Đang trong lúc bối rối, chợt Long Huyền chú ý đến Bạch lão còn đang ở phía ngoài. Long Huyền cẩn thận suy nghĩ, nếu lão giả này có thể tiến vào đây được liệu Bạch lão có thể vào đây hay không?
Theo lý thuyết, không gian này là do Long Huyền hắn làm chủ, nếu như tàn hồn của lão giả này có thể tiến vào, vậy thì Bạch lão nhất định cũng có thể vào được.
Nghĩ tới liền làm, Long Huyền chuyên tâm vận chuyển vô định tinh thần điển, lúc này toàn bộ vô định không gian giống như là gặp phải kích thích gì đó, chợt nhè nhẹ rung động.
Thân ở trong vô định không gian, lão giả kia dường như cũng cảm ứng được cái gì, ánh mắt quét ra bốn phía, mặt lộ ra vẻ kinh nghi bất định, hắn lớn tiếng quát.
“Tiểu tử, ngươi đang giở trò gì đó?”
Long Huyền nhắm mắt làm ngơ, toàn bộ tinh thần vẫn chỉ tập trung vào việc cố gắng câu thông với vô định giới, trong cảm nhận của hắn, vô định giới hiện tại đã tùy theo độ ngưng thực của bản ngã mà vững chắc hơn trước rất nhiều, liên kết của hai bên cũng càng lúc càng chặt chẽ hơn.
Long Huyền đã có thể cố gắng dùng ý niệm để điều khiển nó một chút rồi, không còn quá mức hư vô khó nắm bắt như khi trước nữa.
Nương theo biến hóa của vô định giới, lúc này đây đang ở bên ngoài chờ trực, Bạch lão cũng cảm nhận thấy gì đó, ánh mắt ngưng tụ lại trên thân của Long Huyền.
Lúc này chợt có một luồng lực hút từ trên thân Long Huyền tản ra, mà loại lực lượng này chính là nhắm vào Bạch lão mà tới. Bản thân lực hút này cũng không quá mạnh, Bạch lão hoàn toàn có thể kháng cự lại được, nhưng y suy nghĩ trong chốc lát thì lại thả lỏng bản thân để cho lực hút kia kéo đi, bởi vì y cảm nhận được trong lực hút này có khí tức của Long Huyền.
Linh hồn của Bạch lão cứ theo đó mà bay thẳng vào trong cơ thể Long Huyền. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Bạch lão chui vào trong đó, nhưng khi trước hắn cũng không phải tiến vào trong người Long Huyền mà là chui vào trong hắc bạch ngọc châu nằm trong cơ thể Long Huyền.
Mà bây giờ lại khác, luồng hấp lực kia cũng không phải do ngọc châu tạo ra mà là từ một không gian kì quái, trong cảm nhận mà Bạch lão dò xét được, nơi đây chỉ toàn là một cõi hư vô, mờ mịt, không chút ánh sáng.
Nương theo lượng hút bay vòng một đoạn thời gian, đến khi thân hình đứng vững lại thì Bạch lão mới thấy được tình hình trước mắt.
Bên cạnh y là Long Huyền, mà ở phía xa xa là một tên lão giả áo xám, trên người còn đang có một loại khí tức băng hàn lạnh lẽo tản ra ngoài.
Thấy Bạch lão thật sự có thể xuất hiện ở nơi này, Long Huyền trên mặt lộ ra nét mừng rỡ.
“Sư phụ!”
Bạch lão nhìn Long Huyền một cái, thấy hắn lúc này vẫn yên ổn thì thở dài một hơi, mặc dù đối với nơi đây còn có tại sao Long Huyền lại có thể tạo ra một linh thể ngưng thực thế này làm hắn rất ngạc nhiên, nhưng Bạch lão hiểu rõ hiện tại không có thời gian hỏi.
Dù sao lúc Long Huyền tu luyện ra được Vô Định giới thì Bạch lão đang còn ngủ mê trong hắc bạch ngọc châu, y không biết được Long Huyền đã thành công tu luyện được bước đầu tiên của bộ tinh thần lực bí điển này.
Y chỉ gật gật đầu với Long Huyền, sau đó lại quay mặt nhìn về phía lão giả kia cất tiếng hỏi.
“Ngươi hẳn là đám tàn hồn lén lén lút lút ban nãy đi?”
Lão giả kia đối với việc Bạch lão tự dưng xuất hiện ở chỗ này thật sự có chút bất ngờ, nhưng cũng không có quá mức quan tâm. Hắn nhìn Bạch lão một cái, bề ngoài Bạch lão chỉ giống như một thanh niên hơn hai mươi tuổi, điều này khiến cho lão giả tưởng rằng Bạch lão cũng là một tên tiểu tử mà thôi.
