Sau khi chưởng lực bị triệt tiêu một cách quỷ dị, không chỉ một mình Long Càn, trừ Long Huyền ra tất cả những người còn lại trên sân lúc này đều có chút khó tin.
Sắc mặt Long Càn kinh nghi bất định, đưa mắt nhìn ra bốn phía tìm kiếm xem là ai đã ra tay đón đỡ lấy chiêu thức vừa rồi của mình.
Khí cơ của Võ Tông cường giả trải rộng, bảy ngôi sao màu lam cũng từ từ dâng lên, Long Càn sử dụng linh thức của mình dò xét xung quanh.
Chỉ cần nhìn Long Càn lúc này, ai cũng biết hắn đã thực sự nghiêm túc bày ra toàn bộ thực lực của bản thân.
Phải biết ở đây chỉ có hắn và Diệp Hàn đạt tới Võ Tông cảnh, hắn là thất tinh Võ Tông chỉ không biết Diệp Hàn là mấy tinh.
Nhưng cho dù Diệp Hàn có là cửu tinh Võ Tông đi chăng nữa cũng không có cách nào xuất thủ mà hắn không phát hiện ra được, vừa rồi Diệp Hàn hoàn toàn không hề ra tay cứu tiểu tử kia.
Vậy thì có thể là ai chứ?
“Hừ, giả thần giả quỷ, rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy dám chống lại Long gia ta?”
Mặc cho Long Càn có dò xét kỹ đến cỡ nào, tất cả mọi ngóc ngách trong tiểu viện đều bị linh thức của hắn quét qua một lần, nhưng hoàn toàn không tìm ra bất cứ dấu vết của cao thủ nào đang ẩn nấp.
Long Huyền toàn thân vô lực ngồi yên tại chỗ, hắn hiểu được bản thân đang ở trong tình cảnh rất nguy hiểm, chưa nói trước được Bạch lão có thể ngăn cản trong bao lâu, nhưng dù cho Bạch lão không ngăn cản được nữa thì Long Huyền hắn cũng chẳng mấy quan tâm.
Quả thực Long Huyền không có cách nào hiểu nổi tại vì sao Bạch lão lại giương mắt nhìn cha mẹ hắn bị sát hại.
Tuy rằng không biết được Bạch lão mạnh đến mức nào, nhưng Long Huyền tin chắc rằng, nếu Bạch lão muốn thì vào lúc tên trưởng lão râu dài kia xuống tay với cha mẹ hắn, y nhất định có đủ khả năng để cứu hai người bọn họ.
Nhưng hết thảy đều đã muộn, cha mẹ hắn còn có Song Nhi đều đã trở thành thi thể. Bạch lão tuy là sư phụ hắn, nhưng chính hắn còn không cứu được cha mẹ mình thì làm sao có thể trách đối phương cho được.
Hắn quá yếu đuối, ngoài việc giương đôi mắt căm thù về phía kẻ địch ra thì hắn chẳng thể làm được gì khác, đúng thật là phế vật, vô dụng.
Toàn bộ động lực sống, tinh thần ý chí của Long Huyền đang dần dần tan biến, hắn nhìn chằm chằm thi thể của phụ mẫu, sinh cơ trong mắt cậu thiếu niên mới chín tuổi này đang nhanh chóng hao mòn.
Khuôn mặt Bạch lão kịch biến, vốn dĩ ma hóa không phải nghịch thiên, vừa rồi những kẻ kia dùng kiếm đâm xuyên tim cũng không cách nào giết được Long Huyền chỉ bởi vì bọn chúng quá yếu, còn chưa đủ sức để chống lại luồng ma khí đó.
Nhưng như vậy không có nghĩa là là Long Huyền không gặp phải chuyện gì, hiện tại ma khí tiêu tán, ma thân đã rút đi, Long Huyền liền gặp phải phản phệ to lớn, thương thế của hắn cũng vô cùng nghiêm trọng.
Kinh mạch đứt gãy, khí huyết suy bại, nếu như đến cả tinh thần cũng sụp đổ thì Long Huyền chắc chắn phải chết. Bạch lão thật sự hoảng sợ rồi, cho dù y có lợi hại đến đâu đi nữa, nếu Long Huyền buông bỏ thì y cũng không cách nào cứu được hắn.
