụng của tôi đã đáp ở sân bay thành phố Tu Câu, tôi hy vọng anh liên hệ với bộ ngành tương quan, có thể cho máy bay của tôi vào nửa giờ sau thành công cất cánh.”
“Được, tôi lập tức xin cấp trên.” Triệu Chí Thành một hơi đáp ứng, quay đầu liền gửi tin tức cho cấp trên. Rất nhanh cấp trên liền truyền đến câu trả lời thuyết phục, nói là phải dùng hết thảy lực lượng cứu chữa cho đại sư vì nước cống hiến, không thể chậm trễ.
Rất nhanh Kỳ Yến được đưa lên máy bay trực thăng, sau khi đến sân bay thành phố Tu Câu, lại được đưa lên máy bay tư nhân của Sầm Bách Hạc, trực tiếp bay đến sân bay đế đô.
Máy bay bên này mới vừa cất cánh, xe cứu thương đã chờ ở sân bay đế đô, chỉ chờ Kỳ Yến xuống máy bay, bọn họ liền tiến hành trị liệu tốt nhất.
“Sư phụ, sau khi tu luyện xong chúng ta cũng có thể ngự kiếm phi hành sao?”
“Không thể, có thể bay trên trời không phải đạo sĩ, chỉ có chim và máy bay thôi.”
Kỳ Yến giống như nghe được âm thanh máy bay cất cánh, nhưng mà cái loại cảm giác ngâm suối nước nóng này thật sự rất thoải mái, cậu tuyệt đối không muốn mở to mắt.
Trong bóng đêm, tựa như có người nắm chắc tay mình, trong lòng cậu nghĩ, dù cậu đang ngủ, rơi vào dưới đáy suối nước nóng, hẳn là cũng có người kéo cậu lên đi? Nghĩ vậy, cậu liền yên tâm ngủ đi.
“Bách Hạc.” Lúc người nhà Sầm gia chạy tới bệnh viện, Kỳ Yến đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Sầm tam ca nhìn em trai thất hồn lạc phách, xoay người vỗ vỗ vai hắn: “Đừng lo lắng, Kỳ đại sư lợi hại như vậy, khẳng định không có việc gì.”
“Tam ca…” Sầm Bách Hạc mờ mịt ngẩng đầu nhìn Sầm tam ca, sửng sốt vài giây mới nhìn cánh cửa phòng cấp cứu nói, “Bác sĩ nói, Tiền Tiền mất máu quá nhiều, còn đang cấp cứu.”
“Cậu ấy vẫn luôn nói tay mình đau, bảo em thổi thổi, em không để ý tới cậu ấy.”
“Là em sai.”
“Nếu… em bắt lấy tay cậu ấy sớm một chút thì tốt rồi…”
“Bách Hạc?” Sầm tam ca nhận thấy trạng thái tinh thần của em trai có chút không thích hợp, hai tay hắn khoát lên vai Sầm Bách Hạc, “Bách Hạc, cái này không có liên quan gì với em cả, cái này cũng không trách em!”
“Tam ca…” Sầm Bách Hạc khom lưng xuống, ôm đầu, âm thanh nức nở nói: “Nếu Tiền Tiền thật sự xảy ra chuyện, em nên làm cái gì bây giờ?”
Một câu nói kia, giống như là một kích nặng nề nện trong lòng Sầm tam ca. Hắn kinh ngạc nhìn em trai, không biết nên nói cái gì cho phải.
Người em trai kiêu ngạo lãnh tĩnh của hắn, có lúc nào từng lộ ra bộ dạng bất lực như vậy?
Ngoại trừ người nhà họ Sầm, ngoài phòng cấp cứu còn có tám vị đại sư cùng với Triệu Chí Thành, Cao Vinh Hoa, Hướng Cường, tất cả những người này đều hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, chỉ cầu có thể nhận được một tin tức tốt.
Vài giờ sau, đèn phòng cấp cứu rốt cuộc tắt đi, vài bác sĩ vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Đối diện ánh mắt chờ mong của mọi người, bác sĩ đi tuốt ở phía trước lắc lắc đầu: “Bệnh nhân đã khôi phục sinh mệnh cơ bản, nhưng mà cậu ta mất máu quá nhiều, cần giám hộ trong phòng quan sát, có thể khỏi hẳn hay không… hiện tại chúng tôi cũng không nói được.”
“Cám ơn, ” Triệu Chí Thành khom lưng với bác sĩ nói, “Bệnh nhân bên trong là vì quốc gia mới bị thương thành như vậy, mà cậu ấy còn là một nhân tài hiếm có, xin mọi người nhất định phải toàn lực ứng phó.”
“Đội trưởng Triệu, tâm tình của ngài tôi có thể hiểu được, ” vẻ mặt bác sĩ thay đổi nói, “Xin ngài yên tâm, nhóm chuyên gia của chúng tôi nhất định tận cố gắng lớn nhất để trị liệu.”
Triệu Chí Thành quay đầu lại liền nhìn thấy cả người Sầm Bách Hạc dán ở trên cửa, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn xung quanh trong phòng cấp cứu.