Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 56: Song Nhi, Song Nhi




Lập tức, Long Huyền nhấc một chân lên đá thẳng vào bên hông của Liễu Minh làm thân hình hắn lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.

Tên công tử nhà họ Liễu kia bị giày vò đau đến chết đi sống lại, hiện tại sức mạnh của Long Huyền hoàn toàn áp đảo hắn, nếu không phải Long Huyền đã cố tình kiềm hãm lực đá của bản thân thì một cước kia hoàn toàn có thể lấy mạng Liễu Minh rồi.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tên Liễu Minh hiện tại giống như một con chó chết đang nằm liệt trên mặt đất, suy nghĩ trong đầu Long Huyền xoay chuyển thật nhanh.

Rốt cuộc là nên giữ kẻ này sống hay là giết hắn mới có lợi hơn đây? Long Huyền hắn rất đơn giản, kẻ đắc tội hắn thì hắn chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.

Huống chi tên trước mặt này còn muốn giết hắn, Liễu gia dám cấu kết với Long gia thì đã xác định là kẻ thù với Long Huyền rồi, người như vậy hiển nhiên là đáng chết.

Chẳng qua phân vân một hồi hắn vẫn quyết định chưa giết kẻ này vội, Long Huyền thầm nghĩ, dù sao tên này vẫn là đại thiếu gia nhà họ Liễu, giữ hắn còn sống biết đâu lúc đối mặt với Liễu gia còn có thể đem hắn ra làm con tin để bàn điều kiện.

Lúc này Long Huyền mới quay qua phía Bạch lão hỏi.

“Sư phụ, người có cách nào để phong ấn tu vi kẻ này lại không?”

Hiển nhiên muốn bắt người làm tù binh thì Long Huyền cũng không muốn để kẻ này còn sức mà phản kháng, do đó phong ấn tu vi là cách tốt nhất. Trước đó, linh hồn của hắn mà Bạch lão còn phong ấn được, do vậy phong ấn tu vi của kẻ này hẳn là rất dễ dàng.

Nào ngờ lúc Long Huyền hỏi ra câu này thì Bạch lão lại lắc lắc đầu. Thấy Long Huyền đang nghi hoặc, Bạch lão lúc này mới lên tiếng.

“Làm vậy quá thừa thãi lại lãng phí tinh thần lực quý giá của ta, không cần phong ấn làm gì cho mất công, tiểu tử ngươi trực tiếp đá thêm một đá nữa vào đan điền cho hắn phế luôn là tốt rồi.”

Long Huyền nghe vậy thì sắc mặt đơ ra một chút, sau đó mới phản ứng lại…

“Sư phụ, ta chưa từng làm qua việc này!!”

Bạch lão: “Trước lạ sau quen, ngại ngần cái gì, một đá không thành công thì lại đá tiếp lần nữa, đá nhiều ba năm cái là tốt rồi!” Dù sao kẻ bị đá là địch nhân, ngươi ngại cái gì chứ Bạch lão thầm nhủ.

Khóe miệng Long Huyền giật giật, đúng là sư phụ mà, so về tàn nhẫn ta còn kém xa lắm… Nhớ đến mấy lần Bạch lão đẩy hắn vào hố lửa thì lúc này Long Huyền bỗng cảm thấy có chút không rét mà run.

Thế là vì đảm bảo, Long Huyền vẫn tiện chân tặng cho Liễu Minh mấy đá, chẳng qua thật khổ cho hắn, những tưởng ba năm cước là thành công, không ngờ tới tận lần thứ mười lăm Long Huyền mới thành công phá nát đan điền của đối phương.

Kết quả là sau một chuỗi rống tê tâm liệt phế, cuối cùng thì Liễu Minh đã ngất đi vì không chịu nổi hành hạ, cứ thế Long Huyền một tay xách lấy cổ áo hắn kéo đi rồi nhanh chóng tiến vào bên trong Hoàng Phong thành.

Trời đã tối hẳn, hôm nay không hiểu thế nào mà khí trời âm u, mây đen mù mịt, cuồng phong liên tục quét tới. Người trên đường sớm đã ai về nhà nấy, đường phố vắng lặng vô cùng.

Long Huyền không ngừng nghỉ chạy trở về Long gia tiểu viện, hiện tại hắn cũng không có tâm tình mà để ý đến thời tiết xung quanh, trong lòng Long Huyền bây giờ chỉ mong muốn có thể về tới nhà càng nhanh càng tốt, cũng may gió nổi lên bốn phía giúp cho thừa phong bộ của hắn thi triển càng thêm dễ dàng, tốc độ cũng tăng lên không ít.

