Lại tiếp qua mấy ngày, Long Huyền vẫn luôn ở trong hang động để củng cố lại tu vi và làm quen với thân thể vừa đúc lại của mình.
Trải qua một lần thoát thai hoán cốt theo đúng nghĩa đen, mặc dù quá trình nghĩ lại mà kinh, thế nhưng thành quả mang đến cũng là xứng đáng, Long Huyền có thể cảm giác được thân thể đã mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc trước, linh khí chảy trong cơ thể cũng thông thuận vô cùng, mà trong đó còn có một sợi linh khí mảnh mai màu trắng đang chảy xuôi.
Huyền băng tinh quán đã rời vào trong đầu của Long Huyền, nhờ đó mà mỗi ngày hắn tu luyện đều có thể làm ít công to, tinh thần cũng trở nên sáng láng. Không chỉ vậy, mối lo về cha mẹ hắn cũng được buông xuống.
Vốn dĩ là trong dự liệu của Bạch lão, Long Huyền còn cần phải tìm sớm một miếng huyền băng ngọc tinh ngàn năm, nhờ vào hàn khí của huyền băng để bảo tồn sinh khí trong cơ thể phụ mẫu, tránh để tình trạng hồn rời xác lâu ngày sẽ triệt để biến thành tử thi.
Đối với tình huống của phu phụ Long Vô Tâm cùng Trần Thanh Mai, khi đó Bạch lão đã kịp thời tách rời linh hồn của hai người bọn họ, bảo tổn lại trong hắc bạc ngọc châu, còn thi thể thì được sinh mệnh chi khí ôn dưỡng qua, rơi vào trạng thái bán tử thi, chính là vẫn bảo tồn lại một tia sinh mệnh khí tức cuối cùng.
Nhưng trong thời gian ngắn không thể tìm được dược vật bổ sung sinh cơ, hoặc là băng hệ linh vật bảo tồn thân thể thì từ bán tử thi sẽ rất nhanh trở thành tử thi chân chính, đến khi đó muốn hồi sinh bọn họ đã khó lại càng thêm khó.
Hiện tại, nhờ cơ duyên xảo hợp đạt được Băng lam tinh quán, so với huyền băng ngọc tinh ngàn năm kia đương nhiên là tốt hơn nhiều, mà chí bảo băng hệ này còn có không gian lực lượng, dùng để cất chứa di thể cha mẹ Long Huyền thì đúng là không còn gì bằng.
Có thể nói, lần đi ngang qua này, Long Huyền thật sự là tiện tay lấy hết chỗ tốt, băng hỏa động thiên giao chiến suốt mấy chục năm, Long Huyền vừa tới, băng cũng lấy, hỏa cũng nuốt, sạch sẽ rồi thì cũng chuẩn bị lên đường rời đi thôi.
Dù sao, Băng quán cùng Ma Diễm biến mất, nơi này cũng chẳng còn là băng hỏa động thiên nữa rồi. Mà một ngày này, Long Huyền vừa tu luyện xong, Song Nhi đã dẫn theo yêu hạc đi tới trước mặt hắn.
Long Huyền nhìn xem nét mặt của Song Nhi không đúng lắm, tựa hồ nét ưu phiền kia không phải nên xuất hiện trên gương mặt của một cô bé mới mười tuổi như vậy.
Lúc này, Song Nhi lên tiếng: “Công tử ca ca… muội phải đi rồi!!”
Long Huyền nghe vậy, tâm tình vui vẻ mấy ngày nay, thoáng chút đã bay sạch. Tầm mắt có chút gì đó mờ mịt, hắn hít sâu, hỏi.
“Thật sự phải rời đi sao?”
Song Nhi cúi đầu không đáp, chỉ hơi hơi gật nhẹ đầu. Trầm lặng lúc lâu sau, nàng lại ngập ngừng mở miệng.
“Việc này… có liên quan đến...!”
Long Huyền thở dài, đưa tay ôm lấy Song Nhi không để nàng nói tiếp, vuốt vuốt mái tóc của nàng.
“Không sao cả, nếu hiện tại khó nói, vậy chờ đến lúc có thể thì nói cho ta biết… Muội có thể sống lại, ta đã không mong gì hơn nữa rồi!”
Song Nhi hơi hơi cắn môi, đưa tay ôm lấy Long Huyền, bờ môi mấp máy gì đó nhưng vẫn không nói ra được.
