Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 73: Huyền Băng toái tâm chưởng




Nhìn thấy tàn hồn của lão giả kia đang lao tới, Bạch lão cũng không tỏ ra nao núng chút nào, hai tay bắt quyết, linh hồn lực nhanh chóng lưu chuyển, từ trên lòng bàn y có vòng vòng bạch khí nổi lên.

Lão giả kia thấy vậy cũng nhanh chóng xuất chiêu tấn công.

“Băng thứ!”

Hàn khí trên thân lão giả nhanh chóng kết lại thành hàng trăm miếng băng nhọn bắn thẳng về phía hai người Bạch lão cùng Long Huyền.

Ngón tay Bạch lão chỉ một cái, ‘mạn thiên phi vũ’ , nương theo ngón tay của y, bạch khí biến hóa, trước mặt nhanh chóng có rất nhiều bông hoa trắng hiện ra, cánh hoa phiêu phiêu rồi biến thành từng mũi kiếm va chạm với các mảnh băng đang lao đến.

Ầm ầm ầm

Mưa kiếm cùng băng thứ triệt tiêu lẫn nhau sau đó biến thành sương khí tiêu tán. Còn chưa đợi mảnh sương khí kia tan hết, chợt có hai sợi xiềng xích to lớn bằng băng nhanh chóng xuyên thẳng qua, tập kích về phía của Bạch lão.

Tựa như đã dự liệu từ trước, ánh mắt Bạch lão vẫn rất bình tĩnh, tay trái y đưa lên phất một cái, lập tức một bức màn sáng do linh hồn lực tạo ra chắn ở trước mặt.

Mặc dù tường bảo vệ này chỉ tồn tại được trong chốc lát, vừa bị băng tỏa đụng vào đã vỡ nát nhưng chỉ cần như thế thôi, Bạch lão cũng đã đủ thời gian nhẹ nhàng cùng với Long Huyền lui lại rồi.

Mất đi mục tiêu, hai sợi xích bằng băng kia trói vào hư không. Nhưng thế công của lão giả kia còn chưa có kết thúc, mặc dù một chiêu ‘băng tỏa’ này của hắn không thành công, nhưng hắn cũng nhanh chóng vận dụng thân pháp áp sát lại đánh ra một chưởng.

Lão giả hô lớn. “Huyền băng toái tâm chưởng.”

Nhìn chưởng lực đã gần trong nháy mắt, không thể nào tránh né kịp nữa, Bạch lão cũng nhanh chóng vận khí vào tay đánh ra một chưởng ứng đối với lão giả kia.

Bành!

Ầm vang một tiếng, hai bên đều bị phản lực đẩy ngược về phía sau. Lão giả nhanh chóng ổn định thân thể, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.

“Không nghĩ tới, ngươi vậy mà đỡ được một chưởng của lão phu?”

Thần thái của lão giả rất là kinh ngạc, tựa như là việc Bạch lão có thể đánh ngang tay với hắn là một chuyên ghê gớm lắm vậy.

Còn phía bên Bạch lão, y cũng rất nhanh ngừng lại thân hình, Long Huyền thì nhanh chóng lại gần, hắn thấy cánh tay kia của Bạch lão bị hàn khí xâm nhập, dù là linh hồn nhưng cũng đã bị đóng băng mất, từ đó có thể thấy một chưởng kia của lão giả không hề đơn giản.

Long Huyền lo lắng nói. “Sư phụ, cánh tay của người…”

Không đợi Long Huyền nói hết câu Bạch lão đã ngắt lời hắn. “Không có việc gì!!”

Dù là lần giao tranh lúc nãy bị thua thiệt một chút nhưng Bạch lão cũng không nhăn mày lấy một cái, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là sâu trong ánh mắt của y hiện lên chút hồi ức.

Thật giống như, một chiêu Huyền Băng Toái Tâm Chưởng này đã gợi lại cho Bạch lão rất nhiều thứ, trên nét mặt của Bạch lão vậy mà hiện lên nét tang thương, nhưng rất nhanh thần thái của y đã trở lại bình thường.

Y nhanh chóng vận chuyển công pháp, bạch khí lưu chuyển quanh cánh tay, lớp băng bên ngoài cũng tùy theo đó mà bốc hơi rồi tan biến đi. Lúc này ánh mắt của Bạch lão nhìn về phía vị lão giả kia đã bớt đi một chút lạnh lùng, ngược lại ẩn ẩn còn kèm thêm chút gì đó mong chờ.

“Ngươi… là người của Huyền Băng tông?” Bạch lão đang nhìn về tên lão giả mà lại như đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm, giọng nói của y vậy mà lại có chút ngập ngừng, hỏi.

Long Huyền ở bên cạnh có thể cảm nhận thật rõ ràng rằng tâm tình của sư phụ mình hiện tại chắc chắn đang rất kích động chứ không bình tĩnh như vẻ ngoài của y.

Phải nói là, tuy chỉ mới ở cùng người sư phụ có cái gương mặt chuẩn mỹ nam tử này không lâu, thế nhưng trong mắt Long Huyền, Bạch lão luôn thâm sâu khó dò, không có chuyện gì có thể để y phải lo lắng, chứ đừng nói là tâm tình kích động không yên thế này. Chẳng lẽ Huyền Băng tông này cùng với sư phụ có gì liên quan sao?