“Ầm ầm!!”

Phía chân trời có ánh chớp lóe lên như báo hiệu cơn giông bão sắp kéo tới, lấm tấm vài hạt mưa bắt đầu rơi xuống trên mặt Long Huyền, thế nhưng hiện tại nét mặt của hắn cũng đã giãn ra đôi chút, trước mặt đã là cửa lớn nhà hắn rồi.

Nhưng càng tới gần thì vẻ mặt Long Huyền càng ngưng trọng, cho tới khi nhìn thấy nơi cửa lớn bị phá nát, máu tươi chảy lênh láng thì trái tim Long Huyền cũng chìm hẳn xuống, sắc mặt hắn tái nhợt.

Hô hấp dồn dập, Long Huyền nhanh như cơn gió xách theo Liễu Minh lao thẳng vào bên trong.

“Oanh, oanh, bang bang!—”

Mới đi không được mấy bước thì tiếng giao chiến từ phía hậu viện liền truyền tới, kình khí bộc phát ra bốn phía.

Lách qua một bức tường che, trước mặt Long Huyền giờ đây là một đám người xa lạ đang bao vây ba người vào giữa sân. Ba người kia không ai khác chính là vợ chồng Long Vô Tâm cùng với Song Nhi.

Mà trận chiến kịch liệt nhất tại trung tâm chính là của Long Vô Tâm cùng với một tên trung niên râu dài, cả hai bên đều có công có thủ hiển nhiên kẻ đối đầu với Long Vô Tâm cũng là một tên Long Đạo cảnh cường giả.

Chẳng qua điều làm cho Long Huyền càng thêm lo lắng chính là việc Mai phu nhân cùng Song Nhi đang bị 8, 9 người vây vào giữa, hơn nữa trong đám bọn họ còn có thêm một tên Long Đạo cảnh mặc áo vàng.

Tình huống của ba người Long Vô Tâm càng lúc càng xấu, Mai phu nhân cùng Song Nhi hoàn toàn không phải đối thủ của tên Long Đạo cảnh mặc áo vàng kia, mà bốn phía lại bị một đám cao thủ vây lại không cách nào chạy thoát.

Bên phía Long Vô Tâm thì vừa phải đối chiến với trung niên râu dài, lại vừa phải phân tâm bảo vệ hai người Mai phu nhân, khiến cho hắn rơi vào cảnh lấy một địch hai. Mà lại hai kẻ kia đều không yếu hơn hắn, tất cả đều là Long Đạo cảnh, nếu không phải căn cơ của hắn tốt thì đã sớm bại trận rồi.

Cho dù là thế thì hiện tại trên người Long Vô Tâm cũng đã vết thương chồng chất, máu tươi nhuộm đỏ y phục, cứ đà này hắn chẳng mấy chốc cũng sẽ kiệt sức.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Long Huyền cũng dần cảm thấy không nhịn nổi, chẳng qua chiến đấu ở cảnh giới này, một tên nhập vi kỳ như hắn không thể tham gia vào được. Long Huyền dùng ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Bạch lão, mới thấy Bạch lão lúc này cũng đang nhăn chặt lông mày không hề lên tiếng.

Ngay lúc đó, Mai phu nhân chợt hiện ra sơ hở, mặc dù đã được Long Vô Tâm giúp đỡ nhưng nàng vẫn bị tên Long Đạo cảnh mặc áo vàng đả thương, tiện tay còn bắt được Song Nhi.

Chính lúc mà Long Huyền đang định xông lên thì tên Liễu Minh ở bên cạnh vốn dĩ đang hôn mê đã tỉnh lại từ lúc nào, hắn hét lớn.

“Phụ thân, phụ thân mau cứu con!”

Lúc này, tên trung niên mặc áo vàng còn đang định lao lên tấn công kia, sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu thì nhanh chóng lui lại rồi đưa ánh mắt nhìn về phía bên này.

Mấy người trong sân cũng vì việc bất ngờ này mà tạm ngừng chiến đấu, đồng loạt nhìn về phía tiếng kêu phát ra. Tên trung niên áo vàng kia sau khi nhìn thấy tình huống bên này thì ngạc nhiên lên tiếng.

“Minh nhi?”

“Cha, mau cứu con!”

Lúc này thì mọi người rốt cuộc cũng nhận ra người mới tới là ai.

Song Nhi: “Công tử!!”

Cô bé nhìn thấy Long Huyền thì nhất thời mừng rỡ nhưng ngay lập tức thần sắc liền trở nên lo lắng.

“Công tử nhanh chạy đi… khục khục!!” Còn đang định nói cái gì thì cổ Song Nhi đã bị tên trung niên áo vàng kia xiết lại làm cho cô bé nghẹn lời.

