Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 83: Gọi một tiếng "cha" đi




Vụt…

Vừa mới từ trong cơn mê tỉnh lại, Long Huyền lập tức hoảng loạn nhảy bắn lên, cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi xác nhận xung quanh không có dấu vết của heo rừng, lúc này mới thở phào tựa vào gốc cây từ từ ngồi xuống.

Ổn định lại nhịp tim đang dồn dập liên hồi của mình, tâm thần lo lắng không thôi của Long Huyền được an ủi khi xác định kỹ cúc hoa vẫn nguyên vẹn, không có vết tích bị đột nhập, mông không đau, đít quần không rách.

Cho đến tận lúc này, Long Huyền mới triệt để an lòng, hiện tại hắn mới chậm rãi đứng dậy, cảm nhận sức mạnh đang cuộn trào tại hai chân mình, Long Huyền vui sướng không thôi. Quả nhiên, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc, lần kinh hoảng vừa rồi đã bị niềm vui khi khai khiếu thành công lấp đầy, Long Huyền không kìm được nở nụ cười.

Cảm nhận được lợn rừng đen đã rời đi, hai người Bạch lão cùng Tiêu Viễn lần lượt chui ra khỏi hắc bạch ngọc châu. Nhìn kỹ lại thì tổ hợp này đúng là có chút kỳ cục, một tiểu tử chín tuổi dẫn theo hai đạo tàn hồn nhảy nhót trong rừng sâu núi thẳm… hừm, Long Huyền nghỉ thầm: tương lai hẳn là nên tìm thêm một tàn hồn nữa, một tay làm chẳng nên non, bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên.

Ọc ọc ọc. . .

Bụng Long Huyền lại bắt đầu biểu tình, đêm hôm trước thành công rình rập bắt được một con lợn rừng nhỏ, sáng hôm sau đã bị mẹ nó đuổi chạy gần chết, bao nhiêu năng lượng ăn vào cũng tiêu hóa sạch sẽ rồi.

Vẻ mặt Long Huyền khổ sở không thôi, kiếp trước hắn dù cho trưởng thành đến hai mươi tuổi, cân nặng của bản thân cũng chưa từng vượt lên trên 50kg, đúng nghĩa của từ thanh niên cao gầy, mỗi ngày cũng chẳng có nhu cầu phải ăn quá nhiều. Thế nhưng, từ khi bắt đầu bước vào con đường tu hành ở thế giới này, dù cho mới chín tuổi, Long Huyền hắn ăn hết nguyên một con heo cũng chỉ là vừa đủ thỏa mãn. Long Huyền nghĩ thầm: Sức ăn này cũng quá mức bất hợp lý chứ?

Thật sự không thể trách Long Huyền được. Thân là một người xuyên không đến thế giới này, hắn tiếp xúc còn chưa đủ nhiều. Thân thể của tiểu Long Huyền hiện tại đang trong quá trình phát dục mạnh nhất, vốn đã là cần ăn rất nhiều, hơn thế nữa, việc khai khiếu tiêu hao khí huyết chi lực, mà những thứ này cũng chuyển hóa từ năng lượng khi ăn. Long Huyền vừa thành công khai mở nhị khiếu, lượng khí huyết lực tiêu hao rất nhiều, may mắn là đêm trước hắn vừa ăn trọn vẹn một con lợn rừng nhỏ. Bằng không, sáng nay hắn dù cho có liều mạng đột phá cực hạn của bản thân cũng chưa chắc có thể khai mở nhị khiếu ở hai chân được.

Cũng không tiếp tục nán lại lâu, Long Huyền biết rõ, hắn không chủ động đi tìm việc làm, Bạch lão cũng sẽ lại tìm hố lửa đẩy hắn xuống thôi, huống hồ còn phải lấp đầy cái bụng đói. Một bên cầm quả dại hình thù giống dưa chuột, đưa lên miệng gặm, Long Huyền chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, trông không khác gì bò nhai cỏ. Một bên vừa triển khai vô định giới bảo trì khoảng cách năm mét quanh thân, Long Huyền chậm rãi đi về phía trước.

Vô định giới bao phủ bán kính năm mét quanh người, đây đã là cực hạn của Long Huyền. Trong phạm vi này, Long Huyền tựa như có được con mắt thượng đế, quan sát không góc chết.

Tuy rằng với khoảng cách ngắn như vậy, khi dã thú, đại yêu tiếp cận đến rồi, gần như không hề có tác dụng phòng thủ, thế nhưng mục đích Long Huyền mở ra vô định giới là vì hắn cảm nhận được việc này đối với chuyện tăng lên cường độ tinh thần lực của hắn có trợ giúp. Hơn nữa, có tác dụng càng trọng yếu hơn nữa là, vô định giới tựa như một cái radar 360 độ quét dò đám côn trùng, độc vật trên đường đi của Long Huyền hắn.

