Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 30: Lan bà bà chết




…!

Bạch lão nghe vậy thì vẻ mặt cũng đơ ra một chút, đứng hình mất 5 giây, lúc này Bạch lão gật gật đầu đáp.

“Có tác dụng… Lúc giết ngươi bọn chúng sẽ cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều.”

Khi Long Huyền còn đang xoắn xuýt không biết phải làm sao thì lúc này, giọng nói của tên Nhạc Bình kia truyền tới.

“Tốt lắm tiểu tử, vậy để hôm nay bản trưởng lão cho ngươi biết hạng “đầu đường xó chợ” là như thế nào.”

Nói đoạn, Nhạc Bình nhanh chóng hiển lộ uy thế của một vị Võ sư cảnh cường giả ép về phía Long Huyền. Từng đợt khí lãng ép đến, Long Huyền lập tức ngã trái ngã phải, cuồng phong ào ào khiến hắn khó mà mở mắt ra được, Long Huyền nhớ tới lần đó vô tình đi vào sân tập chứng kiến Long Vô Tâm đang luyện công, khí thế của một vị Võ Sư thật sự kinh khủng.

Gian nan mở mắt ra, Long Huyền thấy được từng đạo quang mang màu chàm(1) phát ra từ một ngôi sao đang quay quanh người của Nhạc Bình. Hóa ra màu tím chính là tượng trưng cho Võ giả còn Võ sư thì những ngôi sao kia sẽ biến thành màu chàm, hiện tại Nhạc Bình mới chỉ có một ngôi sao chứng tỏ hắn bây giờ đang là nhất tinh Võ sư cảnh.

Khí thế càng lúc càng lớn, Nhạc Bình cũng từng bước ép sát tới chỗ Long Huyền, từng đợt phong mang liên tục ập tới, quần áo cùng thân thể Long Huyền đã có thêm từng đạo vết rách, máu tươi cũng từ đó mà rỉ ra. Lan bà bà đứng bên cạnh cũng không tốt hơn chỗ nào, bà ta muốn bảo vệ cho Long Huyền thế nhưng là hữu tâm vô lực, đối phương quá mức cường đại.

Nhìn Nhạc Bình đang từng bước từng bước ép lại gần, linh lực khí tràng cũng càng ngày càng mạnh, đây là do Nhạc Bình muốn chơi trò mèo bắt chuột với Long Huyền, bằng không mà nói một tên tam tinh nhập vi cỏn con đứng trước mặt Võ sư cảnh cường giả chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi.

Long Huyền cắn môi, nắm đấm siết chặt thầm nhủ trong lòng, chẳng phải chỉ là sống lâu hơn ta vài năm thôi sao, chờ đi, một ngày nào đó, ta sẽ cho tất cả những kẻ khác phải quỳ xuống dưới chân ta… nghĩ như vậy, nhưng việc cần làm trước mắt là phải làm sao sống mà rời đi chỗ này đã.

Chợt lúc này, một âm thanh vang lên.

“Thật không nghĩ tới, Long gia lại có thể cấu kết với đạo tặc, để nhị đương gia của Bình Sơn trại trở thành trưởng lão của Long gia.”

Cùng lúc thanh âm phát ra, một luồng linh lực vô hình thổi về phía của Long Huyền cùng với Lan bà bà, luồng kình lực này phá tan hết thảy khí thế của Nhạc Bình, áp lực đè lên hai người Long Huyền bỗng dưng tan biến.

Từ một góc tối phía sau Long Huyền, một bóng người mập mạp chậm rãi bước ra, trên thân hắn cũng liên tục phát ra quang mang màu chàm, một ngôi sao sáng nhanh chóng mà di động, thế mà lại là một vị Võ sư cảnh cường giả, mà người này, Long Huyền có quen biết.

Mừng rỡ mà cười, Long Huyền nhanh chóng cúi chào người vừa tới: “Đa tạ a Cửu thúc.”

