Luân Hồi

Chương 44: Quân khuyển (thượng)




Điều này là có thể lý giải, ở trong một đám thân ảnh màu xanh biếc, ngươi muốn tìm đến một người quen mặc quân trang cũng không dễ dàng, dù sao mọi người đều mặc quần áo hoàn toàn giống nhau, nhưng ở trong một nhóm quân trang xanh biếc muốn nhìn thấy người mặc áo hồng cùng áo đen, ok, vậy quá đơn giản, bởi vì hai người kia vô cùng dễ thấy, chẳng khác gì đóa hoa hồng trong nhóm lá xanh, ách, tiểu hồng hoa là chỉ tiểu Thần Hi, về phần Trương Lam, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng chỉ có thể xem là một nhúm bùn lầy màu đen trong bụi cỏ.

Tối hôm qua ba cha con Trương Lam cũng không quay về nhà, nguyên nhân Trương Tông Quân không về nhà là do uống rượu với Vương doanh trưởng, Trương Lam thật kỳ quái không biết vì sao cha của mình dù đã trải qua thời gian rèn tửu lượng thật dài thế nhưng vẫn không hề có chút tiến bộ, cuối cùng bị Vương doanh trưởng chuốc say như chết, cực kỳ bi thảm trực tiếp chui luôn xuống gầm bàn nằm. Đương nhiên kết cục của Vương doanh trưởng cũng không tốt hơn được bao nhiêu, hai người đều tám lạng nửa cân, Trương Lam không quay về là vì cha hắn không thể về, bản thân hắn cũng không đi, nếu không hắn về cũng không có biện pháp giải thích với mẹ hắn, tiểu Thần Hi cũng không về nguyên nhân đương nhiên là bởi vì Trương Lam.

Đáng thương Trương Tông Quân cùng Vương doanh trưởng cuối cùng bị các chiến sĩ nâng lên như nâng lợn chết mang đi, nhìn hai người tửu lượng kém cỏi say như chết, vẻ mặt Trương Lam thật khinh bỉ: Có cần uống tới nỗi như vậy sao? Chưa thấy qua rượu sao? Thấy rượu còn thân hơn thấy mẹ ruột?

Sáng sớm Trương Lam vẫn như ngày thường thức dậy chạy bộ, thật ngạc nhiên phát hiện thời gian chạy bộ của mình thế nhưng lại cùng thời gian thể dục thường lệ của các chiến sĩ, các chiến sĩ lại dị thường kinh ngạc nhìn hai đứa bé ngủ thật muộn nhưng sáng nay lại có thể thức dậy cùng chạy bộ với mình! Hai đứa bé nhỏ xíu như vậy chịu được sao? Thao trường ít nhất cũng cỡ ba ngàn thước đi, không ít chiến sĩ đều thật hoài nghi, rất nhiều người đều nghĩ do hai nhi đồng cảm thấy thích thú nên nhất thời hứng khởi chạy theo bọn họ vài vòng, nhưng không nghĩ tới hai nhi đồng thế nhưng còn có thể chạy hết ba ngàn thước, không chỉ như vậy tốc độ còn có thể bảo trì nhất trí với các chiến sĩ, làm các chiến sĩ hoàn toàn không thể tưởng tượng được chính là sau khi chạy xong ba ngàn thước hai nhi đồng kia lại tiếp tục chạy thêm ba ngàn thước lần nữa.

Hai nhi đồng này đều là quái vật sao? Rất nhiều chiến sĩ âm thầm suy nghĩ, cô bé kia có thể chạy được thì còn làm người ta lý giải, tuy rằng khoảng cách chạy rất xa nhưng nếu như có thường xuyên rèn luyện thì cũng không có gì, nhưng xem dáng người của tên tiểu bất điểm kia, mới bao nhiêu? Nhiều nhất còn chưa vượt qua bốn tuổi đi, không ngờ chạy nổi sáu ngàn thước? Chính mình là một chàng trai hơn hai mươi tuổi thế nhưng chạy không bằng một tiểu bất điểm chưa đầy bốn tuổi? Rất nhiều chiến sĩ cảm giác tâm linh đơn thuần của mình thật bị đả kích.

Chạy một chút cũng thật khó chịu! Trương Lam hung hăng phun ra bãi nước bọt, trên mặt đất đen sẫm bay lên bột than khắp nơi, hắn hung hăng nhéo nước mũi, ân, nước mũi cũng biến thành đen sẫm. Còn không thích bằng chạy bộ ở nhà, ở trong này chạy thêm mấy ngày phỏng chừng tổn thọ thật nhiều năm!

Hung hăng cắn bánh giò chéo quẩy trong căn tin, “két băng”, Trương Lam thiếu chút nữa làm rụng cả răng của mình. Trương Lam thật buồn bực, phi thường buồn bực, đầu bếp không có việc gì bỏ nhiều bột nổi đến như vậy làm chi đây? Bánh quẩy nhìn qua còn lớn hơn cả cái đầu, một ngụm cắn xuống bên trong lại trống rỗng, người không biết rất dễ dàng cắn trúng bị hụt hẫng gãy cả răng.

