Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 70: Lai giả bất thiện




Hừng hực…

Ánh lửa chập chờn, lấp lóe không dứt, nếu như có ai đó thấy được cảnh này hẳn sẽ phải kinh ngạc đến mức trừng cả tròng mắt ra ngoài.

Một ngọn lửa màu xanh lam lại có thể bị trói buộc bằng dây xích, mà điên cuồng hơn là bên cạnh nó có một bóng người đang ra sức gặm cắn.

Mỗi một lần thiếu niên kia lao đến, hắn đều hung hăng cắn một miếng rồi nuốt chúng vào trong bụng, đám ma diễm cũng theo đó mà bị mất đi một phần nhỏ.

Thiếu niên này chính là Long Huyền, ánh mắt của hắn giờ đây hiện rõ lên sự điên cuồng. Mặc cho cái nóng như thiêu như đốt từ phệ hồn ma diễm, hắn bất chấp tất cả, dùng hai tay giữ chặt lấy đám lửa, miệng thì không ngừng cắn xé tựa như đang ăn cao lương mỹ vị vậy.

Lúc ban đầu, phệ hồn ma diễm là một thiên địa linh vật không có thực thể, toàn thân đều do lửa tạo thành, không cầm nắm được chứ đừng nói là bắt giữ lại.

Nhưng hiện tại, ngọc châu đột nhiên phát ra uy năng, trấn áp ngọn lửa lại làm nó không có cách nào phản kháng được, mà bản thân Long Huyền, trong cơn phẫn nộ thì càng là nhào lên, coi đám ma diễm trước mắt giống như thức ăn mà ra sức cắn lấy cắn để.

Hắn cũng chẳng có thời gian để quan tâm tới việc có thể ăn được không, nuốt vào phải tiêu hóa làm sao, hắn chỉ biết rằng, thứ dị vật này muốn ăn sống hắn, vậy tốt, bây giờ nó rơi vào trong tay hắn rồi, thì đến lượt nó trở thành thức ăn.

Phong thủy luân chuyển, đã có được cơ hội này, Long Huyền muốn cho nó biết cảm giác bị ăn tươi nuốt sống có mùi vị như thế nào.

Ma diễm hiển nhiên không thể chịu đựng được, nó điên cuồng giãy dụa, khuôn mặt mới thành hình kia trở nên dữ tợn không gì sánh được, trùng hợp làm sao, nét mặt này rất giống với Long Huyền khi bị nó điên cuồng thôn phệ khi trước.

Thời gian dần trôi, từ hung dữ, cuồng bạo, đến khi thân thể dần dần bị ăn đến thu nhỏ lại chỉ còn kích thước chừng một bàn tay, lúc này đoàn lam diễm bắt đầu toát lên vẻ sợ hãi.

Nó bắt đầu lộ ra nét van xin, cầu khẩn rất nhân cách hóa, nhưng Long Huyền nào cho nó cơ hội gì. Hắn biết, nếu như đổi ngược lại, nếu không phải Long Huyền hắn đánh bậy đánh bạ kích hoạt được hắc bạch ngọc châu, thì người bị cắn nuốt thôn phệ là hắn chứ không phải phệ hồn ma diễm rồi.

Khi đó hắn có van xin, cầu khẩn cũng khó mà thoát được cái chết. Nghĩ như vậy, Long Huyền càng toát ra sự kiên định, rất nhanh chóng đoàn lam diễm kia nhỏ dần, nhỏ dần rồi bị Long Huyền nuốt hết.

Ở bên ngoài, Bạch lão sớm đã thu tay lại từ lâu, vốn dĩ y thi triển bí pháp truyền linh hồn lực tinh thuần nhất để giúp Long Huyền bổ sung, thế nhưng không thể kéo quá dài, dù sao cái giá phải trả cũng là linh hồn bổn nguyên của y.

Lúc này, nhìn thấy biến hóa trên người Long Huyền, gương mặt Bạch lão cũng hiện lên nét vui mừng. Khi trước, phệ hồn ma diễm sau khi đột nhập vào trong cơ thể của Long Huyền, quanh thân hắn luôn có một đoàn lam diễm bao phủ lấy, mà lúc này đoàn lam diễm kia đã toàn bộ chui hết vào bên trong.

