Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 70: 70: Tạm Biệt Bạn Bè Tại Học Viện Trở Về Địa Phương





Sau khi tắm rửa Vera lại cùng với Viva dùng bữa tối cùng nhau, đây sẽ là bữa tối cuối cùng họ ngồi cùng nhau trong lần này vì trưa mai sẽ là lúc các tân sinh được tự do trở về địa phương của mình.

Không biết lần sau gặp lại sẽ là bao giờ nên họ đã trò chuyện với nhau rất lâu đến tận đêm muộn mới về phòng ngủ của mình.

Vera và Viva giờ đây đã xem như là bạn thân thiết, bản thân Vera cũng rất vui khi có một người bạn như Viva.
Trước giờ Vera chưa bao giờ có một người bạn đồng giới mà chơi thân với nhau như vậy, có thể là vì Viva và Vera đều có gia cảnh tốt, đều có thực lực cao, đều có ý thức trưởng thành nên mới hợp nhau đến thế.

Vera có một đám bạn học cùng lớp cũng thường hay đi chơi cùng nhau nhưng chỉ ở mức bạn bè bình thường, em chưa bao giờ được thỏa mãn khi chơi cùng những người đó.

Hiển nhiên khi chơi với một chiến nhân có hiểu biết sâu rộng vẫn thích hơn là chơi với những bạn nữ bình thường chỉ biết chuyện son phấn, làm đẹp, trai đẹp...
Lúc này ở phía Đông khu biệt thự thượng đẳng trong Thủ đô, tại một căn biệt thự xa hoa tên Phelim đang rất giận giữ, dưới sàn nhà là vô số những mảnh vỡ của đồ đạc trong nhà.

Từ lúc chiều khi hắn trở về thì đã luôn điên cuồng chửi mắng và đập phá đồ đạc, hiện tại hắn đang ngồi nghỉ trên shofa hai nắm đấm vẫn siết chặt.
“Chết tiệt...!tốn bao nhiêu tiền mà thuê phải một lũ vô dụng có hai đứa con gái cũng không làm gì được, từ giờ chắc chắn bọn chúng sẽ rất cảnh giác mình rất khó có cơ hội ra tay nữa...!aaaa bực quá đi!”
Tự chửi thầm thêm chốc lát Phelim liền quay sang nhìn tên vệ sĩ ra lệnh; “Leo, mày đi tìm một đứa nữ sinh khoảng 15 tuổi về đây, nhớ phải lựa chọn con nào thật xinh cho tao càng mới càng tốt.


Đêm nay tao phải phát tiết cả đêm mới được bực mình quá đi!”
Nghe vậy tên vệ sĩ tên Leo nhíu mày nói; “Nhưng mà ngài phải đảm bảo không được chơi chết người như lần trước nữa nếu không ông chủ sẽ nổi giận đó!”
“Biết rồi tao sẽ kiềm chế mau sai người đi kiếm đi nhanh lên tao tức lắm rồi.”
Tên vệ sĩ trưởng này liền chạy ra khu ở của đám vệ sĩ khác để phát lệnh, còn Phelim thì vẫn ngồi đó cầm chai rượu vang rót tiếp ra thêm đầy một cốc rồi tu ừng ực.

Bỗng cánh cửa từ một phòng khác gần đó mở ra, một thiếu nữ xinh xắn dễ thương bước vào phòng, bé gái này khoảng 14 tuổi có dung mạo xinh đẹp đáng yêu, tóc tết thành hai chiếc bờm ngựa, thân hình mảnh mai mặc một bộ váy sang trọng quý tộc.
Em đi ra lan can nhìn thấy đồ đạc bị ném lung tung vỡ nát hết cả, mùi rượu thì tràn khắp phòng, thấy thế em cứ bước dần ra ngoài thì thấy Phelim đang ngồi uống rượu điên cuồng.

