Gió thổi vù vù, Long Huyền đưa mắt nhìn xuống phía dưới, rừng rậm một mảnh ào ào lướt qua tầm mắt.
Hắn cũng không biết yêu hạc đang đưa mình đi đâu, nhìn phương hướng một chút có vẻ như là đi vào chỗ sâu bên trong Hoàng Phong sơn mạch thì phải.
Bọn họ đã bay như vậy suốt mấy canh giờ rồi, mưa đã ngừng nhưng tâm sự trong lòng còn chưa dứt. Thân thể vẫn đau đớn vô cùng, Long Huyền phải cố gắng lắm mới có thể ngồi vững trên lưng yêu hạc mà không bị rơi xuống.
Trái ngược với hắn, Song Nhi lại được bảo vệ rất tốt, cô bé đang ngủ say không cảm thấy khó chịu chút nào.
“Sư phụ…!”
Bạch lão đang trầm ngâm, nghe Long Huyền hỏi thì cũng không chờ hắn nói hết lời đã đáp lại.
“Ta biết tiểu tử ngươi muốn hỏi cái gì” Bạch lão chầm chậm nói “Cha mẹ ngươi đã chết, nhưng cũng có thể nói là chưa chết.”
Long Huyền trong lòng khó hiểu nhưng vẫn cảm thấy vui mừng lập tức hỏi. “Vậy là sống, hay là chết?”
“Điều này còn phụ thuộc vào chính ngươi.”
“Con?!”
“Sư phụ cứ nói đi, chỉ cần cứu được phụ mẫu, điều gì con cũng có thể làm được!”
Bạch lão cười nhạt. “Làm sao, không muốn chết nữa à?”
Long Huyền có chút xấu hổ, lúc trước hắn thật sự chán nản đến mức muốn sụp đổ, nhưng hiện tại có một chút hy vọng hắn đương nhiên không thể chết được.
Bạch lão lại nói. “Chuyện này tạm thời chưa nói, muốn cứu sống cha mẹ ngươi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Trước mắt việc cần xử lý là cơ thể của ngươi.”
Long Huyền mặc dù rất vội vàng muốn biết cách cứu cha mẹ, thế nhưng nghe lời Bạch lão nói vậy hắn chỉ đành miễn cưỡng đè xuống sự lo lắng trong lòng. Bạch lão nói đúng, chỉ có hắn mới có thể cứu được cha mẹ.
Hiện tại toàn thân trên dưới của hắn đều đang đau đớn không chịu được, chẳng khác gì một tên bại liệt. Đừng nói việc khó khăn như làm người chết sống lại, hắn có thể bình phục hay không cũng khó mà nói trước được.
Chính vì vậy hắn cũng hiểu rõ, muốn cứu được cha mẹ mình, việc trước mắt hẳn là khôi phục thương thế cùng nâng cao tu vi mới được.
Tạm gác chuyện này qua một bên, Long Huyền liếc nhìn Song Nhi, sau đó lại quay sang hỏi Bạch lão.
“Sư phụ, chuyện cứu sống cha mẹ tạm thời không nói vội, nhưng còn Song Nhi thì sao… đêm đó rõ ràng là…?”
Long Huyền cũng không có nói hết lời, nhưng Bạch lão đương nhiên biết hắn khó hiểu điều gì. Ngày hôm đó, Long Huyền tận mắt chứng kiến Song Nhi bị một vị long đạo cảnh đánh trọng thương, sau đó tắt thở trong vòng tay của hắn.
Nhưng hiện tại, nhìn thân ảnh bé nhỏ đang an tĩnh nằm ngủ trước mặt, tuy rằng Song Nhi vẫn còn hơi suy yếu nhưng chắc chắn là vẫn còn sống, rốt cuộc là thế nào, Long Huyền cảm thấy não của hắn có hơi lag, có chút khó tin.
