- Tôi biết!
Vương doanh trưởng gật gật đầu, vẻ mặt cảm kích:
- Tạ tạ huynh đệ nhắc nhở!
Nói xong hắn lại bắt đầu tự giễu:
- Bình thường tôi cũng không phải như thế, hôm nay nhất thời cao hứng, gặp lại chú thì kìm lòng không được nói ra, sau này nhất định phải chú ý, bằng không nói không chừng sự nghiệp sẽ bị miệng mình phá hủy!
- Ha ha…
Trương Tông Quân cười cười, không nói chuyện, chỉ gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Hai người đều ăn ý không tiếp tục nhắc tới đề tài này.
Trương Tông Quân mở ra túi xách mình vẫn thường mang theo, từ trong xuất ra một bọc giấy thật dày, đặt lên bàn:
- Lão ca, phỏng chừng sau khi đi tới nơi anh không thể thiếu chuyện xã giao ăn cơm linh tinh, đến lúc đó cũng ngượng ngùng để đồng nghiệp mới mời khách, một chút lòng thành, xem như để cho anh dùng mời khách đi!
- Được!
Gật gật đầu, Vương doanh trưởng cũng không hề từ chối, trực tiếp nhận lấy. Kết giao với nhau thời gian dài, hai người đều hiểu rõ lẫn nhau, đã hình thành một loại quan hệ kỳ quái xen lẫn giữa chiến hữu cùng người đút lót và người nhận hối lộ, Vương doanh trưởng đối với việc Trương Tông Quân đưa tiền cho hắn cũng sẽ không chút do dự nhận lấy, khi làm việc cho Trương Tông Quân cũng sẽ dốc hết sức. Trương Tông Quân cấp thù lao cho hắn cũng sẽ thật hào phóng, đối với Vương doanh trưởng cũng quan tâm như đối với bạn thân của chính mình.
Hai người cơm nước no nê, Trương Tông Quân có chút say nên đến chỗ Vương doanh trưởng nghỉ ngơi, Trương Lam cùng tiểu Thần Hi thì đang chơi đùa ngoài sân tập bắn.
Lúc buổi sáng Trương Lam cùng tiểu Thần Hi theo Trương Tông Quân đến quân doanh, hai chị em yêu cầu đi chơi tập bắn, Vương doanh trưởng hơi lo lắng nên không dám hứa, nhưng nha đầu Thần Hi lại rất gian xảo, lập tức mở miệng nói thuật bắn súng của mình chắc chắn không có ai trong doanh địa là địch thủ của nàng.
Chính mình lại bị một cô bé yếu ớt nhỏ xíu khinh thường sao? Vương doanh trưởng nhìn vòng eo thon nhỏ xíu của Thần Hi, cảm thấy dở khóc dở cười, thuận tay giơ lên năm viên gạch, “ca sát” một tiếng gọn gàng đánh vỡ, chỉ lên đống gạch vỡ liếc nhìn Thần Hi:
- Nha đầu, đừng nói bác khi dễ cháu, cũng không cần cháu đánh vỡ năm viên gạch, chỉ cần cháu có thể đánh vỡ hai viên tuy rằng trái với quy định, nhưng hôm nay bác cũng tránh quy định cho hai cháu đi chơi bắn súng!
- Chỉ vậy thôi sao?
Tiểu Thần Hi vô cùng khinh thường quyệt môi, đối với cử chỉ của Vương doanh trưởng chẳng thèm ngó tới:
- Đánh vỡ năm viên gạch thôi mà không biết xấu hổ đem ra khoe khoang?
Biết rõ tiểu nha đầu dùng phép khích tướng, Vương doanh trưởng vẫn bị trúng kế, ngón tay kích động đến run run, không biện pháp, chung quanh có nhiều chiến sĩ đang vây xem náo nhiệt, chính mình không chịu nổi mất mặt!
- Được!
Vương doanh trưởng thở hổn hển vài hơi bình ổn lại cảm xúc kích động của chính mình, nói:
- Chỉ cần cháu có thể đánh vỡ hơn bác một viên gạch, hôm nay bác hứa cho cháu muốn chơi tới khi nào thì chơi!
Trương Tông Quân ở một bên che miệng cười trộm, nha đầu của mình mà mình còn không hiểu rõ lắm sao? Ngày đó chính hắn cũng bị nha đầu làm giật mình.
- Thật sự?
Bận việc tranh thủ nửa ngày để làm gì? Còn không phải là vì chờ đợi những lời này của ông sao? Tiểu Thần Hi liền lợi dụng cơ hội trèo lên:
- Nghéo tay đi, nói không giữ lời là con chó nhỏ!
Nói xong liền đưa ra ngón tay ngọc nho nhỏ trắng muốt.
Đánh giá ngón tay nộn tới mức chỉ cần nhéo một cái là có thể chảy ra nước, Vương doanh trưởng thật không biết nói gì, chỉ với bàn tay này sao? Còn có thể chém vỡ được sáu viên gạch? Nha đầu, có mạnh mẽ cũng không giống như cháu vậy, phỏng chừng vỗ vào viên gạch tay cháu liền vỡ nát.
