“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau a!” Long Huyền cười khổ tự nói một câu. Lần này quả thật là quá bất cẩn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới trong lúc hắn đánh nhau với Đại địa ma hạt thì Mãng cổ chu cáp đang đứng một bên chờ cơ hội đánh lén.
Thế nhưng thời gian để Long Huyền nghỉ ngơi cũng không nhiều, chỉ trong chốc lát, con cóc đã một lần nữa tấn công tới. Chiếc lưỡi dài của nó nhanh chóng hướng thẳng về phía Long Huyền, uy lực của một đòn này quá mức kinh khủng, Long Huyền hoàn toàn không dám chính diện đối cứng, chỉ có thể chật vật né tránh.
Thế nhưng việc này quả thật không hề đơn giản, bởi vì tốc độ ra đòn của cái lưỡi kia quá nhanh. Theo như thông tin mà Bạch lão lưu lại, con cóc độc này hầu như không có điểm yếu, trên lưng nó được phủ một lớp kịch độc chết người khó có thể tấn công vào người nó được.
Còn nếu giữ khoảng cách thì sẽ phải hứng chịu những đợt roi lưỡi sẽ quất tới liên tục không ngừng, mặc kệ là sức mạnh hay là tốc độ, mỗi lần roi lưỡi tung ra đều có thể phá nát một tảng đá, hoặc đánh gãy cả một thân cây, chẳng những thế khi Long Huyền nhìn thấy cái lưỡi thì nó đã đến ngay sát bên người rồi.
Nếu không phải trước đó Long Huyền vừa lĩnh ngộ được thừa phong thân pháp, hiện tại rất có thể đã bị con cóc kia dùng lưỡi đánh chết rồi. Điều cần thiết nhất bây giờ mà Long Huyền phải làm chính là tìm cách phế đi vũ khí tấn công từ xa này của Chu cáp, chỉ có ép nó chủ động lao đến cận chiến, như vậy Long Huyền mới có cơ hội giành được phần thắng.
“Bành, bành, bành!!”
“Hồng hộc, phù phù—”
Liên tục tránh né, vết thương ngày càng trở nên nặng hơn, thể lực của Long Huyền cũng đang nhanh chóng giảm xuống, hắn khó khăn thở gấp. Long Huyền rất rõ ràng, lấy tình trạng hiện tại của thân thể hắn, chỉ cần trúng một chiêu của con cóc này nữa thôi thì rất có thể sẽ phải bỏ mạng ngay tại đây.
Lông mày Long Huyền nhíu chặt, nãy giờ tránh né, hắn cũng tính toán ra được đại khái khoảng cách tấn công của Chu cáp chính là trong vòng bán kính 15 mét quanh thân, mà khoảng cách này, linh phù của hắn không thể nào phát huy ra tác dụng được.
“Khốn kiếp thật, lưỡi của nó dài quá!”
Long Huyền nhịn không được mà chửi một câu, lúc này hắn đã không còn lựa chọn nào khác, có vẻ như hiện tại là thời điểm hắn phải lôi hết toàn bộ sát chiêu của mình ra rồi.
Hít sâu một hơi, Long Huyền đạp mạnh xuống đất một cái rồi nhảy thẳng về phía con chu cáp, thân thể hắn bay lên giữa không trung, đồng thời trong tay cũng xuất hiện một tấm Bạo linh phù có khả năng phóng ra khói độc gây ảo giác.
Sở dĩ Long Huyền phải liều mạng tới gần là vì phạm vi mà khói độc do bạo linh phù tạo ra không lớn, nếu hắn đứng từ xa đánh ra linh phù, rất có thể sẽ bị con chu cáp kia dùng lưỡi phá hủy mất.
Thế nhưng hiện tại, trong mắt con Mãng cổ chu cáp kia, Long Huyền chẳng khác gì đang tự sát, hắn tự mình bật nhảy lên không trung, tuy rằng có thể thu hẹp lại khoảng cách giữa hai bên một chút, nhưng mà Long Huyền không biết bay lại dám nhảy lên, chẳng khác gì đang làm một cái bia sống cho nó đánh ra roi lưỡi?
“Vèo—!!!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lưỡi của con cóc vung như xé gió lao về phía của Long Huyền, lúc này trên không trung, Long Huyền hoàn toàn không có chỗ mượn lực, hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trúng đòn này hắn không chết cũng phải bị trọng thương.