Một hơi ăn hơn năm giò chéo quẩy, thế nhưng còn chưa ăn no, vỗ vỗ bụng, bỏ đi, tạm thời như vậy. Trương Lam lắc đầu, cảm thấy thật bi ai cho mấy vị chiến sĩ ngày nào cũng phải ăn những thứ này.

- Đi theo bác!

Ăn xong điểm tâm, Vương doanh trưởng thần thần bí bí đến tìm Trương Lam, vẻ mặt mờ ám xấu xa nhìn thật muốn ăn đòn:

- Bác có đồ tốt cho cháu!

- Là sao vậy?

Trương Lam có chút nghi hoặc.

- Tới đó cháu sẽ biết!

Vương doanh trưởng kiên quyết không nói, thề sống chết đem tư thế thừa nước đục thả câu tới cùng.

Không nói thì khỏi nói, Trương Lam cũng lười tiếp tục hỏi lại, dù sao một lát là có thể biết được phải không? Cũng không cần nóng nảy lúc này. Cộng thêm cả tiểu Thần Hi, ba người lén lút đi tới trên một khu đất trống ở phía sau quân doanh.

Trên đất trống ngoại trừ ở bên góc có một nhà nhỏ khóa cửa cũng không còn thứ gì khác, Trương Lam còn đang nghi hoặc, bên trong nhà nhỏ truyền ra tiếng tru của động vật thuộc khuyển cẩu.

Thanh âm kia là? Trương Lam chấn động, nếu như hắn không đoán sai, hẳn phải là loài chó cỡ lớn, tuy rằng Trương Lam cũng không có nghiên cứu gì về loài động vật này, nhưng bằng vào thanh âm vẫn có thể đoán được chủng loại, nhưng chủ yếu người yêu nuôi chó cũng đều biết được một thường thức cơ bản nhất, chính là đầu càng lớn, tính tình càng hung mãnh thì thanh âm phát ra càng thấp chìm.

Thanh âm của con chó kia nghe qua thật trầm thấp, là người yêu thích loài động vật này Trương Lam cũng có chút nghiên cứu trên lý luận – cũng chỉ là trên lý luận mà thôi, một con chó tốt động vào phải hơn vạn đồng, Trương Lam cũng không có tiền để mua về nghiên cứu – đừng nói là loại thượng hạng như chó ngao Tây Tạng, tối thiểu là cấp bậc thấp hơn một chút, Trương Lam thậm chí có bảy thành nắm chắc bên trong rất có thể còn hung mãnh hơn rất nhiều.

- Đó là?

Trương Lam cố gắng đè nén trái tim đang nhảy loạn của mình, hơi run rẩy hỏi Vương doanh trưởng.

- Chính cháu đi xem chẳng phải sẽ biết sao?

Ở phía sau Vương doanh trưởng lại tiếp tục bán cái nút. Ở một khắc này Trương Lam đột nhiên cảm giác được nụ cười của Vương doanh trưởng thật sự rất muốn ăn đòn, ân, cần ăn đòn chưa từng có.

Đánh giá chiều cao của thân thể mình một chút, Trương Lam có chút buồn bực, chính mình hình như còn chưa vươn tới được cả cửa sổ của căn nhà nhỏ kia đi! Hắn đi quanh hai vòng, rơi vào đường cùng Trương Lam rốt cục lấy gan quyết định nhìn qua khe cửa.

Luôn mãi tự khuyến khích chính mình, cũng biết rõ bước chân của mình đã bị con chó bên trong nghe được, nhưng Trương Lam vẫn bịt tai trộm chuông rón rén áp sát khe cửa úp sấp nhìn vào bên trong. Hắn vừa mới áp sát lên, kề cận một bên mắt nhìn vào, Trương Lam liền phát hiện bên trong thế nhưng cũng có một con mắt xuyên qua khe cửa tò mò đánh giá chính mình.

Con chó này đã thành tinh sao? Trương Lam khẽ run rẩy hoảng sợ đặt mông ngồi bệch dưới đất, một con chó sao lại có được ánh mắt linh tính đến như thế, đúng vậy, ngay vừa rồi đối mặt ánh mắt kia cấp cho Trương Lam ấn tượng quá khắc sâu, đó là ánh mắt như thế nào đây, hắn chưa từng gặp qua có con chó nào có được ánh mắt bao hàm nhiều ý nghĩa đến như thế, bên trong có vẻ hờ hững sau nhiều lần dãi dầu sương gió, có vẻ thong dong sau khi trải qua thời gian thật lâu dài, có vẻ không hề sợ hãi khi gặp phải đối địch, có vẻ trung thành khi đối với đồng bạn, có tín nhiệm đối với chiến hữu, thậm chí Trương Lam còn thấy được vẻ trí tuệ trong ánh mắt kia, đôi mắt như vậy sao có thể xuất hiện trên người một con chó? Đây rõ ràng là ánh mắt của một chiến sĩ sau khi trải qua tẩy lễ của chiến tranh cùng phong sương của thời gian mới có thể có được!