A Cửu mỉm cười một cái, sau đó mới trách mắng…

“Ngươi tên nhóc này, tu vi yếu như vậy lại dám chạy lung tung, nếu không phải vừa lúc ta đi ngang qua đây thì chẳng phải ngươi sẽ bị hạng “đầu đường xó chợ” ăn hiếp sao?”

A Cửu bề ngoài như răn dạy Long Huyền, nhưng thực chất lại chẳng có chút tức giận nào, câu nói này vốn chỉ là để chọc tức Nhạc Bình mà thôi. Hiển nhiên từ lúc đầu khi Long Huyền đi ra khỏi tiểu viện, A Cửu đã thấy, liền cũng âm thầm đi theo phía sau để bảo vệ, tất nhiên hắn cũng muốn nhắc nhở Long Huyền một chút rằng tu vi hiện tại của Long Huyền quá yếu, ra ngoài một mình quá nguy hiểm, tiện thể chửi xéo tên Nhạc Bình kia một câu.

“Ngươi nói ai là đầu đường xó chợ?”

Nhạc Bình lúc này sắc mặt lạnh lùng, liên tục một lần rồi lại một lần bị mắng là đầu đường xó chợ, trong lòng hắn sớm đã giận dữ vô cùng, dù sao đi nữa hắn chính là một vị Võ sư cảnh, xếp tại trong ngũ đại thành cũng được coi là cao thủ, thế mà hôm nay lại liên tục bị người khác khinh thường.

Nhạc Bình: “Vậy mà lại là Chu A Cửu, Chu dược sư, thất kính thất kính.”

Nhìn rõ người tới là ai, Nhạc Bình cũng có chút kiêng kị lên, mặc dù nói hiện nay bá chủ của Long thành là Long gia, thế nhưng Chu gia tại Long thành thế lực cũng không hề yếu. Chu A Cửu lại là đệ đệ ruột của gia chủ Chu gia, hơn nữa hắn còn là một trong ba vị Hoàng giai cao cấp luyện dược sư tại Long thành.

Mặc dù chỉ vừa mới thăng làm Hoàng giai cao cấp luyện dược sư mà thôi, thế nhưng cái này không thể khinh thường được. Phải biết ở Long thành tu luyện đến Võ sư cảnh có rất nhiều người, nhưng muốn tại luyện dược chi đạo trở thành một vị Hoàng giai cao cấp luyện dược sư lại mới chỉ có ba người mà thôi, huống hồ Chu A Cửu còn chưa tới 30 tuổi.

Nghe lời nói khách khí của Nhạc Bình, A Cửu cũng cười cười đáp lại.

“Làm sao, đường đường là nhị đương gia của Bình Sơn trại, trưởng lão của Long gia, bá chủ Long thành, thế mà lại thích ức hiếp một đứa nhỏ 9 tuổi?”

“Hắn dám đả thương Lạc công tử của Long gia, ta thân làm Long gia trưởng lão, ra tay dạy hắn một bài học thì như thế nào? Chu gia ở Long thành tuy rằng thế lực không nhỏ, thế nhưng Long gia mới là bá chủ của Long thành.”

Nhạc Bình nghe Chu A Cửu chế giễu cũng không tỏ ra giận dữ, ngược lại hắn lấy cớ Long Huyền đánh trọng thương Long Lạc cùng đám người hầu để ép cho A Cửu không thể che trở Long Huyền, trong lời nói còn lấy Long gia ra đe dọa A Cửu.

“Muốn đụng tới hắn, phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.” A Cửu ánh mắt trầm xuống, hiển nhiên hắn không hề e ngại Long gia, Long Huyền nếu đã là nhi tử của Long Vô Tâm thì chính là cháu của hắn, hôm nay hắn chắc chắn phải bảo vệ Long Huyền.