Bé gái liền vội đi tới giật lấy cốc rượu trong tay Phelim rồi mắng;
“Hôm nay anh bị sao vậy? Ở độ tuổi của anh không nên uống quá nhiều rượu đâu, tốt nhất anh nên đi ngủ nhanh lên!”
Phelim quay sang nhìn em gái mình nói; Muộn rồi em mau đi ngủ đi Mabel, anh tự có chừng mực.”
Mabel cả giận nói; “Hừ, đừng tưởng em không biết nhé, có phải hôm nay anh thuê người đi bắt một bạn nữ nào đó nhưng không được mới thành ra như này đúng chứ? Em cảnh cáo anh lần cuối nếu anh còn làm những việc trái đạo đức như thế nữa thì em sẽ mách bố đó!”
Phelim xoa đầu Mabel giải thích; “Anh đâu còn làm những việc như vậy đâu, thôi em mau về phòng ngủ đi, ngày mai anh sẽ đưa em đi mua bộ váy mới nhé.”
Mabel gạt tay anh ra khỏi đầu mình rồi quay đi về phòng vừa đi vừa nói lại; “Anh cứ cẩn thận với em đấy, em mà biết anh bắt con gái lạ về đây thì em sẽ lập tức mách bố đó!”
“Cái con nhỏ này...!từ bé mình đã luôn nuông chiều nó mà nó thì chả biết nghĩ cho mình gì cả.” Phelim cũng chỉ biết lắc lắc đầu ngao ngán với đứa em gái khó bảo này, từ nhỏ tính cách hai anh em đã đối lập nhau nhưng cũng rất thân thiết với nhau.
Sáng hôm sau tại học viện siêu cấp thiếu niên, lúc này toàn bộ khối năm nhất đang tập chung tại hội trường nghe giảng viên trình bày các nội dung cần chú ý khi rời khỏi trường.

Đại khái là các tân sinh có rất nhiều sự lựa chọn, trong đó có theo học nội trú tại học viện, có thể tùy ý lựa chọn thời gian cụ thể.

Được nhiều học viên chọn nhất chính là về địa phương tự tu luyện, có thể tự do đến học viện bất cứ khi nào, không cần đến đây học chỉ cần có mặt khi nhận được lệnh triệu tập của nhà trường.

Mỗi khi được triệu tập đến thì học viện sẽ giao cho học viên một vài nhiệm vụ để đánh giá sự phát triển của học viên ấy, hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ được thưởng điểm tích lũy.
Cứ định kì mỗi tháng học viện sẽ gửi tài nguyên tu luyện đến tận nơi thường chú của học viên, như Vera và hai học viên đặc biệt khác còn có thể được nhiều tài nguyên hơn gấp vài lần! Chỉ cần là học viên trong ngôi trường này thì không cần phải lo về tài nguyên tu luyện.
Kết thúc buổi nghe giảng cuối cùng này các tân sinh đang trò chuyện và tạm biệt lẫn nhau để trở về địa phương của mình.

Vera và Viva cũng như vậy, khi hai người họ đang ngồi uống trà sữa tại một tiệm đồ uống thì Amity cũng đi đến.

Lúc này Vera và Amity cũng không còn hiềm khích gì nữa, ba người họ ngồi đó trò truyện rất vui vẻ.

Đến gần trưa Vera mới tạm biệt Viva và Amity rồi về phòng riêng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị trở về nhà, em cũng đã gọi điện báo trước cho bố mẹ.
Vera đi ra nhà xe của học viện, lúc này Issac và người tài xế đã đợi em tại đó, Vera lễ phép chào hai người này rồi bước lên xe ngồi, chiếc xe lăn bánh nhanh chóng đi ra khỏi cổng trường và phi nhanh trên đường lớn.

Trên đường về Vera luôn nhìn ra cửa kính ngắm cảnh vật ở xung quanh đường, sau một tiếng rưỡi chiếc xe thân dài sang trọng này cũng đã về tới trước cổng căn nhà Vera.

Bước xuống xe Vera quay lại chào hai người trên xe rồi nhanh chóng chạy vào nhà, thấy bố mẹ mình đứng trước cửa em liền lao tới ôm cả hai người;
“Con nhớ papa và mẹ lắm...”
Nói rồi em lại càng ôm chặt hơn, Kane cũng rất nhớ con mình liền kéo Vera vào lòng ôm em rất chặt, thấy vậy Xenia nói;
“Kìa anh, ôm chặt thế con nó tắt thở bây giờ!”
Nghe vậy Kane mới thả lỏng tay ra một chút; “Tại anh nhớ con quá...!Vera bố xin lỗi nhé.”
“Không sao đâu ạ, hì hì cuối cùng con cũng đã về lại ngôi nhà thân thuộc này rồi.”
Xenia mỉm cười xoa đầu Vera nói nhẹ; “Con hãy đi lên phòng cất đồ đạc đi rồi xuống bếp dùng bữa trưa, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon mà con thích rồi đấy!”
Kane cũng góp lời; “Đúng đó, biết là trưa nay con sẽ về nên mẹ con đã chuẩn bị bữa ăn này từ sáng rồi đó!”
Vera vui vẻ; “Wow thế ạ, vâng con lên phòng cất đồ ngay đây, sau đó cả nhà chúng ta sẽ thưởng thức bữa trưa siêu ngon do mẹ nấu.”
Nói rồi Vera liền chạy lên phòng ngủ của mình, Kane và Xenia thì đi ra bếp mang thức ăn bày biện lên bàn ăn.

