Luân Hồi Cung Chủ

Chương 57: Kẻ tử thù




Lão nhân khẻ gật đầu:

- Không sai. Lão phu đợi chờ tiểu tử từng giờ, từng phút. Nay được gặp ngươi thì quả là trời không phụ lòng người.

Lời nói của lão nhân ẩn chứa một điều bí mật không sao hiểu nổi, khiến cho Hàn Tử Kỳ phải ngẩn ngơ.

Thật là quái lạ, không sao hiểu nổi. Hàn Tử Kỳ thăm dò:

- Vừa rồi lão tiền bối nói là lão tiền bối biết trước là tại hạ sẽ đến đây phải không?

Lão nhân xác định:

- Không sai. Lão phu đoán sơm muộn gì tiểu tử của phải đến đây. Nay lão phu vô cùng toại nguyện.

Hàn Tử Kỳ lại hỏi:

- Do đâu mà tiền bối đoán biết tại hạ sẽ tới đây?

Lão nhân thản nhiên:

- Do nơi linh giác của lão phu và một sự thiêng liêng bắt buộc tiểu tử phải tìm ta.

Lời nói của lão nhân càng lúc càng quái dị, khích động mãnh liệt tính hiếu kỳ của Hàn Tử Kỳ.

Hàn Tử Kỳ hỏi tiếp:

- Lão tiền bối chờ tại hạ có chuyện gì chỉ giáo hay không?

Lão nhân khẽ cau mày:

- Nếu không có chuyện gì quan trọng thì lão phu chờ đợi tiểu tử làm gì cho uổng công.

Hàn Tử Kỳ cao giọng:

- Xin lão tiền bối cho tại hạ biết đó là chuyện gì. Tại hạ xin cung kính lắng nghe.

Lão nhân vẫn mập mờ:

- Lão phu chờ tiểu tử là do một người đã ký thác cho ta và ta đã nhận lời.

Nghe lão nhân cứ mãi nói ra những câu lờ mờ, Hàn Tử Kỳ nóng nảy, hỏi mau:

- Thưa lão tiền bối, người ký thác cho lão tiền bối là nhân vật nào vậy?

Lão nhân bỗng đổi giọng:

- Người ký thác cho lão phu chính là Hàn Khuất Thân, phụ thân của ngươi.

Hàn Tử Kỳ đứng phắt lên, trố mắt nhìn lão nhân. Chàng đi tìm phụ thân đã lâu rồi mà chưa tìm ra tung tích. Nay lão nhân bảo là phụ thân chàng ký thác chuyện gì đó cho lão. Dĩ nhiên là lão biết hiện nay phụ thân chàng đang ở nơi đâu.

Lão nhân phất tay:

- Tiểu tử hãy ngồi xuống, chuyện hãy còn dài. Ngươi không nên nóng lòng, lần lượt lão phu sẽ nói cho ngươi nghe.

Biết mình vừa thất thố, Hàn Tử Kỳ lẳng lặng ngồi xuống giường đá.

Chàng hỏi lão nhân:

- Thưa lão tiền bối, phụ thân của tại hạ ký thác chuyện gì?

Lão nhân trầm giọng:

- Phụ thân ngươi ký thác cho ngươi phải đi giết một người.

Hàn Tử Kỳ giật mình:

- Phụ thân của tại hạ bảo đi giết ai vậy?

Ánh mắt lão nhân chớp ngời trông phát khiếp:

- Ả dâm phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ. Tiểu tử đã nghe rõ rồi chưa?

Hàn Tử Kỳ sửng sốt:

- Lão tiền bối, ả Ngọc Diện Ma Cơ đã làm gì đắc tội với phụ thân của tại hạ?

Lão nhân nghiến răng như chính lão đã chất chứa hận thù từ lâu lắm.

- Chính ả dâm phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cùng lão Bắc Khuyết Thần Ma đầu độc phụ thân ngươi bằng Tàn Chi Tán Cốt đến tàn phế thân thể, sai bọn tại hạ bỏ vào cách rừng già. Nhờ có một vị bằng hữu cứu thoát nên phụ thân ngươi bảo ngươi phải đi giết ả và lão Bắc Khuyết Thần Ma để trả thù rửa hận.