Không chỉ có Long Huyền thắc mắc, khi ba chữ Huyền Băng tông từ trong miệng Bạch lão phát ra, lão giả kia tựa như bị sét đánh trúng, cả người sửng ra một lúc, thần sắc bất ngờ vô cùng.

Lão ta nhăn chặt lông mày, ngón tay chỉ về phía Bạch lão, giọng nói lắp bắp:

“Ngươi… ngươi…ngươi vậy mà biết Huyền Băng tông, ngươi làm… sao lại biết ta là người của Huyền Băng tông?”

Bạch lão: “Nói như vậy nghĩa là thừa nhận rồi!”

Sau khi xác nhận lão giả kia thực sự là người của Huyền Băng tông, sát ý trong mắt Bạch lão cũng đã giảm bớt đi nhiều, tuy nhiên y vẫn không có tiêu trừ toàn bộ địch ý đối với người này.

Nói thế nào đi chăng nữa thì lão ta xác thực muốn giết chết Long Huyền rồi đoạt xá, nếu không có Bạch lão ở đây, có khi lão ta đã thành công rồi, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.

Lão giả kia hỏi hai câu nhưng không có được câu trả lời thì lập tức nổi giận, có vẻ như việc Bạch lão biết đến Huyền Băng tông đã làm cho y rất để ý, lão ta hét lớn.

“Mau trả lời ta, làm sao ngươi đoán được lai lịch của lão phu?”

Bạch lão nhìn thấy vẽ nghi hoặc của Long Huyền ở bên cạnh, hẳn là hắn cũng rất muốn nghe Bạch lão nói thêm về cái Huyền Băng tông này, rất có thể nó có liên quan đến thân phận thật của Bạch lão.

Ý niệm chuyển qua, trong đầu nghĩ đến việc sau này có dù thế nào thì Long Huyền cũng phải tới Huyền Băng tông một chuyến, ở đó có chuyện quan trọng cần hắn làm, lúc này Bạch lão mới lên tiếng.

“Hàn Băng Toái Tâm Chưởng, đây là một võ kỹ đã đạt tới huyền giai trung phẩm, mặc dù không tính là quá mức trân quý, thế nhưng nó lại là võ kỹ độc môn của Huyền Băng tông… Lúc thi triển ra, kết hợp với công pháp nội môn của Huyền Băng tông có thể đánh ra một chưởng mang theo âm hàn khí xâm nhập vào tâm mạnh của đối thủ, làm cho tim của kẻ đó trong nháy mắt đóng băng, chỉ cần người thi triển muốn, lập tức có thể để trái tim của kẻ địch vỡ nát mà chết, do vậy mới gọi là Toái Tâm.”

Ngừng một chút, Bạch lão lia ánh mắt về phía của lão giả, nói tiếp. “Nhưng dù là vậy, môn võ kỹ này không phải đệ tử nào trong Huyền Băng tông cũng có thể học được… Ngươi, ở trong Huyền Băng tông có vẽ như cũng nắm giữ chức vụ không thấp chứ?”

Nếu là vừa rồi chỉ bị kinh ngạc, thì đến hiện tại lão giả kia thật sự bị chấn động đến há hốc mồm. Huyền giai trung phẩm võ kỹ là cái gì, đích xác là không phải quá trân quý, thế nhưng đây vẫn là Huyền giai trung phẩm võ kỹ a, uy lực lớn vô cùng, chính là chiến kỹ bất truyền của các môn phái, mỗi một bộ võ kỹ đạt đến cấp bậc Huyền giai đều có giá trị liên thành, làm sao trong miệng của tên thanh niên áo trắng kia lại có vẻ như không xem nó ra gì cả?

Không chỉ thế, cái tên thanh niên thần bí này, vẻ mặt thì trẻ tuổi vô cùng nhưng lại sâu không lường được, đối với chuyện trong Huyền Băng tông cũng hiểu rất nhiều. Lần đầu tiên trong đầu lão giả kia xẹt qua ý nghĩ, liệu có phải tên thanh niên áo trắng trước mặt này thực ra là một lão quái vật giả dạng hay không?

Tuy rằng vô cùng khó có thể tin tưởng, nhưng nhìn biểu hiện của Bạch lão từ ban nãy đến giờ, lão giả càng tin vào phán đoán của mình. Dần dần trong lòng lão ta cũng sinh ra khiếp ý, thế nhưng trước đó lão ta ra tay không kiêng nể gì cả, giờ này muốn ngừng lại cũng không dễ dàng, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào.

. . .

Bầu không khí vốn đang căng như dây đàn đột nhiên vì một câu nói của Bạch lão mà lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Bạch lão giải thích xong lai lịch của Huyền Băng Toái Tâm Chưởng, cũng đã đặt ra câu hỏi nhưng lão giả kia có vẻ như đã bị kinh ngạc đến mức không nói nên lời nữa rồi.