Bữa trưa cả gia đình dùng bữa với nhau rất vui vẻ sau một tuần xa cách, trên bàn ăn có vô số món ăn ngon, Vera nói;
“Vẫn là thức ăn ở nhà do mẹ nấu là ngon nhất!”
Kane cười lớn; “Đó là điều hiển nhiên, dù con có ăn bao nhiêu mĩ vị ở Thủ đô đi chăng nữa thì cũng sẽ không cảm thấy ngon như đồ ăn ở nhà đâu.”
Xenia cười nhẹ; “Con ăn đi, thức ăn còn nhiều này.”
Vera vừa ăn vừa kể lại những thu hoạch mà mình có được sau chuyến đi lần này, thực ra em đã khoe với bố mẹ vào mỗi tối khi gọi điện rồi, nhưng trực tiếp ngồi kể lại như thế này vẫn thú vị hơn rất nhiều.
Từ ngày hôm đó lại là những chuỗi ngày luyện tập không ngừng của Vera tại nhà, em đang rèn luyện những tuyệt kỹ mà mình sở hữu trở nên thuần thục hơn.

Combo ‘Ám Sát’ kết hợp ‘Mật Trảm’ Vera đã nắm chắc hoàn toàn và vận dụng rất thành thạo.


Bộ kiếm pháp cực hạn ‘Quang Phổ kiếm’ em cũng đã nắm chắc tầng 2 và đang chập chững bước lên tầng 3, hơn nữa Vera cũng cảm thấy sắp thành công trong việc tự sáng tạo ra một tuyệt kỹ mạnh mẽ từ cước pháp!
Khi Vera về nhà được vài ngày thì ‘Học viện siêu cấp thiếu niên’ có gửi một hộp đồ tới, trong đó là vài tài liệu chiến đấu và các kĩ năng nâng cao của chiến nhân, còn có các loại thuốc quý giá để cho Vera uống hằng ngày.

Thứ bắt mắt nhất chính là một huy hiệu để cài trên ngực áo, đây chính là biểu tượng của Tân Tinh Vô Địch.

Huy hiệu có màu hoàng kim lấp lánh, trên có biểu tượng Tân Tinh hình, ở giữa là hình một cái cúp đại diện cho từ Vô Địch, bên dưới có tên Vera Devlin được khắc rất tinh tế.
Khi Kena và Xenia nhìn thấy những thứ trong chiếc hộp cũng kinh ngạc vì tài nguyên mà học viện này bỏ ra cho học viên đặc biệt quả là xa xỉ, các loại thuốc trong đó thứ nào cũng có thể sánh ngang với nước Huyết linh quả mà lúc trước Vera từng phục dụng.

Ngoài ra những tài liệu nghiên cứu về võ học và tuyệt kỹ cộng với các kĩ năng chiến đấu cao cấp này, đều là các tài liệu vô giá!
Lúc này đã là đầu tháng 9, thời tiết cũng không còn nắng nóng như trước nữa, nhiệt độ đã đang dần giảm xuống theo từng ngày.

Vera lúc này đang đứng trên sân luyện tập, em bộc phát tốc tộ hóa thành một vệt đen lao vút đi về phía xa cách đó vài trăm mét xát với vách tường, tốc độ Vera khi bộc phát đã lên tới 343 m/s ngang với tốc độ âm thanh! Vera vui vẻ cảm thán;
“Tuyệt vời, mình đã có thể thi triển ra toàn bộ uy lực của tuyệt kỹ thân pháp ‘Ám Sát’ này rồi, với tốc độ này thì cho dù là chiến nhân bậc ‘Tinh Anh’ cũng không thể bắt kịp!”
Vera cũng thầm cảm ơn tên Phelim vì lúc trước đã sai một nhóm côn đồ tới đánh với mình để cho em có bao cát tập luyện, hồi đó khi giao chiến với bọn chúng Vera đã thi triển ‘Ám Sát’ rất nhiều lần vì vậy tốc độ thuần thục với tuyệt kỹ này cũng tăng vọt.

Cho dù luyện tập chăm chỉ tới đâu đi nữa thì cũng không thể bằng kinh nghiệm có trong thực chiến được..