Luân Hồi Cung Chủ

Chương 52: Tình mẫu tử thiêng liêng




Không nghe Hàn Tử Kỳ nói thêm gì nữa, Đào hoa phu nhân nóng lòng, gấp rút:

- Hàn công tử, công tử gặp ái nữ đi vào dăy núi nào?

Đang theo đuổi hình ảnh của Ngân Hà công chúa nghe Đào hoa phu nhân hỏi, Hàn Tử Kỳ giật mình như người vừa tỉnh bừng cơn mộng đáp mau:

- Tại hạ gặp Ngân Hà công chúa trong dãy núi Kỳ Sơn.

- Dãy núi Kỳ Sơn. Ái nữ ta đi đâu trong dãy núi đó. Hàn công tử có biết không?

Hàn Tử Kỳ gật đầu:

- Tại hạ hỏi Ngân Hà công chúa đi đâu trong dãy núi Kỳ Sơn. Nàng bảo nàng đi tìm thân mẫu, và nhờ tại hạ đi tìm giùm.

- Ái nữ có cho Hàn công tử biết tên ta không?

Hàn Tử Kỳ lắc đầu:

- Ngân Hà công chúa không nói tới điều này, tại hạ cũng vô tình không hỏi mẫu thân của nàng là ai, cho tới bây giờ tại hạ mới biết phu nhân là mẫu thân của nàng. Nàng bảo nàng thương nhớ phu nhân không phút giây nào nguôi ...

Đào hoa phu nhân bật thốt:

- Hỡi ơi ...

Mỹ phụ cúi xuống để rơi hai giọt lệ, mặt hoa buồn thảm hơn bao giờ.

Im lặng giữa ba người, chưa có ai thốt ra một lời nào nữa. Đào hoa phu nhân mãi đắm chìm trong sầu thảm, trong tình máu tử thiêng liêng, cách biệt.

Chợt Hàn Tử Kỳ có một tâm trạng lạ lùng. Từ lúc biết Đào hoa phu nhân là nhạc mẫu, chàng kính trọng như mẫu thân chàng vậy.

Hàn Tử Kỳ không dám lên tiếng vì sợ kinh động giây phút thiêng liêng trong tình mẫu tử của Đào hoa phu nhân và Ngân Hà công chúa Cũng như Hàn Tử Kỳ, Tiểu Yến ngồi lặng thinh nhìn Đào hoa phu nhân không dám thốt ra một lời nào cả.

Một lúc lâu, Đào hoa phu nhân ngẩng mặt lên, má còn hoen lệ, nói trong nghẹn ngào:

- Ta cách biệt ái nữ ta đã lâu rồi. Tính đến nay trên mười ba năm chưa có một lần được gặp mặt, chẳng hiểu con ta thế nào, có còn xinh đep như thuở còn thơ ấu hay không? Lòng ta cứ mãi suy nghĩ không nhột phút giây nào yên được.

Được dịp Hàn Tử Kỷ vội nói:

- Thưa phu nhân, Ngân Hà công chúa xinh đẹp như một nàng tiên nữ giáng trần, dáng vóc y hệt như phu nhân không sai một chút nào cả.

Chàng nói thêm:

- Ngân Hà công chúa bảo hàng đêm nàng thắp nhang cầu nguyện gặp lại phu nhân, bằng không trọn đời nàng luôn luôn nhớ thương đau khổ không lúc nào yên.

Đào hoa phu nhân kêu thảm:

- Hỡi ơi ...

Mỹ phụ lại cúi mặt xuống, giọt lệ thánh thót trào xuống má, thân hình kiều diễm run run, khiến cho Hàn Tử Kỳ bồi hồi xúc động cảm thương cho tình mầu tử phân ly. Nhớ tới mẫu thân tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi, bất giác chàng suýt để rơi hai giọt nước mắt.

Tiểu Yến lại xót xa cho phận minh, gục mặt khóc theo Đào hoa phu nhân.

Đợi đến khi Đào hoa phu nhân đã dịu bớt cơn sầu thảm, Hàn Tử Kỳ mới dám lên tiếng:

- Phu nhân, tại hạ lại cả gan mạo muội xin được hỏi thêm một lần nữa, do nguyên nhân nào phu nhân lại bỏ hoàng cung ra đi và từ đó mãi tới nay không có một lần nào trở về thăm Ngân Hà công chúa?

Rút chiếc khan hồng ra lau sạch lệ hai bên má, Đào hoa phu nhân lấy lại sự bình tâm.

- Nguyên nhân nào ư? Hàn công tử đã muốn biết, ta cũng không cần phải giấu giếm với công tử. Ta sê nói tiếp chuyện đó cho công tử được tận tường.

