Luân Hồi Thương Đế

Chương 122: 122: Mở Rộng Phạm Vi Công Kích






“Phốc!”.

Một tiếng huyết nhục bị xuyên thấu vang lên, Minh Dạ thương đã đâm ngập vào trong mắt phải của Hung Ngưu, nhục thân của nó lại mạnh hơn thì hai mắt cũng là điểm yếu chí mạng, nương theo huyết thủy từ trong mắt bắn ra, Hung Ngưu thân thể cũng đã ngã xuống chế đi.
Liên tiếp ba thương vô cùng nhanh chóng, Đoạn Ngọc đem Hung Ngưu đánh chết liền cố gắng đem thi thể của nó di chuyển đến phía sau, miễn cho ngăn cản tầm nhìn khi có Hung Thú khác giết đến đây.
“Hay!”.

Thôi Phong nhìn thấy Đoạn Ngọc nhanh chóng giải quyết Hung Ngưu như vậy cũng không tiếc lời mở miệng khen một tiếng, trong lúc đó y chiến đao không ngừng vung vẩy chém về phía Hung Viên.
“Rống”.

Hung Viên trong mắt chỉ có bạo ngược nhưng bản năng cũng rất mạnh, nó cảm nhận được chiến đao của Thôi Phong có thể uy hiếp được nó nên nó đã tránh đi những chỗ yếu hại, Thôi Phong cùng nó chém giết cũng rất khó nhanh chóng giải quyết.
“Hô”.

Đoạn Ngọc sau khi đem thi thể của Hung Ngưu ném ra phía sau liền hướng ánh mắt đến chỗ Hung Viên, trong đợt Hung thú giết đến này tổ đội của bọn hắn gặp phải Hung thú mạnh nhất chính là Hung Viên, chỉ cần đem nó đánh chết thì mọi người có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
“Nhất Lôi Phá!”.

Đoạn Ngọc hít vào một hơi xong thì thầm quát một tiếng, bộ pháp chợt đổi lướt đến chỗ Hung Viên đâm ra một thương.

Một thương này hắn dùng đến bốn loại biến hóa, rõ ràng là đã thông thuận hơn trước rất nhiều.
“Gào”.

Hung Viên bị bất ngờ gầm lên, thân hình của nó chợt thấp xuống rồi bật lên cao tránh đi một thương này của Đoạn Ngọc, thân hình ở trên cao thế mà lại lộn một vòng hướng đến chỗ Đoạn Ngọc dẫm xuống.
“Cẩn thận!”.

Thôi Phong cũng có chút bất ngờ, hắn dĩ nhiên là không nghĩ đến Đoạn Ngọc sẽ đột nhiên chạy đến giúp đỡ, thế nhưng khi hắn nhìn thấy được ý đồ của Hung Viên đã lập tức biến sắc hô lên.

“Cửu Ảnh Biến!”.

“Rầm!”.Đoạn Ngọc lâm nguy không loạn, thân pháp võ kỹ hiện lên, hắn một người chợt hóa thành ba, Hung Viên đánh tới chính là huyễn ảnh ở giữa, cũng không đánh trúng chân thân của Đoạn Ngọc.

Chỗ kia càng là bị nó dẫm ra một cái hố nhỏ, mặt đất gần đó rung chuyện như có động đất.
“Nhị Lôi Bạo!”.

Đoạn Ngọc một thương nữa lại đến, Hung Viên vừa mới công kích hụt, hắn không tin nó còn có thể nhảy lên tránh thoát.
“Hống”.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hung Viên gầm lên giận dữ, trong mắt tràn ngập bạo ngược chi ý, nó nắm tay thành quyền trực tiếp đấm về phía mũi Minh Dạ thương.
“Oanh”.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, chỗ mũi Minh Dạ thương một cỗ lực lượng nổ tung nhưng cũng không hoàn toàn phá hủy nắm đấm của Hung Viên, Đoạn Ngọc nhìn thấy được vết thương của nó cũng không sâu.
“Gào”.

Hung Viên càng thêm giận dữ nhào lên muốn trực tiếp bắn lấy Đoạn Ngọc cắn xé.
“Chết!”.

Thế nhưng lúc này Thôi Phong cũng đã mang theo chiến đao giết tới, một đao từ bên hông phải của Đoạn Ngọc lướt qua chém về phía ngực trái của Hung Viên, nó đang lúc nhắm đến Đoạn Ngọc nên cũng không thể né tránh.
“Xoạt!”.

Chỉ nghe một tiếng huyết nhục bị xé rách, chiến đao của Thôi Phong chém ra một vết thương dài ở trên ngực trái của Hung Viên, máu tươi từ đó ồ ạt chảy xuống, chỗ miệng vết thương thậm chí là có thể thấy được trái tim của Hung Viên.
“Tam Lôi Diệt!”.