“Ngươi cũng chẳng khác gì lão phu, cũng là một đám tàn hồn còn vất vưởng tại nhân gian mà thôi.”
Đối với lời này của lão giả, Bạch lão không thèm để ý, Long Huyền đứng sau thì âm thầm tấm tắc. Vốn là Bạch lão luôn tỏ ra một bộ mặt lạnh lùng, kết hợp với khuôn mặt trẻ trung lại rất điển trai của hắn thực sự vô cùng soái khí.
Mặc dù lão giả kia toàn thân trên dưới đều có một luồng băng hàn bao bọc nhưng khí thế có chút thua kém, không so sánh được với Bạch lão.
Lúc này Long Huyền lên tiếng.
“Sư phụ, lão già này muốn đoạt xá ta.”
Sắc mặt của Bạch lão cũng không tỏ ra bất ngờ, phảng phất như hắn đã sớm đoán được từ trước rồi, dù sao khi kẻ này lén xâm nhập vào cơ thể Long Huyền, y cũng tận mắt nhìn thấy, chỉ là khi đó y không tiện ngăn cản mà thôi.
Từ đầu đã biết người này lòng mang ý xấu, hiện tại hắn muốn đoạt xá Long Huyền cũng không có gì ngoài ý muốn. Nhưng dù đã đoán được từ trước, lúc này nét mặt Bạch lão cũng có chút sát khí lộ ra.
“Mơ mộng hão huyền!”
Hừ lạnh một câu, khuôn mặt Bạch lão vốn đã lạnh lùng giờ càng thêm băng giá. Ở cách đó không xa, lão giả áo xám kia cũng cảm nhận được sát ý trên người Bạch lão, người ta không kiêng dè gì để lộ ra sát ý, chỉ có bị mù mới không nhận thấy được.
Nhưng nếu đã vạch mặt rồi thì hai bên cũng chẳng cần phải khách khí cái gì. Chẳng qua trên mặt lão giả vẫn hiện lên nét khinh thường, giống như cậy già lên mặt, chẳng xem ai ra gì.
“Tiểu tử, ngươi tưởng rằng kéo một người nữa vào đây thì sẽ thoát khỏi tay lão phu sao, haha trong mắt ta các ngươi chẳng qua là một đám sâu kiến mà thôi. Các ngươi vô tri, làm sao biết được mình đang đối đầu với một tồn tại đáng sợ đến mức nào?”
Nói ra lời này lão giả kia cũng bày ra một bộ cao thâm khó dò, lại giống như vô địch khắp nhân gian, hận đời vô đối vậy.
Mà từ đầu đến cuối Long Huyền vẫn chẳng bày ra thái độ gì, có Bạch lão bên cạnh hắn cứ để cho Bạch lão xử lý là được, nếu Bạch lão cũng bó tay thì hắn càng không có cách nào phản kháng.
Còn về phần Bạch lão thì càng trực tiếp hơn, trên mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ, trong ánh mắt tựa như hiện rõ lên hai chữ ‘khinh thường’ ném thẳng vào mặt lão giả kia vậy.
Đối với y thì việc đôi co với lão giả này chẳng khác gì tự hạ thấp bản thân, so với tên kia dài dòng thì Bạch lão chỉ tặng hắn mấy chữ.
“Ngu ngốc, tự đại, ếch ngồi đáy giếng!”
“Hừ, ngươi mắng ai đó?”
Bạch lão nói không nhiều, nhưng cái vẻ mặt cùng với thần thái hờ hững kia của y tựa như một cú đánh vô hình mang theo một vạn điểm sát thương đánh lên mặt của lão giả vậy. Lão giả thật sự đã bị thái độ này của Bạch lão làm cho tức đến nổ phổi, kẻ này quả là khinh người quá đáng.
Rõ ràng chỉ là một tên thanh niên mới hơn hai chục tuổi đầu lại còn cuồng ngạo hơn cả hắn, càng chưa nói đến cái nét mặt khinh thường chúng sinh kia nữa, thực sự là làm cho người ta hận đến nghiến răng.
Đối với việc lão giả kia nổi trận lôi đình, Bạch lão cũng không thèm quan tâm, y lại quay về phía Long Huyền hỏi.
“Ngươi thế mà luyện hóa phệ hồn ma diễm rồi?”
Long Huyền nghe thế thì hơi ngạc nhiên, hắn cũng chưa nói gì với Bạch lão vậy mà y đã phát hiện ra rồi, chẳng qua Long Huyền cũng không sao cả, đối với Bạch lão hắn cũng chẳng phải giấu diếm cái gì.
