- Châm lửa thử xem sao.
Cao Công nói.
Mọi người cùng đồng thanh đáp ứng, mở van nước, cho đầy nước, chờ khai nồi, toàn bộ quá trình không xảy ra vấn đề gì, việc lắp đặt nồi hơi đã thành công.
Mọi người vỗ tay hưởng ứng, Trương Tông Quân và Dương Chi càng xúc động đến rơi nước máy. Chỉ trong vòng bốn tháng ngắn ngủi với mấy chục ngàn bạc bây giờ đã có trong tay hai nhà máy, mỗi tháng thu nhập hơn mười vạn, đúng là như nằm mơ vậy.
- Đùng đùng…
Một trận inh tai nhức óc như tiếng pháo vang lên, ngày hôm nay, 18 tháng 10 năm 1986, lịch sử ghi lại thời khắc này, nhà máy sản xuất nước hoa quả dầm của Trương Lam chính thức khai trương.
Ối, không có lẵng hoa, không có thảm hồng, không có những tiểu thư xinh đẹp trong nghi thức, không có những người nổi tiếng đến để cổ vũ, cũng không có từng đoàn người đến chúc mừng, chỉ vô cùng đơn giản là thả một quá pháo, ở cửa dán một vế đối chúc mừng: "Kinh doanh thuận lợi khắp bốn bể, tiền vào như nước Tam Giang". Đợi pháo cháy hết mới ghi chữ "Phú" chính thức bắt đầu nhà máy Đồ hộp.
- Nhân dân trong thôn chú ý, nhân dân trong thôn chú ý!
Chiếc loa có âm lượng to nhất trong thôn vang lên, tiếng loa bao trùm toàn thôn, những người phụ nữ ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nhanh chóng đi đăng ký.
Haha, ở thôn, chiếc loa có âm thanh lớn nhất vẫn có vai trò quan trọng nhất, toàn bộ thôn đều có nối loa nên cái loa kia âm lượng to nhất, đủ để bao trùm tới từng góc của ngôi làng rồi, ngay cả con chuột đang nằm ngủ cũng phải tỉnh dậy, đây đúng là một phát minh vĩ đại thay thế điện thoại.
Một lát sau đã rất náo nhiệt, những người không có việc gì trong thôn bắt đầu bàn tán.
- Thím hai, thím có nghe gì không?
Nhà họ Trương đã mở nhà máy nước hoa quả dầm rồi.
Một thím mập hỏi.
- Không thể như thế, vốn dĩ nhà anh ta cũng không có gì mà, không ngờ được lại phát tài nhanh như thế.
- Các anh nghe thấy gì gì? Đều do đứa con thiên tài của nhà họ mang đến vận may đấy.
Thím béo nói một cách thần thần bí bí.
- Đúng thế, đúng thế, trước đây có một ông bói mù cũng nói là….
Người này biểu thị đồng ý.
- Thầy bói mù nói như thế nào?
- Người thầy bói mù nói con trai anh Trương là do tinh tú hạ phàm, Trương lão tứ chiếm hết đức của con anh ta thì lúc này mới có thể đứng lên được.
- À…!
Mọi người gật đầu.
- Vậy các cô có đi không?
Thím béo hỏi.
- Đi chứ. Mọi người cùng đi, dù sao cũng đang không có việc gì.
Người này hỏi ý kiến mọi người.
- Đúng thế, cùng đi đi.
Một đám phụ nữ đi về phía thôn Đông.
Nhà máy nước hoa quả dầm đã chính thức khai trương được hai tháng, tính toán kỹ lường thì buôn bán lời khoảng mười vạn, hoàn toàn ngoài những gì Trương Tông Quân dự liệu, Trương Tông Quân choáng váng, mặc dù nghĩ rằng nhà máy Đồ hộp có thể kiếm được nhiều tiền nhưng không hề nghĩ rằng lại kiếm được nhiều như thế.
- Thế nào cha? Chủ ý của con không tồi chứ?
Trương Lam đắc ý nói với cha, chứng minh rằng lúc đó mình sáng suốt cỡ nào.
- Cảm giác kiếm được tiền thật là sảng khoái.
- Cũng tạm.
Trương Tông Quân cười toe toét, cái miệng giống như cái đít con vịt luộc.
- Tốt hơn là bán hoa quả.
Bà mẹ đang vui vẻ đến đỏ bừng mặt bỗng hung hăng liếc mắt, lại còn khoe mẽ à:
- Vừa nãy ai còn vui tới mức tay chân run lẩy bẩy lên?
- Ối.
Ông chồng bị vợ véo cho một cái mặt đỏ lên xấu hổ.
- Không phải anh sợ tên tiểu tử này đắc ý sao, nhìn bộ dạng bây giờ của nó đi, còn không lên tới trời rồi sao?
Tiểu Thần Hi nhìn Trương Lam bị bắt nạt thì cười hi hi.
- Con em em còn không biết?