Long Huyền vỗ vỗ nhẹ trên lưng nàng, sau đó mới thẳng người, nhìn vào mắt Song Nhi mà nói.
“Đi rồi, nhớ bảo trọng…”
Long Huyền vốn còn định nói, “bất cứ lúc nào muốn, muội đều có thể quay trở lại tìm ta.” Nhưng hắn chợt nhận ra, hiện tại bản thân hắn không còn nhà, cũng chưa biết tiếp theo sẽ đi đâu, cho nên muốn nói Song Nhi quay trở lại cũng chẳng biết nên bảo nàng quay lại nơi nào để tìm thấy hắn.
Về phần sau này, nếu đến khi thành công cứu được cha mẹ rồi vẫn chưa gặp lại được Song Nhi, vậy lúc đó hắn nhất định sẽ đi tìm nàng.
Song Nhi tựa hồ cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, tròng mắt của cô bé đã đỏ hoe, nhưng trên môi vẫn cố nở nụ cười.
“Công tử ca ca đừng lo, nó sẽ bảo vệ muội đấy, cũng không có ai dám bắt nạt muội cả!!” Song Nhi chỉ chỉ về phía yêu hạc.
Long Huyền lặng yên không nói, lẳng lặng nhìn Song Nhi. Song Nhi cũng cảm nhận được sự không nở cùng bơ vơ, mịt mờ trong mắt hắn, mặc dù nàng biết, hiện tại Long Huyền không còn nhà để về nữa, hoặc nói đúng hơn, hắn chỉ còn người thân duy nhất là nàng, ở bên cạnh nàng chính là nhà, nhưng nàng thật sự có lý do nhất định phải rời đi.
Nhìn nhau một hồi, Song Nhi bứt xuống mấy sợi tóc, những sợi tóc này từ màu đen hóa thành bạch kim, mềm mại, sau đó cô bé đưa lên miệng thổi một chút, những sợi tóc này nhanh chóng bay lên bám vào mái tóc của Long Huyền, rồi dần dần biến thành màu đen trở lại.
Lúc này Song Nhi nói: “Có nó, muội bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến công tử ca ca, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau!”
Long Huyền gật gật đầu. Sau đó, Long Huyền nhìn chằm chằm Song Nhi ngồi trên lưng hạc dần dần bay xa. Đến tận khi bóng dáng bọn họ đã biến thành điểm nhỏ, tan biến ở cuối chân trời, Long Huyền vẫn chưa hồi thần trở lại.
Lúc này, Bach lão mở giọng an ủi.
“Không cần bi thương quá mức, có lẽ các ngươi sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
Long Huyền vẫn chỉ lặng im không lên tiếng. Bạch lão thấy vậy thì thở dài, lại nói.
“Huyền tiểu tử, vi sư kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa.”
Nhìn chân trời đằng xa đã không còn chút bóng dáng nào nữa, lúc này Long Huyền hồi thần trở lại, đưa mắt nhìn Bạch lão.
Bạch lão chậm chậm kể: “Mấy vạn năm trước lãnh thổ nhân tộc sinh sống vốn bình yên, nhưng rồi một ngày có ác ma hiện thế, tàn sát vô số người, gieo rắc nổi khiếp sợ khắp nơi. Do vậy mọi người khắp nơi kéo đến muốn vây bắt, diệt trừ ác ma này, trong trận chiến đó thương vong cũng lớn càng thêm lớn, chẳng qua trời không tuyệt lòng người, công sức của mọi người rốt cục có kết quả…”
Long Huyền hỏi: “Ác ma kia cuối cùng đã chết sao?”
Bạch lão lắc đầu: “Không chết, nhưng mà nó đã bị đánh bại, giống chuột chạy qua đường, bị người người kêu đánh, thế gian vứt bỏ. Nhưng lỗi lầm cũng không phải ở trên thân ác ma này, vốn dĩ hắn không biết ác ma là gì, cũng không muốn giết người. Chẳng qua từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có một mình, không có ai dạy cho hắn, hắn lại rất yếu, bị rất nhiều người bắt nạt, trong một lần không nhịn được nữa, mới hóa thân ác ma, đồ sát những kẻ dám bắt nạt hắn.”
Long Huyền lẳng lặng nghe Bạch lão kể tiếp.
