Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 46: Cởi đồ, tắm rửa




Liên tục thở dốc mấy hơi, Long Huyền nhanh chóng lôi ra bình đan dược mà trước đó dược sư A Cửu đã đưa cho hắn, lấy một viên hồi linh đan cho vào miệng, sau đó nhanh chóng nuốt xuống.

Rất nhanh các vết thương đã ổn định lại, máu cũng bắt đầu ngưng chảy, mặc dù còn rất đau, thế nhưng tạm thời coi như là tạm ổn rồi, lúc này Long Huyền mới có thời gian đưa mắt nhìn về phía con độc chu đã chết đang nằm phía đằng xa kia.

Sau trận đại chiến kia, trời cũng đã chập choạng tối, Long Huyền hiện giờ liền cảm thấy cực kỳ đói bụng, ngay lúc này một cơn mưa bất ngờ đổ xuống, thấy vậy, Long Huyền cũng thầm thở dài một hơi.

Hắn đưa mắt nhìn về phía sau lưng, đám cháy kia vẫn còn chưa tắt, hơn nữa nhìn tình trạng trước mắt, thế lửa vẫn đang lan ra rất nhanh, cũng may là trời mưa xuống kịp lúc, coi như là giúp Long Huyền hắn giải quyết một mối lo.

Bây giờ đã triệt để yên tâm, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn Long Huyền liền nhanh chóng đi tìm nơi trú mưa, nếu như màn đêm buông xuống mà hắn còn chưa tìm được chỗ trú thì thật sự rất nguy hiểm, dù sao, ban đêm mới là thời điểm mà các loài hung thú đi săn mồi.

Cố lê lết cái chân bị thương lại gần phía con Độc chu, Long Huyền nhanh chóng dùng kiếm cạy xuống cặp nanh độc của nó, đây chính là tài liệu quan trong để luyện ra ngũ tiên đan, không thể bỏ qua được, sau đó hắn dùng một bình sứ thu thập lấy tinh huyết của con độc vật.

Tinh huyết, chính là máu huyết ẩn chứa nhiều tinh hoa nhất trong cơ thể sinh vật sống, một giọt tinh huyết so với một bình huyết dịch thông thường thì càng quý trọng hơn nhiều. Nguyên nhân Long Huyền lấy số tinh huyết này, chính là muốn dùng chúng cho việc chế phù, dù sao thì tinh huyết của Lục xà rồi cũng sẽ sử dụng hết, đã như vậy bây giờ hắn muốn thu thập thêm một ít phòng trừ cho sau này. Sự lợi hại của linh phù hắn cũng được thử nghiệm qua rồi, quả thực là rất tốt.

Làm xong xuôi tất cả những việc trên, lúc này Long Huyền mới dùng tinh thần lực triệu hồi ra Hắc Bạch ngọc châu, trong nháy mắt, ngọc châu không cần Long Huyền sai khiến quá nhiều, lập tức liền bay đến cái xác của Hắc nha độc chu mà thôn phệ…

Từng đoàn tử vong chi khí, còn có huyết khí của Độc chu nhanh chóng bị ngọc châu hấp thụ vào bên trong, chỉ một lát sau, dưới cơn mưa rào, cái xác của độc chu nhanh chóng hóa thành cát bụi bị nước mưa cuốn trôi đi mất.

Khóe miệng Long Huyền nhếch nhếch lên, lúc triệu hồi hắc bạch ngọc châu trở về, hắn cũng đã tiện thể điều động một phần nhỏ Sinh mệnh chi khí để chữa thương cho bản thân, dù là hồi linh đan có tác dụng, thế nhưng vết thương ở đùi phải của hắn không nhẹ, chỉ có lấy sinh mệnh chi khí đến ôn dưỡng thì mới có thể nhanh chóng hồi phục như cũ được.

Sau một khắc điều tức, Luân Hồi Đạo Quyết cũng đã vận chuyển đến giới hạn, nhờ vào sinh mệnh chi khí mà vết thương của Long Huyền đã không còn đáng ngại nữa. Chẳng những thế, sau một trận đại chiến, Long Huyền còn lờ mờ cảm giác được thực lực của bản thân lại có chút tăng lên.