Lúc này y lại lên tiếng: “Đầu hàng đi, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Đang trong cơn khiếp sợ, lão giả nghe được lời nói lạnh nhạt của Bạch lão thì sực tỉnh lại, nhất thời có chút thẹn quá thành giận. Đúng là hắn có chút kiêng dè vì không nhìn ra được sâu cạn của Bạch lão, thế nhưng muốn hắn đầu hàng, cầu xin tha thứ để khỏi chết sao…

Lão giả: “Hừ, nhà người mơ tưởng!”

Bạch lão cũng không nói hai lời lập tức ra tay, hiện tại Y có chút suy yếu, xác thực là không nên ra tay mới phải, chẳng qua lão giả này thật là xui xẻo, nếu hắn không phải người của Huyền Băng tông, có lẽ Bạch lão phải bỏ rất nhiều khí lực mới thu thập được hắn.

Nhưng, biết trách ai bây giờ đây, kẻ này lại là cao tầng của Huyền Băng tông, như vậy hắn muốn không bại cũng khó.

Lão giả kia thấy Bạch lão chủ động xuất kích thì thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng, trải qua quan sát, hắn biết chắc chắn người thanh niên mặc bạch y này không thể xem thường được.

Lão ta lập tức vận dụng lên thân pháp bổn môn của Huyền Băng tông, trong tay liên tục kết xuất ấn pháp, triệu hồi ra hàng trăm mảnh băng thứ ngăn cản đòn công kích của Bạch lão.

Nhưng trong lòng lão ta đã hiện ra sự run sợ, từ lúc đầu chủ công, hiện tại thấy kẻ địch tấn công thì việc đầu tiên là nghĩ đến chạy trốn, kết cục đã xác định là sẽ bại rồi. Cũng không thể trách lão ta được, bởi vì cho dù lão ta không lùi tránh mà lao lên đối kháng với Bạch lão thì kết quả cũng không hề thay đổi cái gì.

Kinh nghiệm chiến đấu của Bạch lão không tầm thường, thấy đối phương rơi vào thế yếu thì càng công kích mạnh hơn, chẳng biết Y dùng thân pháp gì mà lại có thể dễ dàng lách qua được cơn mưa băng tiễn của lão giả kia đánh tới.

Có thể nói là một chiêu triệu hồi ra mấy trăm mảnh băng của lão giả kia chẳng thể tạo nên chút tác dụng nào cả.

Mà sau đó, ngoài mấy võ kỹ như băng thứ, băng tỏa, huyền băng toái tâm chưởng thì lão giả kia liên tục đánh ra thêm năm, bảy loại võ kỹ khác, đa số đều đã đạt đến Hoàng giai cao cấp võ kỹ, thế nhưng Bạch lão vẫn trước sau như một, tránh né dễ dàng, nhìn bộ dạng như không hề tốn chút sức lực nào.

Thế trận đột nhiên cải biến trong nháy mắt, thoạt nhìn nó trở thành như vậy là bắt đầu từ ngay lúc mà Bạch lão nhìn ra được lai lịch của lão giả kia, sau đó từng chiêu từng thức của lão giả đều bị Bạch lão dễ dàng đoán được rồi phá giải. Thật ra mà nói thế công của lão giả đó vô cùng mãnh liệt, chẳng qua khi những đòn công kích này đến gần người Bạch lão thì Y chỉ cần lách nhẹ thân mình, hoặc là lấy tay hoặc chân xảo diệu đẩy nhẹ một cái là đã có thể làm cho chiêu thức kia mất đi sức sát thương.

Trận quyết đấu của hai người ở trong mắt Long Huyền chợt trở nên vô cùng buồn cười, lão giả kia thì càng đánh càng tốn sức, còn Bạch lão thì cứ như đang đùa với con khỉ vậy.

Long Huyền quả thực là không đành lòng nhìn tiếp, nhưng mà điều làm Long Huyền thắc mắc hơn đó là, rốt cuộc Bạch lão cùng Huyền Băng tông này có quan hệ như thế nào?

Nghĩ nghĩ một hồi, Long Huyền cũng phải chấp nhận sự thật rằng, dù cho hắn thân là đệ tử của Bạch lão thế nhưng thời gian tiếp xúc với Y còn quá ngắn, thực sự là chính hắn cũng cảm thấy Bạch lão quá mức thần bí. Y vẫn chưa bao giờ nói về bản thân mình.

Thở dài một hơi, Long Huyền cũng không quá mức đắn đo nữa, dù cho hắn thật sự rất tò mò về thân thế của Bạch lão, nhưng đã là người thì ai cũng có bí mật của riêng mình, Long Huyền tin rằng khi đến lúc, Bạch lão sẽ tự động nói cho hắn biết, về phần hắn, từ ngày đầu tiên biết Bạch lão, chính người này đã cho hắn cuộc sống mới, đã mang hắn đến thế giới này, dạy cho hắn tu luyện, chỉ cho hắn cách để cứu sống cha mẹ, tất cả đều là muốn tốt cho hắn… Long Huyền hắn lúc ban đầu khi bái sư có thể còn chút khúc mắc, thế nhưng hiện tại, hắn đã thật sự công nhận người sư phụ này rồi.

. . .