Một đao của Thôi Phong khiến cho Hung Viên chậm lại, Đoạn Ngọc nắm chắc thời cơ thi triển chiêu thứ ba trong Tật Lôi thương pháp, bốn loại biến hóa cùng lên, một thương đâm thẳng đến trái tim của Hung Viên.

Lực lượng của một thương này trực tiếp đục ra một lỗ trên trái tim của nó.
“Ngao”.

Hung Viên gầm lên một tiếng đau đớn cùng không cam lòng, trái tim bị đục thủng một lỗ, nó đương nhiên là phải chết không thể nghi ngờ, thân hình to lớn đổ gục ngay trước mặt Đoạn Ngọc.
“Đoạn Ngọc lão đệ, mang thi thể của nó vứt ra phía sau”.

Thôi Phong phân phó một tiếng thì cũng xoay người đi giúp đám người Tạ Khuyết đánh giết hai con Hung Báo.
Đoạn Ngọc đương nhiên là không có chần chờ, trực tiếp bắt lấy canh tay của Hung Viên rồi dùng sức kéo nó về phía sau trước con mắt kinh hãi của Tạ Lan cùng Tạ Linh.

Hai nàng này cho đến hiện tại quả thực là giống như hai cái bình hoa, Hung thú chạy đến đây đều đã bị năm người Đoạn Ngọc ở phía trước giải quyết.
Đương nhiên, cũng không ai có ý tứ trách hai nàng.

Hiện tại Hung thú có thể vượt qua tuyến phòng ngự của đám người Kiến Quốc Thành chủ vẫn còn đang hạn chế, gần như là không có Nhất giai Hung thú.

Để Tạ Lan cùng Tạ Linh đứng lên phía trước đối kháng với Nhị giai Hung thú thì thật sự không khác gì tìm chết.
Đoạn Ngọc cũng không có tâm tư đi quản hai nàng, có Hắc Hỏa Xà chân thân ở phía sau nên chỉ cần không có Tứ giai Hung thú hoặc Yêu tộc đột nhiên tập kích thì vấn đề an toàn của Tạ Lan cùng Tạ Linh không cần phải nghĩ.
Rất nhanh bên kia Thôi Phong đã giúp ba người Tạ Khuyết giải quyết hai con Hung Báo, thi thể của bọn nó cũng được ném ra phía sau, trước mắt bọn hắn liền vô cùng thông thoáng, thậm chí là còn có thể thấy được ở cách chỗ bọn hắn không xa đám người Kiến Quốc thành chủ đang chặn lại đàn Hung thú.
Chợt Đoạn Ngọc ánh mắt liếc sang tổ đội bên cạnh, tu vi thực lực của tổ đội kia cũng sàn sàn như tổ đội của Đoạn Ngọc, điểm khác biệt lớn nhất chính là không có dị loại giống như Đoạn Ngọc mà thôi.

Bọn họ đang vị bốn con Hung thú cuốn lấy, tình thế đang rơi vào giằng co, tiếp tục như vậy thì khi có đợt Hung thú tiếp theo vượt qua phòng tuyến của đám người Kiến Quốc thành chủ thì tổ đội kia sẽ lâm nguy.

Đội viên của tổ đội kia cách chỗ Đoạn Ngọc gần nhất là năm trượng, đây là một vị Mệnh Tuyền cảnh năm tầng, ý đang một mình cuốn lấy một con Hung Ngạc.

Tuy rằng người này có kinh nghiệm chém giết Hung thú không thấp nhưng Hung Ngạc có khả năng phòng ngự rất cao, người này trong lúc nhất thời cũng không thể đem nó đánh trọng thương.
“Nhất Lôi Phá!”.

Đoạn Ngọc liếc mắt nhìn thấy tạm thời còn không có Hung thú xuyên qua phòng tuyến của đám người Kiến Quốc thành chủ nên đã lập tức động thân, khoảng cách năm trượng với hắn cũng không phải quá lớn, chỉ là một hơi là vọt đến gần chỗ Hung Ngạc, Tật Lôi thương pháp thức thứ nhất được tung ra.
“Ầm!”.

Tốc độ của Đoạn Ngọc không phải rất nhanh, thế nhưng lại đủ bất ngờ Hung Ngạc cùng vị võ giả Mệnh Tuyền cảnh năm tầng kia đều bất ngờ, Hung Ngạc không kịp tránh đi một thương này nên chỉ có thể vung cái đuôi lớn quật về phía Đoạn Ngọc, một tiếng va chạm mạnh cũng theo đó vang lên.
“Chết!”.