Đêm nay sau khi nghỉ ngơi, hắn muốn đem hết số sinh mệnh chi khí còn lại kia luyện hóa, thử xem có thể đột phá lên lục tinh nhập vi hay không, nếu như có thể, vậy thì đối mặt với mấy con yêu thú còn lại hắn cũng tự tin hơn nhiều.

Dù sao bọn độc vật này thật sự không đơn giản, cho nên Long Huyền cũng có chút e ngại, Xích vỹ lục xà cùng Hắc nha độc chu đã bị hắn giết chết, thế nhưng lúc đó hai con độc vật này đều đang trong tình trạng sống dở chết dở. Con yêu thú tiếp theo mà hắn phải đối mặt, cũng sẽ không bị thương như vậy, dù sao không ai có thể may mắn mãi được.

Thu thập xong một chút, Long Huyền nhanh chóng theo đường cũ quay trở lại, hắn muốn trước khi trời tối có thể về tới hang động của Xích vỹ lục xà, đối với hắn mà nói, nơi đó đã trở thành đại bản doanh rồi.

. . .

Trên đường về tới hang động, Long Huyền còn tiện tay bắt được vài con cá tại dòng sông gần đó, xem như tối nay không đến mức phải nhịn đói, hắn thầm nhủ.

Bước vào trong hang, Long Huyền nhanh chóng nhóm một đống lửa nhỏ, sau đó dùng nước trong khe suối tắm rửa một phen. Sớm biết là lần này đi ra ngoài phải mất chừng mười ngày, cho nên Long Huyền đã có chuẩn bị thêm một chút gia vị nấu ăn, chỉ trong chốc lát, khắp sơn động đã tràn ngập mùi cá nướng.

Long Huyền cũng không dám để mùi hương của cá nướng lan quá xa, dù sao trong Hoàng Phong sơn mạch này, kẻ làm bá chủ không phải là hắn, nếu để hương cá bay đi dụ một ít yêu thú lại đây, vậy thì hắn coi như xong đời rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, Long Huyền còn chưa kịp thưởng thức món cá nướng thì bên tai lại nghe thấy tiếng động truyền đến. Hắn lập tức tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh, hiển nhiên là âm thanh phát ra cách đây không quá xa.

Xuất phát từ sự tò mò, hơn nữa để đề phòng bất trắc, Long Huyền quyết định đi ra ngoài xem thử một chút, nếu như gặp phải cao giai yêu thú tập kích, vậy thì hắn cũng kịp thời tìm đường để chạy.

Nói là không quá xa, kỳ thật từ nơi phát ra âm thanh đến chỗ Long Huyền đang ẩn náu cũng gần trăm mét, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nghe được âm thanh, thứ nhất là vì động tĩnh thật sự quá lớn, thứ hai là do tinh thần lực của Long Huyền thời gian gần đây đã được cải thiện một chút, các giác quan đều trở nên nhạy bén hơn bình thường, cho nên mới có thể lờ mờ nghe thấy.

Một trăm mét, đối với tu luyện giả mà nói, không phải là quá xa, lúc này, Long Huyền đã nhanh chóng xuyên qua từng đám cây cối, từ từ tiến lại gần chỗ kia.

Giờ khắc này, hắn đang nấp trên một cành cây cao, xuyên qua kẽ lá nhìn xuống phía dưới, nhờ vào ánh trăng chiếu rọi, hắn có thể lờ mờ thấy được bên dưới có hai người, một nam một nữ đang bị yêu thú tấn công.

Nam chừng hai mấy tuổi, còn nữ thì chỉ mới là một cô bé mà thôi, Long Huyền nhìn kỹ lại thì thấy nàng ta có chút quen mắt. Cảnh giới của hai người này không cao lắm, cho nên Long Huyền cũng chẳng cần phải cảm nhận cái gì, chỉ cần nhìn màu sắc của mấy ngôi sao đang trôi nổi xung quanh người bọn họ là đã có thể đoán ra được tu vi của hai người rồi.

Cô gái kia quanh thân có tám ngôi sao màu trắng đang trôi nổi, hiển nhiên đã là một vị bát tinh nhập vi tu luyện giả, thấy vậy, Long Huyền có chút tặc lưỡi, cô bé này so với hắn không lớn hơn bao nhiêu, có lẽ chỉ chừng hơn mười tuổi một chút thôi, vậy mà tu vi đã là bát tinh nhập vi, quả thật không đơn giản.