Thấy thái độ của A Cửu kiên quyết như vậy, sắc mặt của Nhạc Bình cũng lạnh đi, Long Khôn giao nhiệm vụ cho hắn bằng mọi giá đều phải bắt được Long Huyền. Giờ đây không những chưa làm được, ngược lại Long Lạc còn bị đánh cho gần chết, nếu như Long Khôn biết được hắn chắc chắn sống không yên.

Nhạc Bình quay qua hướng Long Trần nói ra.

“Đại công tử, ngươi đối phó bà già cùng tên tiểu tử kia, ta thay ngươi giữ tên Chu A Cửu này lại.”

Long Trần gật gật đầu, “Hảo!”

Nói xong Nhạc Bình lập tức phất tay áo đánh về phía ba người Long Huyền, A Cửu thấy thế thì vội lao lên tiếp chiêu đồng thời để cho Lan bà bà cùng Long Huyền lui về phía sau.

Cùng lúc đó Long Trần cũng động thân, hắn lập tức bộc phát ra khí thế của tam tinh Võ giả rồi lao thẳng về phía Long Huyền cùng Lan bà bà. Tuy rằng luồng khí áp của Võ giả chẳng là gì so với hai vị võ sư cảnh đang giao thủ bên kia, thế nhưng đối với hai người Long Huyền mà nói vậy cũng rất kinh khủng rồi.

“Công tử cẩn thận một chút.” Nói dứt lời Lan bà bà mau chóng lao lên đỡ một chưởng của Long Trần.

“Ầm..!”

Hai chưởng đối nhau tạo thành tiếng động lớn làm khói bụi bay mịt mù, trong lúc nhất thời tại chỗ này có thêm hai chiến trường, một của Võ sư cảnh là Nhạc Bình cùng Chu A Cửu, một cái khác thì là Long Trần đánh với Lan bà bà.

Sau một chưởng tuy rằng đều cùng cảnh giới tam tinh Võ giả, bất quá Lan bà bà võ kĩ không lợi hại bằng đối phương, hơn nữa tuổi của bà đã cao, sức lực không còn dẽo dai bằng Long Trần do đó bị đẩy lùi về sau mấy trượng.

Long Huyền thì đã lùi xa xa về phía sau, hắn biết bản thân tu vi quá yếu không thể dây vào trận chiến này. Hắn rất muốn chạy nhưng cứ mỗi lần định thoát thân thì ngay lập tức bị Nhạc Bình cùng Long Trần cản lại.

Tuy là nói hai người bên phía hắn tu vi không thua kém gì kẻ địch, nhưng là Lan bà bà đã già, Chu A Cửu lại là một vị luyện dược sư, do đó khi giao thủ thường sẽ chịu thua thiệt.

Sau một khắc, trên người Lan bà bà cùng với Chu A Cửu cũng đã xuất hiện vài vết thương rồi, lúc này sắc mặt của ba người Long Huyền đều không đẹp chút nào. Bọn hắn hiểu rất rõ, nếu như đánh càng lâu thì bên mình càng bất lợi, thế nhưng hai người kia vì bảo vệ Long Huyền nên không thể lui được, bản thân Long Huyền tu vi lại quá yếu không thể chạy thoát, tình thế dần dần trở nên bế tắc.

Lúc này vẻ mặt của Long Huyền hiện lên một tia độc ác, nãy giờ mấy lần hắn muốn chạy thế nhưng Long Trần lại thừa cơ hội đó ra tay hạ sát thủ, hiển nhiên là muốn bức hắn vào chỗ chết.

Những phen như vậy Long Huyền thật sự là mồ hôi lạnh đầy người, không có chút sức phản kháng nào, may mắn là Lan bà bà nhiều lần mạo hiểm dù bị thương vẫn muốn cứu hắn nếu không giờ này Long Huyền sớm đã què chân, gãy tay rồi.

Cảm nhận món đồ trong tay áo một lần nữa, ánh mắt Long Huyền sắc bén liếc về phía Long Lạc đang đứng một bên cười vui sướng, nếu không phải miệng bị Long Huyền làm cho răng môi lẫn lộn thì giờ này hắn đã há to miệng mà la hét rồi.