Long Huyền có niềm yêu thích to lớn với những loài có độc, thậm chí hắn nhờ vào dược hiệu của ngũ tiên đan tẩy luyện, thân thể đã sinh ra tính đề kháng cao với độc tố. Loại yêu thích này rất khó nói, nó tựa như là khi ngươi thấy được một thứ mang độc tố có thể uy hiếp đến tính mạng của mình thì sẽ cảm thấy tò mò, mặc dù sợ, mặc dù biết rõ nếu bị tấn công nhiễm độc, tình huống rất là nguy hiểm, nhưng vẫn cứ muốn lại gần xem thử. Kết cục thường sẽ là nỗi sợ lấn át sự tò mò, cho nên hắn ra tay giết chết con vật có độc đó thay vì chạm vào.

Cũng chính vì như vậy, suốt dọc đường tiến lên này, có không ít độc trùng, độc xà tao ương dưới hắc thủ của Long Huyền, mà trong đám đó, loại rết là thảm nhất, gần như không có con rết nào lọt vào bán kính radar dò quét của Long Huyền mà thoát thân được. Long Huyền xuất thủ nặng đến như vậy, có thể thấy được, ám ảnh mà “dirty-old-rết” để lại trong hắn sâu đậm biết bao nhiêu.

Dưới hành động đại gian ác đó của Long Huyền, đám rết học gia cho biết rằng, khi đó nếu đám rết biết nói chuyện, bọn hắn sẽ nói.

Rết A: Nhân loại tàn ác, ta đã làm gì sai a!

Rết B: Bản rết không cam tâm…!

Rết con cháu: Ahuhu…!

Rết tổ tông: Ta phía trên có mẹ già 80, dưới có con nhỏ mới sinh…!!!

Trước thảm án này, những nhà rết học cũng biểu lộ sự đau buồn sâu sắc. Đáng tiếc, Long Huyền đối với những lời cầu xin trong “im lặng” này hoàn toàn không biết gì cả. Long Huyền: Các ngươi nên trách tên dâm rết khi trước có ý định cưỡng gian đôi môi nhỏ nhắn của bổn công tử, báo hại ta hiện tại chỉ cần thấy rết là ta lại liên tưởng đến dirty-old-man.

Tiêu Viễn nhìn thấy Long Huyền như vậy nói: “Công tử, ngài không phải đang đói sao?”

Long Huyền nhàn nhã gặm quả dại: “Cho nên ta mới đang đi tìm thức ăn a!”

Tiêu Viễn chỉ chỉ mấy con rết to bằng nắm tay, dài cả nửa mét trên đất: “Rất giàu protein!!!”

Long Huyền: . . .

Long Huyền: Được a lão Tiêu, từ này là do bản công tử dạy ngươi, chẳng mấy chốc ngươi đã lĩnh hội được cách dùng rồi.

Long Huyền nhìn Bạch lão nói: “Sư phụ, có cách nào nhét đồ ăn vào miệng linh hồn hay không?”

Tiêu Viễn: . . .

Bạch lão từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn về một hướng, ánh mắt đăm chiêu, không lên tiếng, đến khi nghe được câu hỏi của Long Huyền mới quay đầu lại, y đưa mắt nhìn Tiêu Viễn.

Chỉ thấy, lão giả mấy chục tuổi đầu kia vừa đối diện với ánh mắt của Bạch lão và Long Huyền thì lập tức co giò trốn vào trong hắc bạch ngọc châu, lộ mỗi cái đầu ra, tựa hồ chỉ cần Bạch lão trả lời là có, hắn lập tức trốn thẳng trong ngọc châu không ra ngoài nữa.

Bạch lão: . . .

Long Huyền: . . .

Long Huyền: Ngươi đây là ý gì a? Ta chỉ đùa một chút, không được sao, ngươi như vậy khiến ta rất khó xử!!

Mấu chốt ở chỗ, ngọc châu bình thường xuất nhập đều nằm ở vị trí ngực của Long Huyền, hiện tại Tiêu Viễn chỉ lộ một cái đầu ra, hình ảnh này quá quái dị.

Chẳng bao lâu, sự chú ý của Bạch lão lại một lần nữa quay trở lại phương hướng ban nãy, trong ánh mắt tựa như có điều suy nghĩ.