- Nghéo tay, nghéo tay!
Các chiến sĩ vây quanh xem náo nhiệt nhìn thấy có kịch vui xem, e sợ cho thiên hạ không loạn, cũng không biết là tên nào thiếu đạo đức dẫn dắt liền lớn tiếng ồn ào.
- Đám nhóc này…
Vương doanh trưởng thật buồn bực, chỉ vào các chiến sĩ đang ồn ào:
- Thật sự là ba ngày không đánh, con mẹ nó các ngươi dám nhảy lên đầu lật ngói!
- Nghéo tay, nghéo tay…
Các chiến sĩ cũng không bị khuất phục dưới uy quyền của Vương doanh trưởng, chỉnh tề hô to – trong lúc không có huấn luyện, doanh trưởng vẫn luôn rất dễ nói chuyện.
- Nghéo tay thì nghéo tay!
Rốt cục không chịu nổi, Vương doanh trưởng căng căng thẳng thẳng vươn ngón út của mình đi ra.
Chính mình làm đúng hay sai đây? Vương doanh trưởng bỗng nhiên cảm giác một tia không ổn, lưng bắt đầu rét run.
Nghéo lấy ngón tay của Vương doanh trưởng, tiểu Thần Hi dương dương tự đắc nghiêng nghiêng đầu nhỏ đáng yêu, nét mặt tươi cười như hoa nở:
- Bác Vương, hiện tại ngài nên đi chuẩn bị súng ống đạn dược cho tụi cháu đi thôi!
- Chờ cháu đánh vỡ rồi nói sau!
Vương doanh trưởng nhìn chằm chằm bàn tay đang xếp gạch của tiểu Thần Hi, gáy đổ mồ hôi, nhưng vẫn như vịt chết cãi bướng trả lời một câu.
Theo từng khối gạch đỏ xếp đi lên, thanh âm của Vương doanh trưởng cùng các chiến sĩ càng ngày càng nhỏ, miệng càng ngày càng lớn, chậm rãi tới khi tiểu Thần Hi xếp tới viên gạch thứ tám, rốt cục tại hiện trường không còn chút thanh âm nào.
- Nàng có thể đánh vỡ sao?
Một tiểu chiến sĩ nhẹ giọng hỏi.
- Ai biết được, hãy chờ xem, nói ra sẽ không linh!
Một chiến sĩ đứng bên cạnh trả lời.
Rốt cục xếp tới viên thứ mười, tiểu Thần Hi vừa lòng gật đầu, mười viên gạch, cũng cao nha!
Thân mình hơi trầm xuống, tiểu Thần Hi nhẹ nhàng khoa tay múa chân một chút, gật gật đầu, kiều quát một tiếng:
- Khai!
Nương theo sau một tiếng kêu khẽ, tay phải trùng điệp đánh xuống, “oanh” một tiếng nổ vang.
- Hoa…
Một đám người đứng chung quanh sôi trào, các chiến sĩ bắt đầu nghị luận sôi nổi.
- Thấy không? Thật sự bổ ra!
- Thật sự nha, mười viên gạch, nàng làm sao đánh vỡ được?
- Mẹ của tôi ơi, thật quá dọa người!
- Còn chưa nghe nói qua có ai đánh vỡ một lúc mười viên gạch đi?
- Anh có biết gì, lợi hại nhất là doanh trưởng của chúng ta, hắn có thể đánh vỡ sáu viên. Thật không nghĩ tới!
…
- Thật đánh vỡ sao?
Vương doanh trưởng ngây người nhìn đống gạch vỡ dưới đất, há hốc mồm.
- Thật ngượng ngùng, hình như là thật sự.
Tiểu Thần Hi nhún nhún vai, vẻ mặt thật vô tội. Không nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, thật khó có thể tưởng tượng chuyện vừa rồi chính là do cô bé yếu ớt trước mặt làm ra được.
- Tay cháu không sao đó chứ?
Muốn kéo lại chút mặt mũi, Vương doanh trưởng thật hi vọng tiểu Thần Hi bị rách chút xíu da, xem như vãn hồi lại cho mình được chút mặt mũi cũng thật tốt.
- Thật ngại quá, hình như là không có việc gì!
Tiểu nha đầu vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay dính tro bụi, giơ cao bàn tay phải hoàn hảo không chút thương tổn, quả nhiên, đừng nói là rách da, dù chút bầm tím cũng không có.
- Tôi không muốn sống nữa…
Vương doanh trưởng buồn bực muốn chết, mình luyện nhiều năm như vậy còn không bằng một tiểu nha đầu?
- Lão đệ, chúng ta đi uống rượu!
Vương doanh trưởng thật sự mất mặt không chịu nổi, lôi kéo Trương Tông Quân muốn chạy.
- Bác Vương, đừng quên an bài sân bắn cho chúng cháu nha!
Tiểu Thần Hi ở phía sau kêu lên.
Hai vị đi phía trước càng chạy trốn nhanh hơn nữa!