Long Huyền: “Lão già, đừng nghi thần nghi quỷ nữa, đám vô dụng Long Khôn là một tay ta giết, muốn trả thù thì mau ra tay đi.”
Nói xong Long Huyền chịu không được mà ho sặc sụa một hồi, giọng nói của hắn suy yếu và khản đặc, tuy nhiên với tu vi của đám người đang vây quanh thì họ đều nghe rõ từng chữ một, thế nhưng không có ai tin lời này của Long Huyền.
Bạch lão hiểu rõ Long Huyền đang cố kích giận Long Càn, hắn đã không thiết sống nữa nên muốn Long Càn ra tay nhanh một chút, kết thúc sinh mệnh của mình.
Bạch lão vội nói: “Tiểu tử, ngươi cứ như vậy mà buông bỏ sao? Thân làm nam nhi không nghĩ đến chuyện báo thù cho thân nhân, lại chỉ một lòng tìm chết, dưới suối vàng ngươi có mặt mũi nhìn bọn họ sao?”
“Sư phụ, chưa nói đến việc bản thân ta quá yếu trả thù không được”… Dừng một chút Long Huyền cười thảm rồi nói tiếp “Dù cho ta thật sự trả thù xong rồi, cha mẹ cũng đã chết, ta chỉ còn một mình trên cái thế giới này, biết đi đâu, về đâu chứ?”
“Hừ, nhu nhược, nếu ngươi đã như vậy thế thì cha mẹ ngươi coi như hết cứu được rồi!”
Nghe xong câu này, toàn thân Long Huyền chấn động, cặp mắt vô thần kia đột nhiên sáng lên, chẳng biết hắn lấy đâu ra sức lực, bỗng nhiên dựng thẳng người dậy hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch lão.
“Người,… người mới nói cái gì cơ?”
Còn chưa chờ Bạch lão nói xong, một luồng nộ khí ào ào ập đến, ngước nhìn lại thì đã thấy Long Càn một lần nữa ngưng tụ chưởng lực muốn đánh tới chỗ Long Huyền.
“Thiên lang thực nguyệt!!”
Lời khích tướng của Long Huyền tuy rằng không ai tin tưởng, một tên nhóc chỉ mới nhập vi kỳ mở miệng nói tự tay giết chết Long Khôn có thực lực Long Đạo cảnh, chẳng khác gì ngươi si nói mộng.
Thế nhưng việc này đã thật sự làm cho Long Càn nổi giận, chẳng những thế lần xuất thủ này Long Càn cũng không lưu lực nữa, hắn bộc phát toàn bộ sức mạnh đánh về phía Long Huyền.
Nguyên do rất đơn giản, chính là vì nhìn thấy Long Huyền giống như đang nói chuyện với ai đó, rất có thể là vị cao thủ thần bí kia. Hắn thật sự muốn xem thử vị cao thủ núp trong bóng tối kia liệu có thể cứu được Long Huyền một lần nữa hay không?
Mà kẻ này, có khả năng cao chính là hung thủ đã sát hại con trai cùng với đệ đệ của hắn.
Hú!!! Như có tiếng sói tru dài giữa bầu trời khuya, chưởng lực của Long Càn hình thành một con cự lang lao thẳng về phía của Long Huyền, uy lực hung mãnh, con sói kia đang mở rộng cái miệng lớn đen ngòm nhắm về phía Long Huyền táp tới.
“Đây… đây là hoàng giai trung cấp võ kỹ, Thiên lang thực nguyệt chưởng sao?!” Giọng nói của Diệp Lục vang lên.
Nhìn thấy uy lực của một chiêu này, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, đám người của tứ đại thế lực như Lam Hạ và Huỳnh Thiên lộ rõ vẻ kiêng dè, Long Đạo cùng Võ Tông quả thực là chêch lệch rất xa.
Bọn họ nhìn cái huyết khẩu kia đang chuẩn bị ngoạm lấy thân thể nhỏ bé của Long Huyền thì cũng có chút không đành lòng. Tất cả mọi người đều đang rất khẩn trương nhìn chằm chằm cảnh này, đến cả Diệp Hàn cũng bày ra sắc mặt nghiêm túc.
Hắn cũng muốn biết liệu vị cao thủ thần bí kia có xuất thủ một lần nữa hay không, hơn nữa dù là chính bản thân hắn muốn cản lại một chiêu này cũng cần phí một chút sức lực mới làm được.