Chợt lúc này, Long Huyền vận lực vào hai chân, nhanh chóng lao thẳng về phía của Long Lạc, dù thế nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn chỉ chú ý đến một người đó là Long Trần.

“Không cho ta chạy vậy thì ta giết tên Long Lạc này, một mạng đổi một mạng, ai sợ ai chứ.” Lúc lao về phía Long Lạc, Long Huyền cố ý hét to một tiếng.

Quả nhiên đứng ngay gần đó, Long Trần thấy vậy thì lập tức đánh ra một chưởng đẩy lui Lan bà bà rồi nhanh chân công kích Long Huyền, với tốc độ này chắc chắn hắn sẽ đánh trúng Long Huyền trước khi đòn tấn công của Long Huyền rơi vào trên người Long Lạc.

“Công tử cẩn thận phía sau!” Lan bà bà thấy thế thì lập tức dồn hết sức đuổi theo, đồng thời la lớn để cảnh báo cho Long Huyền.

Khóe miệng Long Huyền nhếch lên, mặt cũng lộ vẻ kiên quyết, ngay lúc này hắn toàn lực vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết, ba ngôi sao sáng quanh người phát ra quang mang rực rỡ, đồng thời dồn hết toàn lực vào bàn tay phải đánh ra một chiêu Ba động chưởng về phía Long Trần đang lao tới.

Thấy Long Huyền rơi vào đường cùng buộc phải xuất thủ về phía bản thân Long Trần cười mỉa mai, hắn cũng đưa ra một chưởng đánh về phía Long Huyền.

“Tam tinh nhập vi mà dám công kích một vị tam tinh Võ giả như ta, ngươi đúng là chán sống.”

“Ầm— Cờ rắc…!”

“Phụt—”

Cách biệt nguyên một đại cảnh giới, đối chưởng lần này người bại chắc chắn là Long Huyền, sau khi chưởng kích của hai người chạm vào nhau, tay phải của Long Huyền trực tiếp gãy nát, đau đớn nhưng không thể kêu lên vì vừa mở miệng thì máu tươi đã phun ra ngoài rồi.

Cả người hoàn toàn bị đánh bay về phía sau không có chút sức phản kháng nào, trong lúc bay ngược đi hắn va vào mấy vách tường làm cho chúng ầm ầm đổ nát. Lúc này không chỉ có cánh tay mà gần như xương cốt cả người của Long Huyền dường như cũng chẳng còn mấy cái lành lặn nữa rồi, quả thực so với Long Lạc thì thảm hơn nhiều lắm.

Thế nhưng Long Huyền lúc này vẫn cố nhổ ra mấy ngụm máu tươi, cười haha mà nói. “Hộc, hộc… haha, Long Trần cảm giác dễ chịu sao, vũ khí nhỏ… của bản công tử lợi hại không?”

Tuy là Long Huyền va chạm mạnh như vậy, thế nhưng vẫn còn có sức để mở miệng nói chuyện quả thật là thân thể mạnh hơn những tu luyện giả khác quá nhiều. Bình thường mà nói nhập vi tam tinh đón nhận một kích của Võ giả tam tinh, nếu không chết đã là quá may mắn rồi, vậy mà Long Huyền vẫn còn lên tiếng được, tuy rằng hắn bây giờ so với phế nhân không khác gì mấy.

“Khốn kiếp, ngươi rốt cuộc dùng loại độc gì ám toán ta?”

“Haha, chờ… chúng ta gặp lại ở địa phủ, lúc đó bản công tử sẽ nói cho ngươi biết… để ngươi chết không nhắm mắt… hắc hắc!!”

Hiển nhiên độc mà Long Huyền dùng chính là từ nanh của con Xích vỹ lục xà, là người tới từ địa cầu, Long Huyền hiểu rất rõ dù rắn đã chết đi nhưng trên nanh của nó vẫn còn chứa kịch độc mạnh vô cùng. Thứ ban nãy Long Huyền giấu trong tay áo chính là Long Huyền dùng nanh của con Xích vỹ lục xà non tạo ra, tiếc rằng con non này cảnh giới quá thấp bằng không Long Trần sớm đã chết rồi.