“Géc...”.

Thế công của Đoạn Ngọc bị chặn lại nhưng tự thân Hung Ngạc cũng không tốt, thân thể của nó không tự chủ được lao về phía trước, vị Mệnh Tuyền cảnh năm tầng chớp lấy thời cơ vung đao chém lên mắt trái của nó, máu tươi bắn ra, Hung Ngạc cũng hét lên đầy đau đớn.
“Đa tạ!”.

Vị Mệnh Tuyền cảnh năm tầng kia vui mừng nhìn sang Đoạn Ngọc gật đầu cảm tạ.
“Trước giết nghiệt súc này”.

Đoạn Ngọc thấp giọng nói, Tật Lôi thương pháp thức thứ hai cũng liền thi triển ra, hắn nắm đến phần nách bụng chân sau của con Hung Ngạc kia.
“Tốt!”.

Vị Mệnh Tuyền cảnh năm tầng kia đáp một tiếng thì cũng vung đao chém về phía Hung Ngạc, mục tiêu của hắn là con mắt còn lại của Hung Ngạc.
“Gào...”.

“Phốc”.

Hung Ngạc bị thương càng điên cuồng, nó đột nhiên xoay người há miệng táp về phía vị Mệnh Tuyền cảnh năm tầng kia, Đoạn Ngọc đánh ra một thương cũng vì thế mà đánh trúng đuôi của nó, lân giáp rách ra, máu tươi phun tung tóe.

“Canh!”.

Vị Mệnh Tuyền cảnh năm tầng kia phản ứng hơi chậm nhưng cũng thu đao chắn ở trước người, vừa vặn chặn lấy một táp của Hung Ngạc, thế nhưng thân thể của y cũng vì thế mà bị Hung Ngạc đẩy văng ra xa.
“Tam Lôi Diệt!”.

Hung Ngạc hướng ánh mắt về phía Đoạn Ngọc thì đối diện với nó chính là ba đạo thương ảnh cùng lúc đâm về phía miệng nó.
“Phốc!”.

Minh Dạ thương trực tiếp đâm vào trong miệng Hung Ngạc, mặc cho lân phiến bên ngoài của nó cứng rắn thế nào, chỗ miệng vẫn là nhược điểm chí mạng, một thương này của Đoạn Ngọc đã trực tiếp ghim nó xuống mặt đất, máu tươi trào ra vô cùng dọa người.
“Géc...”.

Hung Ngạc điên cuồng giãy giụa, đôi chân trước mang theo móng vuốt sắc bén không ngừng quơ ở trước mặt Đoạn Ngọc, thế muốn đem hắn vồ nát.
“Tứ Lôi Vân Vụ!”.

Đoạn Ngọc hừ lạnh, Tật Lôi thương pháp thức thứ tư theo đó triển khai, thân hình to lớn của Hung Ngạc trực tiếp bị hắn nâng lên, thương ảnh chuyển động, từ bề ngoài nhìn đến thì Hung Ngạc không có tổn hại gì nhưng nội tạng của nó đã hoàn toàn bị quấy thành bùn nhão.
“Phịch!”.

Đoạn Ngọc thu thương thì thân thể của Hung Ngạc cũng nặng nề rơi xuống đất, nó dĩ nhiên là cũng đã chết đến không thể chết lại.
“Quả nhiên, chỉ có trong thực chiến mới có thể lĩnh ngộ chiến kỹ càng nhanh!”.

Đoạn Ngọc đáy mắt có chút vui mừng thầm nói.

Hắn vui vẻ không phải là vì giết chết Hung Ngạc, nguyên nhân đó là vì hắn đã nắm chắc thi triển bốn loại biến hóa của Tật Lôi thương pháp, tiếp theo sẽ có thể nếm thử thi triển đến biến hóa thứ năm.
Ngoài đó ra hắn còn phát hiện ra thông qua chiến đấu kịch liệt khiến hắn tiêu hao nguyên khí càng nhanh thì khả năng khôi phục lại càng nhanh, sau mỗi lần như thế nguyên khí của hắn lại càng thêm tinh thuần cùng mạnh mẽ, điều này nó rõ đó là căn cơ của hắn đang được đầm chắc hơn, bây giờ hắn đột phá lên Mệnh Tuyền cảnh bảy tầng cũng không thành vấn đề.
Giết chết Hung Ngạc xong Đoạn Ngọc cũng không dừng lại lâu mà lập tức quay trở lại tổ đội của mình, vừa rồi hắn mở rộng phạm vi công kích một chút nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, đề phòng lại có Hung thú giết đến.
Thi thể của Hung Ngạc thì để cho tổ đội của vị Mệnh Tuyền cảnh năm tầng kia xử lý..