“Gào!!”
Con cự lang kia đã gần sát, cái huyết khẩu cự đại kia đã nằm ngay trước mặt Long Huyền, hắn không có cách nào để thoát ra được.
Đến cả nhúc nhích Long Huyền cũng không làm được, hắn đang ở ngay chính giữa luồng khí cơ do Long Càn đánh tới, hơn nữa thân thể hắn hiện tại bị thương quá nặng.
Lúc vừa rồi tâm trạng suy sụp, không màng đến sống chết nên Long Huyền chẳng quan tâm đến bản thân, nhưng hiện tại lời nói của Bạch lão làm cho hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Nếu như hắn không nghe nhầm, chắc chắn Bạch lão có cách cứu được cha mẹ hắn, mặc dù nghe rất xa vời nhưng hắn tình nguyện tin tưởng, chỉ cần có cách thì hắn có thể làm mọi thứ.
Nét mặt Long Huyền hiện lên nét dữ tợn, hắn cắn răng nhìn cái miệng sói đang muốn cắn vào thân thể mình, ánh mắt của Long Huyền vẫn không chớp lấy một cái, hắn muốn sống, hắn phải sống, hắn không thể chết bây giờ được.
. . .
“Vù vù!!”
Kình khí tứ xạ, một luồng khí tức kinh khủng nhanh chóng tỏa ra bốn phía, từng đoàn từng đoàn ánh sáng màu trắng bộc phát chói lóa, lấy chỗ Long Huyền đang đứng làm trung tâm, một quả cầu ánh sáng cản trở tầm mắt của toàn bộ mọi người.
“Sư phụ… người” Mãi một hồi sau, Long Huyền thấy bản thân mình vẫn bình yên vô sự, muốn nói với Bạch lão cái gì đó nhưng hình ảnh đập vào mắt làm cho toàn bộ lời nói vừa ra đến miệng thì bị nghẹn lại.
Trong lồng ngực trái tim còn đang đập liên hồi, ban nãy hắn muốn sống vì vậy đối với việc cái chết tới gần bản thân như vậy làm cho mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng áo.
Hắn cứ tưởng Bạch lão lại một lần nữa xuất thủ thế nhưng không phải, khi mà kình khí từ một chưởng kia của Long Càn đánh tới, tưởng chừng như đã chạm đến trên người của Long Huyền thì một thân ảnh nhỏ nhắn đã kịp thời chặn ngay trước mặt của hắn.
Hào quang tản đi, tất cả mọi người ở trong sân lúc này đều trợn mắt há mồm, cảnh tượng trước mắt khiến cho người ta quá mức rung động.
Một chiêu Thiên Lang Thực Nguyệt do thất tinh võ tông là Long Càn đánh ra uy lực khiếp người thế mà giờ đây lại dễ dàng bị một cô bé chặn lại. Mà sau lưng của cô là một con vật toàn thân có một màu trắng tinh khiết cùng với chín cái đuôi dài.
Con sói khổng lồ của Long Càn do linh lực tạo thành giờ đây bị chín cái đuôi trắng như tuyết quấn quanh thân trói chặt lại.
Cô bé kia đưa bàn tay quơ nhẹ trước mặt, chín cái đuôi lập tức siết mạnh hơn, đến lúc này con sói kia không cách nào chịu nổi nữa liền nhanh chóng vỡ nát hóa thành linh khí tiêu tán trong không trung.
“Phốc—”
Chiêu thức bị phá vỡ Long Càn cũng ngay tức khắc chịu phản phệ, một ngụm máu tươi phun mạnh ra, ánh mắt của hắn tràn đầy kinh hoảng nhìn con vật trước mặt.
Con thú chín đuôi kia sau khi đánh nát chiêu thức của Long Càn thì giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía của hắn làm cho Long Càn toàn thân lạnh lẽo.
Nhưng chỉ trong chốc lát, thân ảnh bé nhỏ kia ôm lấy ngực té ngã ra sau, cô bé gặp tổn thương thì con bạch hồ chín đuôi kia cũng nhanh chóng tiêu tán, nguồn yêu khí vừa rồi còn đang đè ép toàn trường cũng biến mất theo.
Long Huyền có chút không tin vào mắt mình, hắn đưa tay đỡ thấy thân ảnh trước mặt, giọng nói run run.
“Song, Song Nhi… muội chưa có chết?!?”