Lúc này thì Long Vô Tâm cùng Mai phu nhân cũng đã nhận ra Long Huyền, nhất thời bọn họ liền cảm thấy vô cùng lo lắng, việc Long Huyền trở về vào lúc này thật sự là chẳng khác gì dê vào miệng cọp cả.

Không quan tâm đến mấy người kia thế nào, lúc này Long Huyền cũng đưa tay bóp cổ Liễu Minh nâng lên, hướng về phía tên trung niên áo vàng kia nói.

“Liễu gia gia chủ đúng không, nhanh chóng thả Song Nhi ra, bằng không con trai ông chắc chắn sẽ chết.”

Liễu Tuấn nghe vậy thì giận dữ không thôi, làm chủ nhân của cả một gia tộc đã bao giờ có người dám nói chuyện vô lễ như vậy với hắn, hơn nữa người kia còn là một đứa nhóc.

Hóa ra tên trung niên áo vàng có tu vi Long Đạo cảnh kia chính là gia chủ của Liễu gia, còn tên râu dài đang đánh nhau với Long Vô Tâm là một trưởng lão Long Đạo cảnh của Long gia.

Liễu Tuấn còn chưa kịp đáp lại thì tên trưởng lão của Long gia đã cười lớn nói.

“Hahaha tiểu tử, không ngờ tới chúng ta phái người tìm ngươi lâu như vậy không bắt được, vậy mà hiện tại ngươi lại tự đến nộp mạng!!!”

Dứt lời, hắn lại quay về phía vợ chồng Long Vô Tâm nói.

“Hiện tại các ngươi đã triệt để hết hy vọng rồi đi, nhanh chóng giao ra trấn gia chi bảo của Trần gia thì có lẽ gia chủ vui vẻ sẽ cho các ngươi một con đường sống, nếu không… cả nhà các ngươi hôm nay chắc chắn phải chết!”

Tên trung niên râu dài ngoài miệng nói như vậy nhưng hiển nhiên không có ai tin lời hắn, Long Càn cùng Long Vô Tâm hắn sớm đã kết thù không đội trời chung, ai cũng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, làm sao có thể để cho bọn họ con đường sống.

Hơn nữa, Long Vô Tâm hắn có chết cũng muốn báo thù, chỉ cần hắn còn sống thì nhất định sẽ đi tìm Long gia để đòi nợ.

Thấy không ai quan tâm đến lời nói của mình, tên trung niên râu dài kia sắc mặt trầm xuống, ánh mắt hắn tình cờ quét qua Song Nhi trên tay của Liễu Tuấn thì nhanh chóng nở một nụ cười tàn nhẫn.

Nhìn thấy như vậy Long Huyền có chút lo lắng cho Song Nhi, hắn lập tức đá ra một cước vào chân của Liễu Minh, một tiếng răng rắc vang lên kèm theo là tiếng hét thảm của Liễu Minh lần nữa kéo lại sự chú ý của mọi người.

Long Huyền chỉ về phía Liễu Minh rồi nhìn qua Liễu Tuấn hét: “Nhanh chóng thả Song Nhi ra, bằng không con trai ngươi chắc chắn sẽ chết, một đòn sau sẽ không chỉ đánh gãy chân hắn đơn giản như vậy đâu.”

Thấy như thế, Liễu Tuấn bắt đầu gấp, hắn chỉ có duy nhất một đứa con trai này mà thôi, do vậy không lo lắng không được.

Lúc này tên trưởng lão râu dài của Long gia lại cười cười nói.

“Liễu gia chủ, tên nhóc kia chắc chắn không dám làm gì lệnh công tử đâu, ngươi cứ yên tâm đi!”

Liễu Tuấn giận dữ nhìn về phía tên trưởng lão một cái, vốn không phải con của ngươi đương nhiên ngươi không lo lắng rồi. Hừ lạnh trong lòng một cái, nhưng Liễu Tuấn cũng không có đáp lại, dù sao Liễu gia hắn không thể đắc tội với một đại gia tộc như Long gia được nên chỉ đành thôi.

Lúc này hắn nhìn về phía Long Huyền nói.

“Được, ta thả con nhóc này, ngươi cũng thả con trai ta ra.”

Long Huyền vốn muốn nói là ngươi không có quyền mặc cả nhưng ngẫm lại an toàn của Song Nhi đối với hắn quan trọng hơn, vả lại Liễu Minh bây giờ chẳng khác gì phế vật, do vậy hắn cũng gật gật đầu đồng ý.

“Hai bên cùng thả người!” Long Huyền nói.