“Lần đầu là vì phẫn nộ, nhưng sau đó, vì giết người nên hắn bị rất nhiều người khác đuổi giết, dần dần hắn đánh không lại, vì tự vệ chỉ đành tiếp tục giết người để mạnh lên, lặp đi lặp lại, đến cuối cùng số người chết trong tay hắn đã quá nhiều, đến mức không đếm được nữa. . .”
Bạch lão hỏi Long Huyền: “Hắn có tội sao?”
Long Huyền lắc lắc đầu: “Ta không biết!” Long Huyền thật sự không biết ác ma này có tội hay không, nếu như nói ban đầu người này sinh ra vốn là người bình thường nhưng bị ép đến hóa ma, sau đó lại vì tự vệ, nên phải giết người, nhưng thời điểm hắn giết người luyện công đã là bước vào ma đạo rồi. Tuy nói rằng tất cả do tình thế ép buộc, nhưng hắn thật sự vô tội sao?
Long Huyền lại nói: “Nhưng dù có tội hay vô tội, hắn vẫn bị đánh bại rồi, không phải sao?”
Bạch lão gật đầu: “Đúng vậy, hắn bị đánh bại rồi, nhưng mà đó là do hắn yếu!”
Long Huyền có chút không hiểu, hắn làm sao lại yếu, ác ma rất đáng sợ, hắn giết rất nhiều người, bị toàn bộ thế gian vứt bỏ, người người truy sát, nhưng không chết, chỉ bại, vậy tại sao lại yếu?
Bạch lão: “Hắn rất yếu, bị thế gian bất công ép cho hóa ma, lý do là vì yếu nên mới bị bắt nạt… hắn rất yếu, bị thế gian ép cho phải giết người để tự vệ, vẫn là vì yếu nên không thể chống lại những người truy sát hắn… cuối cùng, hắn rất yếu, cho nên hắn bại! Ở thế giới này, yếu đuối chính là sai, chính là có tội, vì đó… hắn có tội!”
Long Huyền bị những lời này của Bạch lão làm cho á khẩu không nói gì được, hắn muốn phản bác, phản bác rằng ác ma kia không yếu, nhưng lại không nói được nên lời, chỉ đành chống cự vô lực.
“Vậy sau đó thì sao?” Long Huyền hỏi.
Bạch lão: “Sau đó, hắn nản chí rồi, toàn thế gian vứt bỏ hắn, hắn cũng căm hận thế gian này, hắn trốn ở một góc tự liếm láp vết thương trong cô độc, nơi mà không có người nào tìm ra được hắn để truy sát nữa… Cho đến một ngày, hắn vô tình bắt gặp được một gia đình tiều phu!”
Thần sắc Long Huyền lóe lên: “Hắn lại giết cả gia đình đó sao?”
Bạch lão lắc đầu: “Hắn rất muốn, hắn căm thù cả thế gian, cho nên hắn muốn giết toàn bộ gia đình người tiều phu kia, tránh để nơi trốn của hắn bị lộ ra ngoài… nhưng mà hắn thật sự bị thương quá nặng, nặng đến mức ma khí tiêu tán, ma lực cạn kiệt, ma thân tàn phế, hắn không giết người được nữa.”
Long Huyền: “Như vậy chẳng phải hắn chết chắc rồi sao? Những người kia sẽ giết hắn?”
Bạch lão: “Bọn họ cũng không giết hắn, ngược lại còn giúp hắn, mặc dù nhìn bộ dạng hắn vì ma hóa cùng giết người trong thời gian dài nên lệ khí rất nặng, nhưng mà toàn thân hắn đều bị thương, gia đình kia thấy hắn như vậy lại cho rằng hắn đáng thương, hơn là đáng sợ… Cũng là lần này, ác ma kia cảm nhận được sự giúp đỡ, chăm sóc, cảm nhận được tình người, khi đó hắn nhận ra, trước khi làm ác ma, hắn đã từng là con người!”
Bạch lão lúc này lại hỏi Long Huyền: “Ngươi nói, hắn còn quay lại làm người được không?”
Một ác ma từng tàn sát vô số người, đồ sát đến mức bị toàn bộ thế gian vứt bỏ, rồi căm hận cả thế gian, đến lúc một vài tia nắng lọt qua tầng mây, để hắn cảm nhận được tình người, cảm nhận được bản thân hắn trước khi hóa ma, cũng từng là con người. Hắn vẫn còn là con người sao? Còn có thể quay lại làm người sao?
. . .