Nhưng dù là trong hoàn cảnh này, nét mặt của Long Huyền vẫn rất bình tĩnh, hắn chớp lấy thời cơ đánh tấm linh phù bay thẳng về phía còn chu cáp. Thời điểm chiếc lưỡi kia gần như đã chạm vào giữa ngực của Long Huyền thì chuyện khó tin xảy ra.
“Đông— cờ rắc”
Trong không trung vốn dĩ không có cách nào tránh được, cũng chẳng hề có thứ gì để mượn lực, vậy mà lúc này Long Huyền dùng một chân đạp trong không khí lại có một tiếng “Đông” vang lên, như thể ở nơi đó có một bức tường vô hình vậy.
Đồng thời, thân thể Long Huyền cũng nhờ vậy mà lách nhẹ qua, khoảng cách chỉ vừa đủ để tránh đi chiếc roi lưỡi đang đánh tới, một góc vai áo sượt qua làm cho nó rách tung tóe kèm theo máu tươi vãi ra, vai trái bị đánh trúng cũng khiến khớp vai của Long Huyền gãy nát, uy lực của chiếc roi lưỡi kia không phải là chuyện đùa.
“Ầm!!”
Tiếng nổ vang lên, ngay lúc này tấm linh phù của Long Huyền đã đánh trúng đích, hắn dùng thân làm mồi nhử, dụ cho chu cáp phải tấn công, sau đó trong tình thế nguy hiểm đánh ra đòn công kích, có thể nói từ đầu đến cuối, chỉ cần sơ xẩy một chút thôi thì Long Huyền đã mất mạng rồi.
Nhưng xem ra, lần chơi liều này, Long Huyền cược thắng rồi. Bị đám độc khí màu hồng nhạt kia bao phủ, những đòn roi lưỡi của Mãng cổ chu cáp không còn vung tới liên tục như lúc trước nữa, ngay bây giờ nó đã rơi vào ảo giác rồi.
Nhân cơ hội này, Long Huyền mới có thời gian để ngừng lại điều chỉnh hơi thở, liên tục hít vào mấy ngụm khí, lưng áo của Long Huyền sớm đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, dù cho từ đầu đến cuối mặt hắn không đổi sắc, thế nhưng ban nãy khi thấy cái lưỡi của con chu cáp đánh tới thì trái tim của hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Về phần tại sao ban nãy Long Huyền có thể may mắn thoát được đòn tấn công có thể nói là không cách nào tránh né của Chu cáp kia, đó là nhờ có Phiêu ảnh bộ. Ngày hôm trước, khi tập trung tìm hiểu bộ công pháp này, thực ra còn có một chiêu thức vận dụng mà Long Huyền vẫn chưa từng dùng đến, tên của chiêu thức này cũng không rõ ràng, do đó Long Huyền đã tự đặt cho nó cái tên là lăng không hư độ. (Dạo bước trong không trung)
Nói là lăng không hư độ, chẳng qua là do Long Huyền mơ mộng mà thôi, bằng vào thực lực của hắn hiện tại thì dù cố gắng hết sức cũng chỉ có thể bước được duy nhất một bước trong không trung sau đó lâm vào kiệt sức ngắn hạn, chẳng qua chuyện này nói sau, trước mắt Long Huyền vẫn còn phải tập trung vào trận chiến với con chu cáp này.
Cắn răng nhịn xuống cơn đau dữ dội ở vai trái, cánh tay bên đó cũng xem như phế đi rồi, khó mà cử động như bình thường được, ánh mắt Long Huyền vẫn rất bình tĩnh, mang theo một chút lạnh lùng. Càng vào những lúc thế này thì hắn càng phải ép bản thân bình tĩnh, nếu không người chết nhất định là hắn.
Dựa vào tình huống của con Ma hạt, Long Huyền biết rõ thứ ảo giác này sẽ không ảnh hưởng được con cóc kia quá lâu, thêm nữa khi bị thương rất có thể Chu cáp sẽ tỉnh lại, do đó Long Huyền chỉ có duy nhất một cơ hội.
Hiển nhiên vào lúc này, Long Huyền cũng có thể lựa chọn chạy trốn, chu cáp đã bị ảo cảnh vây lấy, chắc chắn không thể nào tấn công được hắn, thế nhưng Long Huyền không cam tâm, nếu như hắn chạy thì sẽ không có cách nào thu thập được tử vong chi khí từ thi thể của Ma hạt từ đó chuyển hóa làm sinh mệnh chi khí.