Về phần người thanh niên kia, quanh thân chỉ có một ngôi sao, thế nhưng lại là màu tím, đây chính là biểu tượng của Võ giả cảnh. Hai mươi tuổi mới là nhất tinh võ giả, nếu so ra thì còn kém hơn tên Long Trần kia nhiều, Long Huyền nói nhỏ.

Lúc này, tên thanh niên đang liều mạng cản lại con yêu thú có hình thể dường như là một con gấu thì phải, Long Huyền cũng không nhận ra con yêu thú này, bất quá liếc sơ qua thôi cũng biết nó hẳn là nhị giai yêu thú. Theo lý mà nói, yêu thú nhị giai cũng mạnh ngang với nhân loại cảnh giới Võ giả, thế nhưng tình thế hiện giờ, người thanh niên kia hoàn toàn không phải đối thủ của con gấu này.

Nếu ngang bằng cảnh giới, cường độ thân thể yêu thú mạnh hơn con người rất nhiều, do đó tên thanh niên kia đương nhiên là không chống đỡ nổi. Nhưng hắn lại không có chạy, chỉ vì sau lưng hắn còn có một người. Thương thế trên người tên thanh niên kia càng lúc càng nhiều, con gấu không những khỏe mạnh, hung dữ, mà hơn hết móng vuốt của nó còn vô cùng sắc nhọn.

Nếu không phải người thanh niên kia biết một môn thân pháp võ kỹ, nói không chừng đã chết dưới móng vuốt của con gấu đó từ sớm rồi. Lúc này hắn hét lớn!

“Tiểu thư, người nhanh chạy đi, ta không giữ chân con hắc hùng này lâu được đâu! Nhanh chạy a!”

Cô bé kia hiển nhiên là cực kỳ bối rối, nàng rất muốn giúp đỡ đối phương, thế nhưng thực lực của nàng quá yếu, đến cả Võ giả cảnh còn đánh không lại, nàng chỉ là nhập vi cảnh thì càng không đáng nhắc tới. Do dự một hồi, nước mắt cô bé chảy xuống, nhanh chóng bỏ lại mấy chữ, rồi quay người rời đi.

“Diệp Tam, nhất định phải bảo trọng.”

Nói rồi, nàng nhanh chóng chạy đi, có lẽ là trùng hợp, hướng mà cô bé lao tới lại chính là chỗ mà Long Huyền đang đứng, đúng lúc này, con bạo hùng kia dường như đã nhận thấy con mồi của mình đang cố gắng tẩu thoát, lập tức đánh ra một chảo hất văng tên thanh niên kia ra, sau đó điên cuồng mà lao về phía cô gái.

“Tiểu thư, nguy hiểm!”

Nghe được tiếng hô, Diệp Linh Nhi lập tức quay đầu lại, lúc nhìn thấy con Hắc Hùng cao gần 2 mét đang hung dữ lao tới, cô bé cực kỳ hoảng hốt, gương mặt trắng bệch, thần thái dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Bấy giờ, Long Huyền đang đứng ở trên cây cũng đã nhận ra được người con gái kia là ai rồi, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây chính là Diệp gia đại tiểu thư thì phải, ngày đó hắn tình cờ gặp đối phương một lần ở Thiên Vân Các.

Vốn là Long Huyền đánh không lại nhị giai yêu thú, thêm nữa ngày hôm đó, Diệp Linh Nhi còn đi cùng với Liễu Minh, do vậy hắn cũng không muốn xuất thủ làm gì, không khéo còn làm bản thân cũng gặp nguy hiểm.

Chẳng qua, sau khi cân nhắc một chút, cuối cùng Long Huyền vẫn không thể nhẫn tâm nhìn một người đang sống sờ sờ bị yêu thú xé xác ngay trước mặt mình được, lập tức một tấm “lựu đạn” xà linh phù xuất hiện trong tay, Long Huyền nhanh chóng ném ra ngoài.

Khoảng cách con bạo hùng và Diệp Linh Nhi chỉ còn khoảng ba mét, ngay thời điểm Diệp Linh Nhi cho rằng nàng chết chắc rồi, chợt lúc này một tiếng nổ vang trời xuất hiện.