Mặc dù không biết chính xác tình huống như thế nào, nhưng theo như Bạch lão đoán hẳn là Long Huyền đã tạm thời đối phó được phệ hồn ma diễm rồi, cái y lo lắng nhất chính là đạo tàn hồn ban nãy thừa cơ xâm nhập vào trong cơ thể của Long Huyền kia.

Nhưng lo lắng cách mấy cũng bó tay, cơ thể người đối với những tàn hồn ngoại lai rất bài xích, Bạch lão không thể giống như đạo tàn hồn kia nhập bừa vào trong cơ thể Long Huyền được.

Nếu như hắn làm vậy, một là bị lực bài xích trong cơ thể Long Huyền đẩy ra ngoài, hai là linh hồn hắn quá mạnh, xâm nhập vào sẽ làm cho Long Huyền bị thương tổn, dù là trường hợp nào cũng sẽ gây bất lợi cho Long Huyền.

Còn cái tàn hồn kia, hắn vốn là lòng mang ý xấu, cho nên cũng sẽ không kiêng kị việc có làm tổn thương đến linh hồn của Long Huyền hay không, do vậy cũng sẽ không kiêng nể gì cả.

Mà Long Huyền lúc này, sau khi đã cắn nuốt hoàn toàn phệ hồn ma diễm rồi, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, đồng thời điên cuồng vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết.

Trước đó một lúc, Long Huyền trong cơn phẫn nộ giống như một kẻ điên lao đến cắn xé ăn tươi nuốt sống phệ hồn ma diễm.

Ngay khi nuốt xuống đám lửa đầu tiên thì hắn đã bị cơn nóng cháy cùng đau đớn làm cho tỉnh táo lại.

Nói thế nào thì phệ hồn ma diễm cũng là khắc tinh của linh hồn thể, bị nó cuốn lấy liền sẽ phải chịu đựng cảm giác đau đến chết đi sống lại, càng đừng nói đến việc nuốt nó vào trong bụng rồi.

Nhưng khi đó Long Huyền đã như mũi tên bắn ra, không có cách nào quay đầu được, hối hận cũng đã muộn, hắn cứ tưởng rằng bản thân sẽ chết chắc.

Nhưng ngờ đâu, ngay khi ngọn lửa màu xanh lam kia bị nuốt vào trong bản ngã, nó lập tức nương theo Luân Hồi Đạo Quyết vận chuyển, rồi bị hắc bạch ngọc châu hấp thu.

Sự hung hãn, ngang ngược của ma diễm sau khi bị ngọc châu hấp thu rồi lại giống như nhận phải áp chế cùng thanh tẩy, sau một vòng như vậy, đoàn lam diễm từ chỗ Long Huyền tiến vào ngọc châu, rồi lại từ ngọc châu chuyển ngược lại cho Long Huyền.

Lúc này thì đoàn lam diễm kia lại tựa như linh đan diệu dược, nó mang theo năng lượng khổng lồ kết hợp với tia sinh mệnh chi khí mỏng manh kia của Long Huyền đi khắp cơ thể, dần dần chữa trị những chỗ bị tổn thương mà Long Huyền gặp phải trước đó.

Bản ngã do linh hồn của Long Huyền tạo thành vốn là tay, chân, ngực, bụng… chỗ lồi chỗ lõm, do bị ma diễm cắn nuốt, giờ đây lại nhanh chóng được tái tạo chữa lành.

Cứ tuần hoàn như vậy, bản ngã của Long Huyền dần dần từ trạng thái hư nhược hồi phục như lúc ban đầu, thậm chí sau khi hoàn toàn chuyển hóa hấp thu xong phệ hồn ma diễm thì Long Huyền có cảm giác hắn đã mạnh lên không ít.

Nhưng mà mạnh lên ở điểm nào thì trong lúc nhất thời hắn cũng không nói ra được, mà thay đổi dễ phát hiện nhất chính là xung quanh bản ngã của Long Huyền lúc này có một tấm nội giáp do một tầng lửa màu xanh lam đang lượn lờ.

Không phải là bị thiêu đốt như lúc ban đầu, hiện tại ngọn lam diễm kia ngoan ngoãn, nó đã hoàn toàn trở thành một phần của Long Huyền rồi.

Tâm niệm trong đầu khẽ chuyển một cái, hắc bạch ngọc châu sáng lên, trong lòng bàn tay của Long Huyền lại có một đồ vật nhỏ bé xuất hiện.