Bạch lão nghe câu hỏi của hắn thì cũng rơi vào trầm tư trong chốc lát, đêm đó hắn bận tâm đến chuyện của Long Huyền, thêm nữa hắn đoán Song Nhi sẽ không chết nên cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Bây giờ đã có thời gian rảnh, ánh mắt Bạch lão nhìn về phía Song Nhi rồi trầm ngâm nói.
“Nếu ta đoán không lầm, Song Nhi cũng không phải con người.”
Long Huyền nghe vậy thì mặt đơ ra một lúc, không phải con người? Đợi cho não ‘load’ vài giây hắn lại ngó sang hướng Song Nhi, sau đó lại tiếp tục ‘load’ vài giây nữa.
“Sao có thể chứ? Không phải người vậy là gì?”
Bạch lão cũng không quan tâm lắm đến vẻ mặt ngơ ngác của Long Huyền, chẳng qua là khinh thường một chút đối với sự hiểu biết hạn hẹp của hắn mà thôi.
“Là yêu!”
Kinh ngạc chưa xong, lời tiếp theo của Bạch lão làm cho Long Huyền càng thêm khó tin. Cho dù thời gian hắn tới thế giới này chưa được bao lâu, nhưng ngày ngày chung sống cùng Song Nhi, hắn chẳng thấy cô bé có điểm nào giống yêu thú mà? Không có tai mèo, cũng không có đuôi!!
“Người nói Song Nhi là yêu thú?”
“Không cần quá mức kinh ngạc như vậy, chính ngươi cũng đâu phải nhân tộc bình thường.”
Nghe câu này xong Long Huyền mới sực tỉnh, đúng nha, hắn vốn dĩ cũng không phải là người thường, trong cơ thể còn đang chảy xuôi dòng máu của ác ma, càng chưa nói tới hắn còn là người xuyên không nữa.
So với những chuyện này, Song Nhi có là yêu thú thì cũng không quá mức khó tin như vậy. Long Huyền nhìn về phía Bạch lão nói.
“Vậy Song Nhi cũng giống như đệ tử, đều có một loại huyết mạch khác trong cơ thể sao?”
Bạch lão gật đầu rồi lại lắc lắc đầu. “Tình huống của nàng không giống lắm, có chút khó xác định!”
“Chi tiết như thế nào?”
“Dòng máu ác ma trong cơ thể ngươi có hơi pha tạp, cho nên nói người vẫn là nhân tộc hoặc là bán ma, nhưng nàng thì không, huyết mạch của nàng rất thuần túy, chỉ là trước đó nó còn chưa hiện ra mà thôi.”
Ngưng một chút Bạch lão lại nói. “Tuy rằng nói có một vài người khi sinh ra sẽ có thể chất đặc thù, nhờ cơ duyên rồi mới thức tỉnh được lực lượng thể chất đặc thù đó.
Nhưng với Song Nhi thì khác, huyết mạch yêu thú trên người nàng là thuần chủng, nhìn qua rất giống với thức tỉnh thể chất đặc thù, nhưng xem xét kỹ lại thì không phải.”
Long Huyền càng nghe càng giống như lọt vào sương mù, những lời Bạch lão nói hắn chẳng hiểu một chữ nào. Cái gì là huyết mạch thuần chủng? Thể chất đặc thù là gì?
Dù thấy vẻ mặt mờ mịt của Long Huyền nhưng Bạch lão cũng không có ý định giải thích gì thêm về chuyện này, bởi vì dù có nói thì với trình độ của Long Huyền lúc này cũng không hiểu được.
Cái để cho y nghi hoặc là, yêu thú xác thực có thể hóa hình, lấy bộ dáng của nhân tộc xuất hiện, thế nhưng đó là khi đạt tới cảnh giới thánh thú mới được. Bán nhân tộc, hay bán yêu đều phải có dị hình trên thân thể, tựa như đôi tai dài, móng vuốt, hoặc là đuôi.