“Ầm—”

Tấm linh phù kia bay thẳng vào mặt của Bạo hùng, vụ nổ làm cho tầm nhìn của con gấu bị che mất, nhân lúc này Long Huyền nhanh chóng nắm lấy tay của Diệp Linh Nhi kéo nàng thoát đi.

Sau đó tìm một gốc cây thật cao nhảy lên, hắn biết đây chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, khứu giác của loài gấu vô cùng nhạy bén, chẳng mấy chốc mà nó có thể đánh hơi rồi tìm ra chỗ của hai người họ.

Nghĩ tới đó, lông mày của Long Huyền liền nhăn lại, hắn chỉ hy vọng cú nổ vừa rồi trúng ngay đầu con gấu có thể làm cho nó bị thương một chút, từ đó bị mù hay bị nổ nát mũi là ổn rồi, như vậy thì không cần phải sợ bị nó đánh hơi được nữa.

Lúc này, ở đằng sau, Diệp Tam thấy có người ra tay cứu giúp tiểu thư nhà mình thì vô cùng vui mừng, thế nhưng lúc thấy con gấu kia hoàn toàn không chịu chút tổn thương gì sau khi bị bạo linh phù đánh trúng thì sắc mặt hắn liền trở nên rất khó coi.

Sức phòng thủ của yêu thú loài gấu vô cùng biến thái, cho dù chính diện ăn nguyên một tấm bạo linh phù thế nhưng ngoài việc làm cho nó cảm thấy đau đớn một chút, cháy mất một ít lông ra thì nó hoàn toàn chẳng bị tổn thương gì nghiêm trọng cả.

Đường cùng, Diệp Tam chỉ đành liều mạng, hắn dùng mấy cục đá ném mạnh về phía con gấu, sau đó làm ra tiếng động để khiêu khích nó.

“Cầm thú, ta ở đây, mau tới đây cho bản đại gia, con mẹ ngươi…!!”

Sau khi đau đớn qua đi, Bạo hùng càng thêm hung dữ, liếc nhìn xung quanh một chút, sớm đã không thấy Long Huyền cùng với Diệp Linh Nhi đâu, rất may mắn cho hai người kia là trời đang mưa, do vậy mà mùi trên cơ thể bọn họ đã bị rửa trôi đi rất nhiều, bằng không thì hôm nay chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Đang cuồng nộ, Bạo hùng còn bị mấy viên đá ném trúng, trong cơn tức giận nó cũng chẳng thèm quan tâm đến lá phù ban nãy là do ai ném, lập tức quay người đuổi về hướng của Diệp Tam.

Nhìn bóng con gấu dần dần bị dụ đi xa, Long Huyền cũng thở dài một hơi, thế nhưng Diệp Linh Nhi ở bên cạnh hắn thì lại lo lắng vô cùng, dù sao thì Diệp Tam mạo hiểm như vậy là vì cứu nàng.

Nàng thầm nói trong lòng, Diệp Tam ngươi nhất định đừng có chết đấy, ngay sau đó Diệp Linh Nhi đã ngất đi vì kiệt sức, có vẻ như cô bé đã phải chịu áp lực khá lớn, đến giờ được an toàn đã không chịu nổi nữa, do vậy mới bất tỉnh đi, chỉ khổ cho Long Huyền, kém chút nữa đã cùng cô bé từ trên cành cây rơi xuống.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể bế Diệp Linh Nhi về hang động để nàng nghỉ ngơi một chút, tiến vào trong hang, nhìn khắp người Diệp Linh Nhi ướt nhẹp, Long Huyền có chút đau đầu, nàng ta ngất rồi, nếu cứ để như vậy thì ngày mai sẽ phát sốt mất, nói không chừng sốt chết, vậy thì hắn cứu người toi công rồi.

“Haizz, làm người tốt cho chót vậy!!”

Nói rồi, Long Huyền nhanh chóng cởi đồ của cô bé ra (Tôi biết ae đang nghĩ gì :> nhưng mà không phải đâu nhá!!!) . Sau khi giúp nàng tắm rửa, cùng băng bó vết thương một chút, Long Huyền mới lấy ra một bộ y phục dự trữ của mình mặc vào cho cô bé, trong đầu hắn chỉ nghĩ, đây là vì cứu người, hơn nữa, đối phương mới chỉ là một con nhóc 10 tuổi mà thôi, chẳng có gì đáng để nhìn cả!! Đúng, chính là như vậy.

. . .