Long Huyền ngưng mắt nhìn thứ đồ vật này, ban nãy hắc bạch ngọc châu liên tục chuyển hóa ma diễm thành từng đoàn năng lượng tinh thuần hỗ trợ cho Long Huyền hấp thu hết, nhưng phần tinh hoa nhất của phệ hồn ma diễm lại không bị luyện hóa mà nó được hắc bạch ngọc châu ngưng tụ lại rồi biến thành thứ đồ vật trước mắt này.

Nhìn kỹ một hồi, thứ này có hình tròn màu xanh lam, tựa hồ như là một đốm lửa nhỏ chỉ to cỡ hai ngón tay. Trong lúc mơ hồ Long Huyền còn cảm nhận được giữa hắn và thứ này có một sự liên kết nào đó, càng kì lạ hơn nữa là từ trong cái khối cầu nho nhỏ này, hắn còn cảm nhận được nó giống như một tiểu sinh mệnh vậy.

Tựa như có tiếng tim đập, lại không giống lắm, nhưng Long Huyền có thể khẳng định rằng bản thân không hề cảm nhận sai.

Đang trong lúc tập trung tinh thần thì bỗng Long Huyền như cảm nhận được gì đó, hắn ngẩng mặt lên thì đã thấy một thân ảnh đang hiển hiện ngay trước mặt.

Lão giả kia đi một hồi lâu mới bắt gặp chỗ này, khi hắn thấy được Long Huyền thì trong mắt cũng ánh lên nét kinh ngạc, tựa hồ đang thắc mắc vì sao Long Huyền có thể còn sống được.

Liếc mắt đánh giá xung quanh một hồi, lão giả kia mới bày ra vẻ mặt quái dị mà hỏi Long Huyền.

“Ngươi hẳn là chủ nhân của cơ thể này a? hừm… kì quái, thật là kì quái!!”

Tự dưng lại có một lão già bốn năm mươi tuổi xuất hiện rồi nói nhăng nói cuội, Long Huyền chẳng hiểu đang có chuyện gì, cũng chẳng có ý định trả lời lão ta, hơn nữa nơi này là không gian vô định do hắn tu luyện vô định tinh thần điển mà tạo thành.

Trước đó hắn đã từng kiểm tra rất kỹ rồi, trong không gian này chỉ có duy nhất một mình hắn không còn ai khác nữa, trước đó mặc dù từng nghe thấy thanh âm của hai người khác, nhưng chỉ như vậy mà thôi, hai người kia cũng không có xuất hiện.

Còn lão giả này là ai, làm cách nào mà hắn xuất hiện ở đây được?

Thấy Long Huyền không đáp lời, lão giả kia cũng không có nóng vội, mà vẫn chỉ tự lẩm nhẩm một mình, lúc thì nói kì quái, lúc thì lại lắc lắc cái đầu. Long Huyền thấy vậy càng chẳng biết lão giả này rốt cuộc là đang thần thần bí bí cái gì, hay là bị điên rồi?

“Này, lão là ai, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?”

Tên kia giống như bị câu hỏi của Long Huyền cắt ngang mạch suy nghĩ, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Huyền, hắn cũng không có trả lời mà hỏi ngược lại.

“Cái chỗ không gian quái lạ này là thế nào?”

“Phệ hồn ma diễm đi đâu rồi, không phải nó chui vào trong người ngươi rồi thôn phệ linh hồn của ngươi sao?”

“Còn nữa, rõ ràng ngươi chỉ là một tên nhóc chỉ mới nhất tinh võ giả mới đúng, làm sao có thể luyện ra được thần hồn, lại còn có ý thức tự chủ nữa?”

“Mà không đúng, linh thể này là sao, có chút khí tức của linh hồn, mặc dù ngưng thực nhưng lại không quá giống với linh hồn thể?”

Liên tục một đống câu hỏi dồn dập làm Long Huyền có chút không biết thế nào. Cái gì mà thần hồn, ý thức, rồi linh hồn thể lại là cái gì? Long Huyền nghe mà chẳng thể nào hiểu được.

Nhưng có một điều mà Long Huyền rất chắc chắn, từ trên thân của lão giả này hắn không nhận thấy thiện ý nào cả. Kẻ này, lai giả bất thiện! (Người tới không có ý tốt.)

. . .