Giọng nói của lão nhân rất trịnh trọng, âm thanh như chất chứa căm hờn từ lâu, xem qua không có một chút nào giả dối.

Đôi mắt Hàn Tử Kỳ tròn xoe. Chàng hiểu lời nói của lão nhân rất thành thật. Hàn Tử Kỳ nhớ lại lúc thoát khói bát Môn Kim Toả Trận của hai lão Chí Thiền và Huyền Thông , chàng và Đảo Điên Hoà Thượng chạy rới một ngọn núi. Lão hoà thượng có kể cho chàng nghe ngày trước phụ thân chàng vì say mê sắc đẹp mê hồi của một ả mỹ nhân mà phải rời bỏ Hàn Sơn Trang, bỏ luôn cả mẫu thân chàng, đi lập tổ uyên ương, sau đó bị ả dùng kịch độc tàn phá thân thể, sau đó ả sai bọn thuộc hạ ném vào cánh rừng, nhưng không nói tới danh tánh của ả và chàng cũng quên hỏi thủ phạm là ai, và ả danh hiệu là gì, nay rõ ra mới biết hung thủ hại phụ thân chàng lại chính là ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão đại ma đầu Bắc huyết Thần ma, hai tên sư cừu từ lâu chàng cần phải giết.

Năm xưa nghĩa phụ chàng Thiên Tàn Quái Tẩu cũng chỉ vì say mê sắc đẹp mê hồn của Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ nên đã bị ả thông đồng với lão quỷ Bắc huyết Thần ma chặt cụt một chân cũng bỏ trong cánh rừng già, gần đây lại sai bọn sứ giả Luân Hồi giáo đến Thiên Tàn phủ giết chết nghĩa phụ chàng một cách vô cùng thảm khốc, mối hận thù này mãi mãi đến nay chàng chưa trả được, giờ lại tới phụ thân chàng cũng bị ả hãm hại. Hàn Tử Kỳ nghe dòng máu hận thù trong trái tim chàng sôi lên sùng sục, nắm chặt hai bàn tay, trợn mắt hét:

- Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, ta sẽ mò lấy tim gan ngươi báo thù cho thân phụ, nhất định nay mai ta sẽ tới tổng đàn Luân Hồi giáo tìm ngươi.

Thái độ Hàn Tử Kỳ rất cương quyết, dũng cảm chứng tỏ chàng sẽ không sai lời.

Lão nhân tóc bạc gục gặt tỏ vẻ hài lòng về sự quyết tâm của Hàn Tử Kỳ.

Lão trở lại giọng trầm trầm:

- Tiểu tử còn một chuyện nữa lão phu cần nói với ngươi kẻo sau này chẳng còn cơ hội nào nữa.

Hàn Tử Kỳ trấn tĩnh lại:

- Còn chuyện gì xin lão tiền bối nói cho tại hạ được biết. Tại hạ đang cung kính lắng tai nghe.

Lão nhân tóc bạc cất giọng trầm trầm:

- Tiểu tử, Hàn Khuất Thân có lời trối trăn cuối cùng bảo ngươi hãy nói lại với Tố Thần Phi nương tử rằng lão sẽ lấy cái chết tạ lỗi cùng nàng về chuyện lầm lỗi năm xưa, đã làm cho nàng đau buồn. Ngươi hãy nhớ ghi và nói lại với nàng đừng quên lời trối trăn của phụ thân ngươi.

Nghe lão nhân tóc bạc nói hai chữ “trối trăn”, Hàn Tử Kỳ hốt hoảng, rúng tận đáy lòng, mồ hôi lạnh tháo ra ướt đầm mình, ngực nặng như treo đá.

Chàng hấp tấp:

- Lão tiền bối, hiện nay phụ thân tại hạ đang ở nơi nào, xin lão tiền bối cho tại hạ được biết, trọn đời này chẳng dám quên ơn.

Ánh mắt lão nhân lay động mấy lần, lão nửa muốn nói, nửa lại không, hình như trong lòng lão đang có một điều gì trắc ẩn.

Không nghe lão nhân tóc bạc đáp lời, Hàn Tử Kỳ lặp lại:

- Lão tiền bối, hiện giờ phụ thân của tại hạ đang ở đâu, xin lão tiền bối gia ân nói cho tại hạ được biết, tại hạ đang nóng lòng gặp lại phụ thân.