Hiện tại tình huống của Song Nhi, cô bé đích xác chỉ có cảnh giới nhập vi ngũ tinh mà thôi, đối với yêu thú thì đây chỉ là nhất giai yêu thú mới ra đời, luồng yêu khí kia đáng ra không thể nào xuất hiện trên người cô bé mới phải.
Luồng yêu khí này có lẽ đến từ trong yêu huyết thuần chủng kia, nhưng nếu thật sự có huyết mạch cao cấp như thế, thực lực của Song Nhi phải rất cường đại mới đúng.
Nhất giai yêu thú cùng với Thánh thú, chẳng khác gì thần tiên trên trời cùng với sâu kiến dưới mặt đất, hai bên tựa như hai đường thẳng song song không hề liên quan gì đến nhau. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Bạch lão cũng chẳng thể nào tin được sẽ có trường hợp giống như Song Nhi vậy.
Xem ra, bí ẩn trên người Song Nhi cũng không hề tầm thường, mà muốn hiểu rõ ràng, cũng chỉ có thể chờ tương lai Long Huyền trở nên cường đại rồi đi tìm hiểu thì mới biết được.
Vì Bạch lão sống nhờ trong ngọc châu, mà ngọc châu lại có liên kết tinh thần với Long Huyền do đó lúc hai người âm thầm trao đổi cũng không có phát ra tiếng nói.
Nếu không phải như vậy thì những lời mà hai người này vừa nói nhất định sẽ làm cho yêu hạc kinh ngạc một phen.
Bởi vì đừng nói là một nhân tộc như Bạch lão, dù cho là trong giới yêu thú thì Thánh thú cũng là một tượng trưng cho sự thần thánh không thể nào với tới được. Bản thân yêu hạc nó vì lý do đặc biệt mới có thể biết đến sự tồn tại của thánh thú, không ngờ Bạch lão vậy mà có thể hiểu biết nhiều như thế.
….
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua làm cho cả người Long Huyền rét căm căm, hắn vội vàng áp sát xuống để tránh bị gió thổi văng khỏi lưng chim.
Nhìn bầu trời xanh cùng với những đám mây lờ lững trôi trên đỉnh đầu, Long Huyền có chút xuất thần, hiện tại bản thân bị trọng thương, nếu không hắn cũng muốn thử đứng thẳng người, vừa ở trên lưng hạc vừa ngắm cảnh xem thử cảm giác như thế nào.
Sở dĩ hắn có suy nghĩ như vậy cũng là vì nhớ đến kiếp trước từng thấy cảnh tiên nhân cưỡi hạc về trời trên phim truyền hình. Bộ dáng đó gọi như thế nào nhỉ? Ừm, hẳn là tiên phong đạo cốt.
Nghĩ nghĩ một hồi Long Huyền nhìn ra phía sau, thân ảnh của Bạch lão đứng ngay ngắn ở đó, tóc dài phiêu phiêu, toàn thân mặc một bộ bạch y, hai tay chắp sau lưng, gương mặt chỉ tựa như một thanh niên chưa tới 30 tuổi nhưng lại toát lên vẻ thành thục tang thương.
Mấy chữ tiên phong đạo cốt đích thực là dùng để miêu tả y vào lúc này. Nhìn bộ dáng có thể làm cho phái nữ phải xiêu lòng của Bạch lão lúc này, Long Huyền cảm thán không thôi.
“Sư phụ, lúc bình thường người tuy là hơi đê tiện nhưng phải công nhận lúc này ngươi rất ra dáng tiên nhân đó!”
Thần thái đang sáng láng của Bạch lão chợt tan biến, sắc mặt biến thành màu đen, cmn ngươi đang khen hay là đang chửi xéo vậy?
“Hừ, tiên nhân đã là cái gì, tiên nhân còn chưa đáng để xách giày cho ta!”