Sắc mặt của Long Trần khó coi vô cùng, ngay lúc đối chưởng cùng với Long Huyền, hắn lập tức đã cảm thấy không ổn, nhanh chóng thu hồi chưởng lực, cũng chính vì vậy mà Long Huyền vẫn còn sống được đến bây giờ.

Thế nhưng dù đã thu chưởng về từ sớm, Long Trần vẫn bị dính ám chiêu của Long Huyền, cả cánh tay của hắn đã nhanh chóng biến thành màu đen, từ miệng vết thương nơi lòng bàn tay đang có từng giọt máu đen chảy ra không ngừng. Long Trần cố hết sức dùng linh lực để áp chế độc, thế nhưng chỉ có thể tạm thời ngăn không cho độc chạy vào tim, lại không cách nào để cho máu ngưng chảy, mặt hắn trắng nhợt, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tràn đầy thù hận nhìn Long Huyền, hắn thật sự muốn giết chết tên tiểu tử này.

“Ngươi chết đi cho ta!”

Cảm nhận được chất độc lợi hại, Long Trần muốn giết chết Long Huyền để hả cơn giận. Long Huyền giờ đây cả người vô lực, Ba động chưởng vừa rồi hắn đánh ra tuy rằng dùng toàn lực có thể đối kháng với lục tinh nhập vi cảnh, thế nhưng so với tam tinh võ giả chẳng đáng vào đâu.

Hắn mở mắt nhìn chằm chằm vào Long Trần đang lao tới, khuôn mặt không cam lòng, hắn quá yếu, hắn thật sự tiếc nuối, vừa mới tới thế giới này, vừa mới cảm nhận được tình thương yêu của cha mẹ được một thời gian, giờ này đã phải chết rồi.

Nhưng ngay lúc này, một bóng người lóe lên chắn trước mặt của Long Huyền, tuy nói thì rất chậm, nhưng tình huống lúc đó xảy ra quá nhanh, Lan bà bà hoàn toàn không có đủ thời gian để làm cách nào khác để bảo vệ Long Huyền, chỉ có thể dùng bản thân đỡ lấy một chưởng của Long Trần.

Lan bà bà sớm đã chịu trọng thương từ trước đó khi giao thủ với Long Trần, một chưởng lần này lại trực tiếp đánh lún sâu vào trong ngực của bà, máu tươi từ đó rịn ra. Cố nhịn một hơi mạnh mẽ ép thương thế xuống, Lan bà bà cũng đánh ra một chưởng về phía Long Trần.

“Hự---”

Long Trần bị Lan bà bà đánh bay về sau, trong miệng phun ra một búng máu đen, hiển nhiên là một chưởng này của Lan bà bà làm cho hắn không cách nào áp chế được độc tố của Xích vỹ độc xà nữa.

“Bà bà, người có sao không, bà bà… bà bà!!”

Long Huyền trợn trừng hai mắt, hắn đương nhiên không muốn chết thế nhưng nhìn người khác vì hắn mà chết hắn lại càng không muốn, nước mắt trào ra, Long Huyền giọng nói lo lắng liên tục gọi Lan bà bà.

Lan bà bà ho vài tiếng, gian nan mà nói. “Thiếu công tử, khục khục… lão nô sống đã đủ lâu rồi, có lẽ hôm nay… đã đến lúc lão nô phải đi rồi… mong người sau này thay lão nô chăm sóc Song Nhi...!!!”

(1) Màu chàm: chính là màu hòa giữa màu làm và máu tím.

Ps: Cầu kim phiếu a các bạn đọc, truyện càng ngày càng ít views, thật đau lòng :(( mong được các bạn đọc giúp đỡ tạo động lực a!!!!