Trong nháy mắt tiểu Trương Lam của chúng ta đã tròn một tuổi. Là lúc nên tổ chức tiệc mừng một tuổi, bà ngoại của hắn rất cao hứng, ở trong trí nhớ của Trương Lam, bà ngoại chính là người hiểu rõ mình nhất. Lúc ấy nông thôn không có vật gì tốt, khi mẹ hắn sinh hắn xong vẫn còn ở cữ, bà nội của hắn cũng chưa từng tới thăm. Sau này đến khi Trương Lam lớn lên, bà nội hắn cũng chưa từng mua cho hắn bất kỳ một thứ gì.
Nhà bà ngoại hắn nuôi rất nhiều gà và dê, những ngày mẹ hắn ở cữ, đều là bà ngoại hắn sai dì mang đồ tẩm bổ đến. Cũng vì chuyện này mà mẹ hắn oán hận cha không ít. Tiếc là kiếp trước Trương Lam không hiểu gì cả, cũng không có biện pháp hòa giải. Bây giờ thì tốt rồi, đã có cơ hội.
Được rồi, dùng một câu nói để miêu tả chính là năm tháng như nước chảy, thời gian như thoi đưa. Đồng chí Trương Lam thân ái đã vượt qua mười hai tháng sau khi trọng sinh rồi. Cũng chính là bây giờ đã được một tuổi. Hôm nay chính là ngày và Trương Lam vĩ đại đến thế giới này được 365 ngày. Hôm nay trời trong nắng ấm, vân đạm phong khinh. Đối với Trương Lam thì chính là một ngày quan trọng. Các vị trưởng bối hôm nay đã cử hành một nghi lễ vĩ đại hạng nhất cho hắn. Sự tình này liên quan đến hạnh phúc trọn đời của Trương Lam. Chính là chọn đồ vật đoán tương lai.
Đúng vậy, chính là chọn đồ vật đoán tương lai. Chính là lần đầu tiên trong lịch sử hắn có thể tự quyết định hành động của mình. Giờ khắc này, cha, mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, dì cả, dì hai, cậu lớn, câu nhỏ, ba người bác và hai người chú, ba cô, toàn bộ đều có mặt, đồng thời chứng kiến thời khắc lịch sử vĩ đại nhất này. Hắn không phải chiến đầu một mình, hắn không chỉ có một mình.
Chọn cái nào thì tốt đây? Trương Lam đưa mắt quan sát đống đồ vật đang bày ở trức mắt, thật là đau đầu, lấy bút máy sao? Hay là đồng nhân dân tệ mới tinh kia? Hay là cái súng lục đồ chơi này? Hoặc là cái xe ba bánh của trẻ con kia? Cây côn kia thì không cần rồi? Chẳng lẽ lại lấy con búp bê vải kia? Trương Lam rùng mình một cái. Nhỏ như vậy mà đã muốn phụ nữ thật là có chút không thích hợp, hữu tâm vô lực!
Mọi người ở xung quanh cũng không dám thở mạnh, e sợ sẽ làm ảnh hưởng tới một khắc lịch sử này của Trương Lam. Giống như là làm ảnh hưởng thì sẽ là tội nhân thiên cổ vậy.
Trương Lam do dự cả nửa ngày, bút máy chính là đại biểu cho văn hóa, không thể không cần. Là một thành viên trong gia tộc trọng sinh vĩ đại, tầm quan trong của văn hóa quả thực là không thể nghi ngờ. Không có văn hóa là đáng sợ nhất. Nhân dân tệ sao? Làm sao có thể không cần được. Nhân dân tệ ở trước mặt người vĩ đại, hết thảy các phái phản động đều là hổ giấy, đây là thứ không thể không cần được.
Súng lục? thứ này cũng không thể thiếu được. Là một vĩ nhân kiệt xuất nhất trong lịch sử cận đại, Mao chủ tịch đã nói: “ Báng súng tạo ra chính quyền”. Tuy rằng Trương Lam không có ý định tạo phản, nhưng mà có một cây súng phòng thân cũng thực là khiến người ta yên tâm. Có súng thì cái lưng mới có thể cứng rắn được.
Xe ba bánh của trẻ con? Là một kẻ yêu thích xe hơi, say mê đến điên cuồng. Tuy rằng kiếp trước hắn vẫn chưa từng có một chiếc ô tô của mình, xe máy cũng chỉ là một chiếc xe máy rẻ tiền, nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản được niềm đam mê điên cuồng của hắn đối với tốc độ và máy móc ở sâu trong nội tâm. Hơn nữa, đời này ra sức kiếm tiền là vì cái gì, chính là vì bù lại những tâm nguyện mà kiếp trước chưa hoàn thành. Đây chính là điều kiện tiên quyết không thể thiếu.
Cây côn thì sao? Trương Lam suy nghĩ một chút, nếu như không biết một chút công phu thì rất dễ bị người ta ức hiếp. Đây là điều không thể cho phép được, thân là một thành viên trong gia tộc trọng sinh vĩ đại, chính mình không đi bắt nạt người khác thì thôi, làm sao có thể cho phép người khác bắt nạt chính mình? Như vậy cũng thật mất thể diện. Từ một khắc sau khi trọng sinh, Trương Lam liền đã định ra nguyên tắc xử sự kiếp này của hắn: Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ đánh hắn ngã xuống đất để bước lên. Bình an kiếm tiền, chậm rãi mà hưởng thụ, trốn ở trong phòng mà giả trư ăn thịt cọp. Nhưng mà nếu không có lực lượng để bảo đảm vậy thì cũng rất thê thảm, cây côn hắn cũng muốn.