Nhìn đứa con bảo bối của mình, Dương Chi càng xuýt xoa, đưa tay ôm lấy.
- Không có con bảo cho thì bây giờ còn có thể đắc ý được thế này không?
- Hừm hừm.
Thấy mẹ thay mình trút mối bực tức, Trương Lam trong lòng sảng khoái hơn nhiều, cha là cha của con, con không thể bắt nạt được cha nhưng sẽ có người bắt nạt được cha.
Trương Tông Quân cầm năm vạn đồng định đưa cho anh em Trương Lam hỏi:
- Số tiền này con tự cất giữ hay là để cha mẹ cất hộ?
Tuy rằng con trai không lớn, nhưng biểu hiện trong nửa năm gần đây của Trương Lam đã khiến cha mẹ không thể quên hắn đã có đứa trẻ chưa đến hai tuổi, vì thế không coi hắn như một đứa trẻ nữa.
- Tiền của con để cho em đi ạ.
Tiểu Thần Hi nói trước, tiền của Trương Lam không phải là tiền của mình sao? Tiểu Thần Hi rất tự giác.
- Con nên tự giữ, sau đó cha mẹ không cần cho con và chị tiền tiêu vặt nữa.
Trương Lam nhận tiền, ngửi một lúc, vẻ mặt say sưa, đúng là dáng dấp một kẻ hám tiền.
Hừm hừm, không dễ dàng đâu, làm việc vất vả lâu như thế là vì cái gì chưa? Không phải là để mình có tiền sao! Bây giờ cũng được coi là người có tiền, sau này muốn làm gì thì cứ việc làm, bánh quẩy có thể ăn cả cây, kem có thể ăn một cái tặng một cái. Bây giờ cuối cùng cũng bước tới bước tiến theo đuổi quan trọng, kiếm được nồi vàng lớn. hahaha, Trương Lam suy nghĩ rất đắc ý. Vội vã ôm tiền trong lòng, lau nước bọt dính ở khóe miệng.
Cha và mẹ đứng nhìn nhau, không thể hiểu nổi hành động của đứa con, chính mình bình thường cũng không phải là không cho hắn tiền tiêu vặt tại sao nhìn thấy tiền còn vui hơn cả nhìn thấy mẹ đẻ vậy.
Buổi tối, trong phòng ngủ, ở trên giường, đèn không bật.
- Chị à, bây giờ chị đã xâm chiếm được mấy vệ tinh rồi?
Trương Lam hỏi.
- Đã xâm chiếm được hai vệ tinh quân sự rồi và năm vệ tinh thông tin. Về cơ bản thì có thể đủ cho hành động của chúng ta, sao thế, muốn tính toán kế hoạch gì à?
Tiểu Thần Hi sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn nên hỏi rất phấn khích. Từ khi Trương Lam giao cho cô nhiệm vụ này, Tiểu Thần Hi rốt cuộc cũng tìm thấy niềm vui trong cuộc sống buồn chán này, mặc dù chỉ là một trò chơi đơn giản nhưng thế còn tốt hơn.
Tuy rằng - Trường khúc côn cầu- vệ tinh điều tra vẫn chưa được phòng ra, nhưng trong giai đoạn này đối với Trương Lam, khóa được vệ tinh lại thêm mấy vệ tinh thông tin, thế là đủ để mình thực hiện kế hoạch rồi.
Biết hậu thế nước Mỹ kiêu ngọa, Trương Lam nhìn không quen mắt chút nào, tính cho bọn chúng một chút rắc rối, nhưng nửa năm nay, cách mỗi nay Trương Lam liền tiến hành một lần triệu hồi,Trương Lam đã triệu hồi tất cả bốn máy T- 800 và một máy T – X, hiện tại, Trương Lam chuẩn bị tổ chức bọn họ thành một tiểu đội tiến vào châu Phi, phát triển thế lực của chính mình.
Năm máy cuối cùng có máy T- X là đội trưởng, bốn máy còn lại là đội viên, ồ, Trương Lam đặt tên cho mỗi cái máy, T- X gọi là Lệ Tư, bốn máy T – 800 khác lần lượt gọi là A Nặc, Thi Ngõa, Hạnh Cách, Thùy Đầu ( tên hơi ác ma một tí)
Thông qua năng lực liên lạc thư từ qua lại của T – X siêu cường, có thể đã xâm lấn được những vệ tinh xung quanh, có thể bảo đảm được Trương Lam bất cứ lúc nào cũng có thể làm gì ở châu Phi. Hiện tại là thời gian vô cùng ầm ý ở nước Mỹ, hai mươi năm không ngừng hoạt động, nước Mỹ như một gã khổng lồ uy hiếp các nước bé, toàn bộ chính sách đối ngoại của nước Mỹ đều đặt vấn đề này lên làm trọng tâm, căn bản không quan tâm đến các vấn đề khác, hiện tại là thời cơ tốt nhất để phát triển ở châu Phi và Trung Đông.