Gương mặt hoa của Đào hoa phu nhân trở nên trang trọng:

- Nguyên nhân, sau khi ta sinh ra ái nữ Ngân Hà Công chúa, ta tự biết mình rồi đây sẽ bị thất sủng bởi không có thái tử cho Thiên tử kế vị ngôi hoàng đế. Ta nghĩ đến sẽ có một ngày nào đó ta ra đi, dù thiên tử vẫn yêu thương ta như xưa, chẳng có gì thay đổi. Cách năm sau thiên tử kén chọn vào cung hai vi quí phi, đó là Trầm quí phi và Thái quí phi. Trầm quí phi rất xinh đẹp lại hiền lành, tính tình hòa nhã, thường tới chánh cung viếng thăm ta, an ủi ta một cách chân thành. Còn Thái quí phi cũng xinh đẹp, nhưng tính nết điêu ngoa, giảo hoạt, thường hay châm chọc ta, bịa điều dối trá nói xấu ta, đôi khi thiên lử nghe lầm nổi giận. Ta nhận ra điều ta nghĩ lúc trước chẳng một chút sai lầm. Chẳng bao lâu Thái quí phi hạ sinh một đứa con trai được thiên tử sủng ái, bỏ rơi ta cả tháng không hề tới cung viếng thăm ta một lần nào cả. Ta âm thầm đau khổ định rời khỏi hoàng cung trở về Liễu gia trang cùng gia phụ. Nhưng nghĩ tới ái nữ Ngân Hà công chúa hãy còn tuổi ấu thơ, ta ra đi không đành, nên ta cố nhẫn nhục chờ khi con gái ta khôn lớn sẽ liệu toan. Lúc bấy giờ Trầm quí phi đã bị Thái quí phi gièm xiểm, vu cáo đủ điều, Thiên tử nổi giận truất phế nàng đuổi trở về quê làm dân giã không được lấy chồng, từ đó ta cô độc hoàn toàn không còn kẻ an ủi ta nữa.

Thời gian thấm thoát trải qua. Ngân Hà công chúa đã lên bốn tuổi cũng vừa đúng lúc Thái quí phi dùng độc kế hãm hại ta ...

Hàn Tử Kỳ chận lại:

- Phu nhân, ả dùng độc kế gì?

Thần thái của Đào hoa phu nhân căng thẳng đáp trong sự tức giận căm hờn:

- Thái quí phi mật sai một tên thuộc hạ tâm phúc võ công cao cường giả trang ra một gã giang hồ lãng tử, nửa đêm lẻn vào trong phòng ta, trong lúc ta đang ngủ say chẳng hay biết gì cả. Gã chờ cho viên thái giám đi tuần trong ban đêm vừa trờ tới phòng ta gã liền điểm huyệt thoát y ta rồi phóng chạy ngang qua viên thái giám đó. Viên thái giám không rõ đó là âm mưu của Thái quí phi hãm hại ta, hắn hô hoán lên cho bọn cung nữ chạy tới, và thỉnh mời thiên tử đến cung xem tường tận. Thiên tử nổi trận lôi đình buộc ta về tội thông dâm với tên lãng tử.

Hàn Tử Kỳ bật thốt:

- Quả là ác độc.

Tiểu Yến cũng kêu lên:

- Thật đáng ghét!

Gương mặt hoa của Đào hoa phu nhân hiện lên nét đầây phẫn hận. Mỹ phụ tiếp:

- Thiên tử nhất quyết cho ta là một người bà dâm loạn, đinh xử tội ta, nhưng có thái hậu khuyên can, ngài nhốt ta vào lãnh cung chờ ngày xử án, chắc chắn ta sẽ bi xử giảo.

Ánh mắt Đào hoa phu nhân chớp rực:

- Ở trong lãnh cung ta tiên liệu sớm muộn gì Thái quí phi cũng tìm cách ám hại ta, hoặc xúi giục thiên tử giếùt la, hoặc cho người tín cẩn bỏ kịch độc trong thức ăn hàng ngày sát hại ta, để ả được tôn lên ngôi chánh hậu, vì ả đã có cái tham vọng đó từ khi bước vào hoàng cung, ta nghe Trầm quí phi nói như thế. Ta quyết định đã đến giờ phút phải ra đi không thế chần chừ được nữa. Ta viết một lá thư dài trần tình mọi sự và nói rõ về chuyện Thái quí phi âm mưu hiểm độc hãm hại ta ra sao kể lại rõ ràng. Ta nhờ một ả cung nữ tín cẩn tên Phỉ Thúy bí mật trao lá thư cho thiên tử. Đêm đó ta sử dụng khinh công phi thân lên nóc lãnh cung, dùng chỉ pháp phá một lỗ thủng, rời khỏi hoàng cung ra đi cho tới bây giờ.