Búp bê vải sao? Phụ nữ, ngất, thành công như thế làm sao lại không có một người phụ nữ để chia ngọt se bùi đây? Cái này trên căn bản là một thứ rất quan trọng, nhất định phải lấy!
Nếu một cái cũng không thể thiếu, vậy thì đều lấy hết! Vì thế ở trước mặt người thân đang trợn mắt há hốc mồm. Trương Lam đáng yêu của chúng ta liền cắm bút máy vào trong túi, miệng ngậm nhân dân tệ, trong lòng ôm con búp bê vải, một tay cầm cây côn một tay cầm khẩu súng lục đồ chơi. Nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía cái xe ba bánh, ngây ngô cười hạnh phúc.
Các vị trưởng bối trợn tròn mắt. Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua loại tình huống này, đây là như thế nào? Ông nội Trương Lam ngây ngốc một hồi lâu, rốt cuộc mới giật mình lại ho khan một tiếng.
- Cái này, ta xem ra đây nhất định là một chuyện tốt. Đứa nhỏ này thật là thông minh, tương lai khẳng định là có học vấn cao, trở thành quan lớn.
- Là vậy sao?
Mọi người xung quanh hoài nghi.
- Nhất định rồi, các ngươi nhìn xem, có con cái nhà ai có thể lấy nhiều đồ vật như vậy không, điều này đã thuyết minh cháu của ta rất có phúc.
Ông nội của Trương Lam an ủi mọi người đang nghi ngờ.
- Ồ.
Nếu lão gia tử đã nói vậy, vậy việc này chính là như vậy đi. Lão gia tử cũng chính là người ở trong Bát Lộ quân, đã đi theo đảng vào nam ra bắc, có kiến thức rất rộng rãi. Hiện tại quốc gia cũng vẫn phải nuôi ngài, nếu lão gia tử đã nói như vậy, vậy thì khẳng định là không sai.
Mọi người chung quanh đều rất hưng phấn, sao lại không hưng phấn chứ, lão gia tử đã nói như vậy, vậy thì chắc là không sai rồi?
Ông nội Trương Lam lôi ba của Trương Lam sang một bên.
- Ta thấy là đứa nhỏ này của ngươi giống như là tinh tú hạ phàm vậy. Mặc dù bây giờ chính là chủ nghĩa xã hội, thời đại khoa học, không thể tin vào những chuyện ngưu quỷ xà thần gì đó. Nhưng mà những gì tổ tiên đã truyền lại cũng có đạo lý của nó. Ngày mai ngươi hãy đi dâng hương ở phần mộ tổ tiên, cảm tạ lão tổ tông một chút. Cảm tạ lão tổ tông đã phù hộ cho nhà chúng ta có được đứa con như vậy.
Vẻ mặt cha Trương Lam hưng phấn.
- Dạ, cha cứ yên tâm, ngày mai con sẽ đi.
- Này, chị, chị đã nghe nói chưa, đứa bé của nhà Trương lão tứ kia khi chọn đồ vật đoán tương lai đã lấy hết tất cả mọi thứ đi. Chị thấy chuyện này có lạ hay không, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe nói qua.
Một người con gái Giáp hỏi.
- Nghe rồi, đây là vì em không hiểu, nghe người ta nói cái này chính là thiên tinh hạ phàm. Là đại phú đại quý, xa hoa tốt số. Đáng tiếc nhà tôi chỉ có một đứa con trai, nếu có con gái chỉ cần gả cho hắn thì cả đời hưởng phúc.
Người đàn bà Ất trả lời.
- Này, đại ca, anh có nghe nói không? Đứa bè nhà Trương lão tứ kia khi chọn đồ vật đoán tương lai đã xảy ra chuyện lạ.
Một người mặc áo giáp hỏi.
- Tiểu tử, giờ cậu mới biết sao, ta thấy khi tiểu tử của Trương gia kia được sinh ra phần mộ tổ tiên nhà hắn có khói nhẹ bốc lên, xem ra tên tiểu tử của Trương gia này tương lai nhất định sẽ là một đại nhân vật. Sau này nên lôi kéo quan hệ với Trương lão tứ một chút. Nói không chừng tương lai con của hắn giàu to chúng ta cũng được hưởng lây.
- Ừ, anh nói em mới để ý.
- Chị dâu, chị đã nghe nói chưa? Khi đứa bé nhà Trương lão tứ được sinh ra, phần mộ tổ tiên có khói nhẹ.
Hai lão thái bà đi trên đường cái nhàm chán nói chuyện phiếm.
- Này, tôi còn nghe nói khi tiểu tử của Trương gia kia sinh ra, trước bệnh viện xuất hiện thiên tượng. Đến khi tiểu tử kia được sinh ra thì nó cũng biến mất không thấy tăm hơi. Trước đó ở trong thôn cũng có một thầy bói mù đã phán trong thôn sẽ có chân long đến trái đất. Tôi thấy nhất định là tiểu tử của Trương gia.
- Hắc, vậy không phải là thôn chúng ta cũng được nhờ sao.
- Cái đó là điều tất nhiên mà.
Rối loạn, toàn bộ rồi loạn. Lời đồn về tiểu tử của Trương gia càng truyền càng thái quá, các loại đồn đại cũng muôn màu muôn vẻ. Trương Lam thật cao hứng, rối loạn càng tốt, rối loạn như vậy chính là ông trời tạo điều kiện cho hắn. Sau này cũng không cần phải lo chính mình sẽ bị chết đuối. Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đều có thể đổ vạ cho hai chữ thiên tài!