Long Huyền cũng không đáp, tâm niệm khẽ động, sau đó hắn giơ bàn tay ra trước mặt, đột ngột có một ngọn lửa màu xanh lam hiện ra nhảy nhót trong lòng bàn tay.
Mặc dù nhìn qua thì ngọn lửa trong tay của Long Huyền tỏ ra rất dịu ngoan, nhưng Bạch lão hoàn toàn có thể cảm nhận rõ ràng trong ngọn lửa nhỏ bé này chất chứa uy năng đáng sợ đến mức nào.
Đặc biệt là phệ hồn ma diễm đối với linh hồn thể như hắn càng có uy hiếp trí mạng, điều này Bạch lão cảm nhận rõ hơn ai hết.
Về phần tại sao Bạch lão có thể phát hiện ra điều này, cũng không khó khăn lắm, từ lúc vào đây y đã mơ hồ cảm nhận được khí tức của Long Huyền có chút thay đổi rồi.
Trên người lại có một tầng lam quang nhàn nhạt, mà nó lại làm cho Bạch lão cảm nhận được chút uy hiếp, chỉ từ những điều này thôi cũng đủ để đoán ra được rồi.
Về phần lão giả kia mặc dù đến trước nhưng so với Bạch lão thì ánh mắt của hắn còn kém xa lắm, hiển nhiên là chẳng thể phát hiện được việc này, mà dù cho có đoán ra được đi nữa thì có lẽ hắn cũng chẳng tin nổi.
Ở phía bên kia, lão giả nhìn thấy cảnh này thì miệng há to, hai mắt trợn tròn khó mà tin được. Khi Bạch lão hỏi hắn còn cười khẩy cho rằng kẻ này điên mất rồi, thế nhưng lúc Long Huyền lộ ra phệ hồn ma diễm thì hắn muốn không tin cũng không được.
Ngón tay hắn chỉ thẳng Long Huyền, khóe miệng khô khốc.
“Ngươi, ngươi….!!!”
“Tên nhóc nhà ngươi vậy mà lại có thể luyện hóa được phệ hồn ma diễm? Chuyện này làm sao có thể?”
Long Huyền nhếch môi. “Nói lão già ngươi ếch ngồi đáy giếng ngươi còn tự ái!”
Lời của Long Huyền tràn ngập ý trào phúng nhưng là lão giả kia cũng chẳng có tâm trạng mà tức giận nữa, hắn thật sự nghĩ đến nát óc cũng chẳng thể biết tại sao Long Huyền lại có thể luyện hóa được phệ hồn ma diễm.
Đây là chân chân chính chính một loại thiên địa kỳ vật a, nó là dị hỏa địa cấp. Chưa nói đến việc đoàn phệ hồn ma diễm này sắp sinh ra linh trí, sắp trở thành sinh linh, chỉ bằng việc nó đối với linh hồn có tiên thiên áp chế thì việc một tên nhóc nhất tinh võ giả muốn luyện hóa là không thể nào.
Thực ra cảnh giới của Long Huyền hiện tại cũng chỉ có cửu tinh nhập vi mà thôi, nhờ cơ duyên lại thêm linh hồn lực của hắn mạnh hơn người thường cho nên tu vi tinh thần lực đột phá nhất tinh võ giả sớm hơn tu vi tự thân một chút.
Nhưng dù là vậy thì cũng không thay đổi được việc Long Huyền thật sự đã thành công luyện hóa phệ hồn ma diễm rồi. Lão giả kia giống như không thể nào chấp nhận nổi sự thật này, hắn cứ luôn miệng ‘không thể nào, không có khả năng’.
Còn Long Huyền tất nhiên sẽ không tiết lộ cho hắn biết bản thân là nhờ vào sự trợ giúp của hắc bạch ngọc châu nên mới có thể thành công luyện hóa đoàn ma diễm này.
Qua một hồi lâu, tựa như đã tuyệt vọng, lại giống như bị đả kích quá mức lão giả kia trở nên dữ tợn vô cùng.
“Hừ, mặc kệ như thế nào, luyện hóa được phệ hồn ma diễm thì sao chứ, chỉ cần lão phu thành công đoạt xá thân thể của ngươi, tất cả bí ẩn trên cơ thể ngươi đều là của lão phu.”
“Biết điều thì ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, bằng không các ngươi nhất định sẽ sống không bằng chết.”
Dứt lời, lão giả kia đằng đằng sát khí lao thẳng về phía bên này, mà khí tức băng hàn từ trên tàn hồn của hắn cũng dần dần trở nên nồng nặc.
. . .