Lúc này Long Huyền cũng như đã nhận ra gì đó, ánh mắt cũng hướng về chỗ kia, lông mày hơi nhăn lại, vốn còn đang nhàn nhã gặm quả dại cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

Khoảng thời gian này đi cùng với hai người Bạch lão, Tiêu Viễn cũng biết Long Huyền tuy còn nhỏ nhưng rất cơ linh cùng nhạy bén. Nếu không phải thế, một đứa bé chín tuổi khó mà sống nổi dưới sự huấn luyện địa ngục của Bạch lão. Do vậy, khi thấy cả hai người cùng nhìn về một phía, nét mặt non nớt của Long Huyền cũng tỏ ra ngưng trọng.

Tiêu Viễn nhịn không được, hỏi: “Công tử… đã xảy ra chuyện gì?”

Nét mặt của Long Huyền càng lúc càng ngưng trọng, chẳng qua gắn trên gương mặt non nớt của thằng nhóc chín tuổi thì không thuyết phục lắm, cho nên hắn cũng không nhăn mày nữa, nhìn qua phía Tiêu Viễn đáp.

“Ta cũng vừa phát hiện ra thôi, hẳn là sư phụ đã thấy được từ trước rồi.”

Tiêu Viễn càng tò mò, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn lắng nghe, Bạch lão cũng có chút ghé mắt.

Long Huyền mỉm cười: “Ngươi gọi tiếng ‘cha’ đi, ta nói cho ngươi biết!”

Tiêu Viễn: …

Vui vẻ lắm sao, trẻ con vẫn là trẻ con a, luôn muốn chiếm tiện nghi của người khác, nhưng tò mò vẫn chiếm phần hơn, hắn coi như nói với không khí. “Ba ba!”

Long Huyền cố nhịn cười, nghiêm mặt: “Lão tiêu, sự thật là… ta không phải cha ruột ngươi!!”

Bạch lão: ...

Tiêu Viên: ...

Còn chưa chờ Tiêu Viễn vác đao ra chém, Long Huyền đã nhanh chân chạy trước trên miệng còn cười ha hả, hắn đương nhiên là không biết Bạch lão đang nhìn cái gì, Tiêu Viễn thân là tàn hồn của cường giả còn chưa nhận ra, Long Huyền hắn làm sao mà biết được, vì thế hắn lập tức tiến lại gần phương hướng mà Bạch lão nhìn ban nãy.

Chẳng qua bao lâu, sau khi vượt qua khoảng cách gần một dặm, lúc này Long Huyền mới loáng thoáng nghe thấy tiếng giao đấu kịch liệt, đến tận lúc này Long Huyền mới bắt đầu tỏ ra ngưng trọng thật sự.

Khí thế bực này, hẳn là yêu thú, mà không phải dã thú. Kỳ thật cũng không quá khó khăn để phân biệt giữa yêu thú cùng với dã thú, theo lời Bạch lão nói, yêu thú cường đại hơn dã thú rất nhiều, bởi vì dã thú tựa như con người khi bước vào nhập vi kỳ vậy, có cảm nhận linh khí trong thiên địa, hấp thu uẩn dưỡng tự thân.

Do đó, yêu thú có thể hình lớn hơn dã thú rất nhiều lần, trong cơ thể nó cũng tự nhiên mà hình thành yêu huyết, yêu hạch, tùy theo đó mà tốc độ cùng với lực công kích cũng tăng lên đáng kể, một số yêu thú bậc cao còn có cả thiên phú chủng tộc nữa.

Còn về phần dã thú, mặc dù trong thân thể cũng có linh khí uẩn dưỡng, nhưng đó là do linh khí ở thế giới này tự động thẩm thấu, khiến cho thân thể nó to lớn hơn so với địa cầu ở kiếp trước của Long Huyền, nhưng mà so với yêu thú thật sự thì chẳng là gì cả.

Ví dụ điển hình như những con rết độc bằng nắm tay mà Long Huyền gặp phải, so với thân thể to như cái cột nhà của bách túc ngô công là nhất giai yêu thú khi trước hắn giết thì những con rết này chẳng khác gì sâu kiến.

Nhưng cũng có những trường hợp dã thú đạt được cơ duyên hóa yêu, từ đó một bước lên trời, thực lực tăng mạnh, chẳng qua việc này lại nói sau, bởi vì những suy nghĩ của Long Huyền đã bị cảnh tượng trước mắt cắt ngang rồi.

. . .

P/s: Ta nói cái gì ấy mà, tỷ như tiền a… loại tục vật này, hãy ném vào mặt con tác đi, sẽ nôn ra rất nhiều chữ!!!

Momo: 0339288913 (Do Hoang Long)

STK ngân hàng BIDV : 65010002629542

Xin đạ tạ!!!