Rất nhanh, bàn tay đang tóm lấy Song Nhi của Liễu Tuấn thả ra, Song Nhi ho khan vài tiếng rồi chạy thẳng về hướng của Long Huyền, nhưng lập tức cô bé đã bị một bàn tay giữ lại. Liễu Tuấn hướng về Long Huyền ra hiệu một cái.

Long Huyền vẫn như cũ không yên tâm vì vậy cũng một tay giữ lấy Liễu Minh, một bên từng bước từng bước đi tới gần đối phương.

Thấy vậy, Liễu Tuấn cũng buông tay ra để Song Nhi chạy về phía Long Huyền, nhưng ngay khi Song Nhi chạy gần đến chỗ của Long Huyền thì rốt cuộc có người động.

Tên trưởng lão của Long gia sớm đã chờ đợi Long Huyền phân tâm thì ngay lập tức lao lên muốn bắt lấy hắn. Một chưởng mà Long Đạo cảnh cao thủ xuất ra, linh lực nhanh chóng áp tới chỗ Long Huyền làm cho hắn không thở nổi.

Ngay lúc đó, Long Vô Tâm cùng Liễu Tuấn cũng rất nhanh thi triển thân pháp đuổi theo. Long Vô Tâm hiển nhiên không thể để yên cho kẻ địch tấn công Long Huyền, mà Liễu Tuấn lại lo lắng cho con trai, nếu như hắn không ra tay thì chắc chắn Liễu Minh cũng sẽ bị linh lực lan đến làm bị thương.

Mà đứng ở trung tâm chưởng lực, Long Huyền lúc này nhanh chóng ném Liễu Minh ra ngoài, thi triển ra thừa phong bộ ngay lập tức kéo lấy Song Nhi muốn lùi lại về phía sau.

“Bành!”

Chưởng lực đánh ra, một tiếng nổ vang lên, lực phá hoại của Long Đạo cảnh rất kinh khủng khiến cho cả một khoảng đất trống quanh đó đều đã bị linh lực đánh cho lõm xuống.

Trong khoảnh khắc đó, Long Vô Tâm đã kịp bồi một chưởng làm chệch đòn tấn công của đối phương nhưng không may là Song Nhi vẫn không cách nào tránh thoát được, mặc dù Long Huyền thành công mang cô bé lui lại nhưng linh lực ba động đã rơi lên trên người nàng.

“Song Nhi, Song Nhi!!” Nhìn vết máu tràn ra từ trên khóe miệng của Song Nhi, Long Huyền liền cảm thấy vô cùng lo lắng, nhanh chóng lấy ra hồi linh đan lúc trước a Cửu dược sư đưa cho mình để cô bé ăn vào.

Chẳng qua thương thế trên người Song Nhi quá nặng, đan dược trị thương phẩm cấp thấp thế này hoàn toàn không có tác dụng gì lớn, lúc này Song Nhi yếu ớt nói.

“Công… công tử ca ca, Song… Nhi không thể hầu hạ công tử được nữa rồi!!” Vừa nói vừa khóc, nước mắt lăn dài trên gò má cô bé khiến cho người ta thương tiếc.

Cảm nhận hơi thở của cô bé càng ngày càng yếu, Long Huyền càng trở nên vội vàng, nếu như hắn có sinh mệnh chi khí vào lúc này thì có lẽ sẽ cứu được Song Nhi, chỉ tiếc là hiện tại hắc bạch ngọc châu đã trống rỗng.

“Công… tử!!—”

Song Nhi đưa bàn tay ra muốn chạm đến khuôn mặt của Long Huyền, nhưng chỉ đưa đến nửa chừng thì lại vô lực rơi xuống.

Nhìn cô bé nhắm nghiền đôi mắt nằm trong ngực, nhớ đến ngày thường có một cô gái nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh cười đùa bầu bạn với mình, mỗi sáng đều giúp hắn chuẩn bị nước rửa mặt, điểm tâm sáng, quần áo…

Còn có đôi khi lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất biết cách làm cho Long Huyền vui vẻ, cô bé càng là bạn chơi duy nhất từ nhỏ đến lớn của Long Huyền.

Tuy nói Song Nhi chỉ là một thị nữ, thế nhưng đối với hắn Song Nhi chẳng khác gì người thân trong gia đình. Hiện tại cô bé bị kẻ thù giết chết, Long Huyền làm sao có thể không hận cho được. Bàn tay sớm đã nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong thịt.

Long Huyền ngẩng đầu hướng ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng thù hận về phía tên trưởng lão râu dài của Long gia kia… giờ đây, đôi mắt đó đỏ tươi như máu!

. . .