Long Huyền thật sự rất cần thứ này, chỉ có nó, Long Huyền mới có thể nhanh chóng tăng lên tu vi cùng hồi phục thương thế, hơn nữa nếu như bây giờ Long Huyền rời đi, mãng cổ chu cáp thôn phệ được ma hạt nhất định sẽ nhanh chóng tiến lên cảnh giới nhị giai, đến lúc đó Long Huyền chắc chắn không bao giờ có cơ hội để giết nó nữa.
Sáu ngôi sao trôi nổi quanh thân của Long Huyền cũng đã mờ nhạt đi rất nhiều, điều này có nghĩa là lượng linh lực trong cơ thể hắn không còn lại bao nhiêu, mặc dù Luân Hồi Đạo Quyết bổ sung rất nhanh nhưng cũng khó mà đáp ứng được tốc độ tiêu hao của Long Huyền.
Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, Long Huyền biết mặc dù đã rơi vào ảo giác, thế nhưng những con yêu thú này vẫn có thể phản ứng theo bản năng của mình, lúc trước khi Long Huyền đánh lén, Ma hạt cũng đã nhanh chóng dùng kìm để phản kích. Đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu của Long Huyền.
Lúc này, trong tay hắn chỉ còn lại duy nhất hai tấm bạo linh phù, mà một tấm trong số đó là bản nâng cấp, uy lực mạnh hơn loại còn lại rất nhiều, hơn nữa khí tức của tinh huyết ngũ độc dính trên thân phù đối với đám yêu thú này có hấp dẫn chí mạng, đây chính là điểm mà Long Huyền muốn lợi dụng.
Lấy ra tấm bạo linh phù có chứa cả ba loại tinh huyết của ngũ độc, Long Huyền hướng thẳng miệng của con chu cáp ném tới, hắn tin chắc, dù cho chu cáp đang bị vây trong ảo giác cũng sẽ cảm nhận được mùi tinh huyết này… Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Long Huyền, con cóc độc cảm nhận được vật “đại bổ” đang tiến gần tới phía mình liền lập tức vui mừng há miệng ra táp một cái, chính vào lúc này bạo linh phù bị lực của cú cắn kia chấn động mà nổ tung.
“Oành, ầm ầm ầm!!!” Sức nổ vô cùng kinh khủng, xung quanh đó bụi bay mùi mịt, cây cỏ gãy nát vô số, Long Huyền cũng sớm lường trước được điều này nên đã lùi lại phía sau để tránh cho bản thân chịu ảnh hưởng.
Về phần con chu cáp, nó vốn nằm ở trung tâm của đợt bạo kích, sức công phá này cũng gần đạt đến nhị giai hạ phẩm linh phù rồi, dù cho con chu cáp có da dày thịt béo, cũng khó mà chịu đựng nổi.
Chẳng qua là để chắc chắn, Long Huyền vẫn cẩn thận đánh ra một tấm linh phù cuối cùng vào trong đống cát bụi đó, linh phù bạo nổ tạo ra một trận gió quét qua.
Ngay khi bụi mù tản đi, Long Huyền đột nhiên nhìn thấy một thân hình to lớn từ trên không trung rơi thẳng về phía của hắn, nhìn kỹ lại thì đó chính là thân thể không đầu của con chu cáp.
Mãng cổ chu cáp tuy rằng bị nổ nát đầu dẫn đến chết ngay lập tức, thế nhưng loài vật này rất đặc biệt, toàn bộ hệ thần kinh của nó không chỉ tập trung ở phần đầu, do đó dù cho đầu đã bị nổ nát đi nữa thì nó vẫn có thể theo bản năng mà nhảy loạn xạ.
Không may cho Long Huyền, lúc này hắn đang ở ngay phía dưới con cóc đó, vốn dĩ có thể dễ dàng tránh đi, nhưng mà lúc này đây Long Huyền đã hoàn toàn kiệt sức, sau khi cố gắng dùng lăng không hư độ để tránh thoát đòn tấn công trên không của con chu cáp, linh lực trên người Long Huyền cũng gần như đã cạn kiệt, giờ khắc này hắn chỉ có thể giương mắt nhìn thân thể to lớn kia ép xuống người mình.
“Uỳnh—!!!”
…