Hàn Tử Kỳ vô cùng cảm khái sau khi nghe Đào hoa phu nhân kể lại câu chuyện ly kỳ, bí ẩn trong chốn thâm cung triều Thanh giống như một chuyện hoang đường trong bí sử.

Tiểu Yến xúc động đến ngẩn ngơ cả người. Nàng không thể nào tưởng tượng nổi trong cõi đời này lại có một ả đàn bà gian ác, hiểm độc dường đó. Nàng bỗng sinh ra cảm thương Đào hoa phu nhân hơn lúc nào.

Kể chuyện xong, Đào hoa phu nhân ngồi yên trấn áp cơn xúc động mạnh trào dâng trong lòng.

Im lặng đi một lúc thật lâu. Đào hoa phu nhân mới hé miệng mở được lời:

- Cũng chỉ vì nguyên nhân đó ta tới đây cải tên là Đào hoa phu nhân, tạo dựng tòa hồng lầu khách đê tiện, nhơ nhớp này với dụng ý lẩn tránh sự truy lùng của bọn quan quân triều đình hoặc bọn quan viên địa phương, ẩn thân qua ngày tháng chờ sau khi thiên tử đã biết rõ chuyện Thái quí phi đã ám hại ta rồi ta sẽ trở lại hoàng cung gặp lại ái nữ Ngân Hà sau thời gian tình mẫu tử bị đoạn lìa, xa cách, nhớ thương, kể đến nay đã mười mấy năm qua rồi không có một phút giây nào lòng ta nguôi được.

Đưa mắt nhìn qua Tiểu Yến, Đào hoa phu nhân trở lại một giọng dịu dàng:

- Chỉ vì thế từ khi Tiểu Yến về đây làm nghề ca nhi, ta thấy Tiểu Yến tư dung, cốt cách, phẩm chất hơn người, ta vốn có lòng thương yêu muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, an ủi ta một phần nào khi nhớ tới Ngân Hà, nhưng ta chưa vội nói ra cho tới ngày nay Đào hoa phu nhân trân trọng:

- Sẵn dịp đêm nay có Hàn công tử là vị nghĩa huynh của Tiểu Yến. Ta hỏi, Tiểu Yến có bằng lòng nhận ta là nghĩa mẫu hay không. Hãy thành thật nói cho ta biết.

Câu hỏi bất ngờ của Đào hoa phu nhân làm cho Tiểu Yến bối rối, không biết phải trả lời thế nào cho đúng nghĩa, nếu nhận là trái lại nguyện vọng của nàng, bằng chối từ sẽ làm buồn lòng mỹ phụ. Nàng nhìn Hàn Tử Kỳ thầm hỏi ý đinh của người nghĩa huynh.. Hàn Tử Kỳ hiếu ỷ Tiểu Yến nghĩ nhanh:

- Lúc ban sơ tới Hồng lâu khách gặp phu nhân ta cứ tưởng bà là một nữ nhân bại hoại, đê hèn, nay rõ lại bà là một vị hoàng hậu cao sang, quyền quí, năm xưa lại là một trang nữ hiệp hành hiệp giang hồ tiếng tăm lừng lẫy rất xứng đáng cho Yến muội gọi là nghĩa mẫu.

Nàng có nơi nương tựa ta mới an tâm đi tìm song thân, và tới Luân Hồi giáo giết cả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ báo thù cho nghĩa phụ Thiên Tàn quái tẩu không bị trở ngại bởi có nàng đi theo. Bây giờ nếu ta đưa Yến muội ra đi sẽ có hai điều bất lợi khác. Một là sẽ làm phiền lòng phu nhân xem như nhạc mẫu của ta rồi, ta cần phải kính trọng và quan tâm đến bà, hai là đến nay Yến muội vẫn còn quá ngây thơ, võ công kém cỏi, chưa lịch lãm chốn giang hồ sẽ làm trở ngại cho ta khi đối đầu với bọn Luân Hồi giáo. Bây giờ ta hãy bảo Yến muội bằng lòng nhận làm nghĩa nữ của bà là mọi việc an toàn.

Thầm tính đâu đấy xong, Hàn Tử Kỳ chắp tay cung kính thay lời Tiểu Yến:

- Phu nhân là bậc cao minh, khoan hồng, độ lượng, đã có lời chỉ giáo lẽ nào Yến muội dám chối từ. Đây quả là một ân huệ vô cùng lớn lao của phu nhân ban cho Yến muội, tại hạ cảm kích khôn cùng.

Sợ Tiểu Yến chối từ, Hàn Tử Kỳ giục nàng:

- Yến muội hãy mau bái lễ phu nhân.