Lời nói của Long Huyền pha lẫn chút vui mừng, lại có chút khó tin, chính mắt hắn nhìn thấy Song Nhi tắt thở ngã gục trong lòng mình, vậy mà giờ đây cô bé không những đã tỉnh lại, mà còn có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng kia, một chiêu đánh bị thương Võ Tông cảnh cường giả.
Mọi chuyện quá mức hư ảo cùng không chân thực.
“Công tử, rốt cuộc muội có thể gặp lại huynh rồi!!”
Bạch lão: “Quả nhiên là vẫn còn sống!”
Đứng ở sau lưng Long Huyền, Bạch lão nhìn về phía Song Nhi nở một nụ cười nhẹ nhàng, hắn tự lẩm nhẩm một câu rồi lại ra bề suy nghĩ.
“Yêu khí, là yêu khí!!” Sau khi yêu ảnh của cửu vỹ linh hồ vừa biến mất, áp lực trên người Long Càn cũng triệt tiêu, lúc này hắn lớn tiếng la lên.
“Diệp thành chủ, mấy vị chắc các ngươi cũng cảm nhận được rồi chứ?”
Không cần tên Long Càn này nhắc nhở, đám người xung quanh lúc này cũng vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Trong khoảnh khắc ban nãy, bọn họ rõ ràng cảm nhận được yêu khí nồng nặc chỉ có ở cao giai yêu thú mới có. Luồng yêu khí này làm cho người ta ớn lạnh, mà trên hết nó xuất phát từ phía tiểu cô nương đang nằm trong ngực Long Huyền kia.
“Mấy vị, mấy kẻ này chắc chắn là yêu thú trá hình muốn làm hại nhân tộc, chém giết yêu thú là bổn phận của mỗi người, chắc mấy vị không khoanh tay đứng nhìn chứ?”
Long Càn nhanh chóng hướng tới đám người của phủ thành chủ cùng tứ đại thế lực Hoàng Phong thành hô lớn.
Thấy tình huống bất lợi, hắn cũng không nhắc đến việc ân oán cá nhân gì nữa, mà hiện tại thì đã trở thành chung tay diệt trừ yêu thú rồi. Phải biết tại Hư linh đại lục, việc yêu thú cùng nhân tộc giao chiến là rất phổ biến.
Yêu thú vốn rất hung tàn, khát máu, mà nhân tộc thì lại dân số đông đúc, lấn chiếm, tranh giành khu vực sinh sống với yêu thú, hơn nữa da lông, răng nanh cùng xương cốt yêu thú vẫn luôn là tài liệu có giá trị cao đối với con người.
Chính vì thế mà trận chiến giữa nhân tộc cùng yêu thú đã kéo dài rất nhiều năm, hận thù giữa hai bên cũng đã phát triển đến mức không cách nào hóa giải được.
Long Càn dùng lý do yêu thú trá hình gây hại cho nhân tộc để gán tội lên người Long Huyền và Song Nhi, vừa là để tìm kiếm sự giúp đỡ, vừa muốn mượn tay những người khác diệt trừ kẻ cường địch này.
Hơn ai hết, ban nãy đứng dưới ánh mắt băng lãnh kia của cửu vỹ linh hồ, một vị võ tông như hắn cũng phát ra sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn, nguồn yêu khí đó làm cho hắn không cách nào có thể kháng cự được.
Lúc này đây, hô hoán sự giúp đỡ của đám người, một mặt là hắn không dám để cho Song Nhi còn sống, nhưng lại không đủ can đảm một mình đối mặt lần nữa.
Hai lần liên tục bị ngăn cản, hơn nữa lần thứ hai còn bị đánh đến trọng thương, đối với việc giết chết Long Huyền, Long Khôn giờ đây đã trở nên do dự, nhưng cứ như vậy mà bỏ qua thì hắn làm không được.
Mà ngay lúc tất cả mọi người đang định làm gì đó, chợt một tiếng hót từ đằng xa kéo tới, Diệp Hàn cùng với Long Càn nhanh chóng có cảm ứng, hướng ánh mắt về phía đó.
“Phần phật!!”
Nương theo tiếng xé gió truyền tới, một luồng áp lực một lần nữa đè lên đám người trong tiểu viện, mà từ trên thân ảnh vừa mới tới đó yêu khí tràn ngập mà ra.
. . .