Bạch lão khó chịu mà hừ nói. Long Huyền thấy mình vuốt mông ngựa nhưng lại nhầm chỗ, thấy Bạch lão không vui thì rất biết điều mà ngậm miệng, ngược lại hắn chỉ hơi thắc mắc, chẳng lẽ trên đời còn thật sự có tiên nhân hay sao?
Hắn cũng không biết được lời mà Bạch lão nói cũng không phải là lừa hắn, nếu như ở thời kỳ toàn thịnh, Bạch lão đúng là không thèm đặt tiên nhân vào trong mắt.
Đang lúc suy tư đột nhiên đôi cánh yêu hạc lại chao đảo mấy lượt làm cho Long Huyền hoảng hồn, hắn hú lên.
“Con hạc chết tiệt, bay cẩn thận một chút đi!”
Yêu hạc nghe thấy Long Huyền nói vậy thì thần sắc có chút không vui, thế nhưng nó cũng không rảnh bận tâm tới Long Huyền bởi vì trước mặt nó lúc này đang có một lốc xoáy ập tới.
Vừa rồi nó bị mất thăng bằng như vậy một phần là do vô tình bay gần lốc xoáy này, bị lực hút của nó ảnh hưởng tới, một phần khác là nó bị một đoàn khí quái dị vừa nóng vừa lạnh đánh trúng nên mới chao đảo như thế.
Sau khi mắng một câu giải tỏa bức xúc của mình Long Huyền cũng đã nhận ra tình huống nguy hiểm hiện tại. Đưa mắt nhìn cơn lốc khổng lồ kia, sắc mặt Long Huyền cũng trở nên ngưng trọng vô cùng, thực tâm mà nói hắn cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra.
Yêu hạc cũng biết tình huống không ổn, nó cố hết sức để đổi hướng bay, nhưng vòi rồng càng lúc càng mở rộng, hơn nữa nếu Long Huyền nhìn không lầm, thì hình như là cơn lốc kia đang tiến gần về phía bọn hắn.
Kiếp trước ở địa cầu hắn cũng chết vì một cơn lốc xoáy kết hợp với động đất, giờ này lại chạm mặt với một cái vòi rồng khác làm cho Long Huyền cảm thấy trong lòng không yên.
Không chỉ như thế, luồng gió ở đây rất mạnh, lại cộng thêm trong không khí lẫn vào hai loại một nóng một lạnh, mới giây trước Long Huyền còn đang rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo, một giây sau da dẻ lại đỏ bừng như bị phỏng.
Quả thực là quá mức quỷ dị!
Lúc này thân thể còn đang bị trọng thương, đến di chuyển bình thường cũng không làm được, liên tục bị cuồng phong lúc nóng lúc lạnh ập vào khiến Long Huyền cảm giác như bản thân sắp xuyên không thêm lần nửa rồi.
Ùng ùng ùng….
Đúng vào lúc này, từ trung tâm của vòi rồng một cột khói bụi bốc thẳng lên cao, tựa như phía dưới là núi lửa đang phun trào vậy, nhưng mơ hồ còn kèm theo bông tuyết ở trong đó.
Cảnh tượng này thật sự là kỳ dị hiếm gặp, nếu như không tận mắt nhìn thấy Long Huyền cũng khó mà tin được một màn trước mắt.
Nhưng đó cũng là thứ cuối cùng mà hắn có thể nhìn thấy, bởi vì chỉ một khắc sau, cơn lốc kia đã lan tới chỗ bọn hắn sau đó nuốt chửng cả đám vào bên trong, hai luồng khí nóng lạnh ập vào làm cho Long Huyền trong nháy mắt đã ngất đi.
Cơ thể hắn đang bị trọng thương nên vốn đã vô cùng suy yếu, hiện tại lại bị hàn nhiệt quấn thân nên gục ngay tại chỗ. Trong lúc hôn mê, Long Huyền chỉ cảm thấy bản thân mình đang nhanh chóng trầm luân xuống dưới, không cách nào dừng lại được.
. . .