Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 161: 161: Món Quà Bất Đắc Dĩ





Khi lam bào thiếu nữ bước đến khu vực tụ tập các thiên tài thì nơi đây ai nấy đều nháo nhào chào hỏi em ấy lộ ra bộ dáng rất muốn làm quen.

Thiếu nữ diễm lệ ưu nhã thong dong gật đầu cười nhẹ ứng phó mọi người xung quanh, em chỉ cười yếu ớt nhưng đã khiến cho bao thanh thiếu niên nở hoa trong lòng.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp dừng lại tại hai thân ảnh trước mặt, cước bộ cũng trở nên dừng lại nhìn một nam một nữ phía trước đang mỉm cười với mình.
“Một năm không gặp Vera cậu càng trở nên quyến rũ động lòng người hơn đó, hôm nay cậu vất vả từ xa tới đây dự tiệc sinh nhật của bố mình, tại đây tớ thay mặt ông ấy cảm ơn cậu một tiếng!”
Kivat mỉm cười chào hỏi rồi giơ ly nước trái cây trong tay lên, nghe xong lời nói vừa rồi của Kivat trong lòng Vera có chút bất ngờ, không ngờ lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau thì cậu ta lại nói ra được những lời này.

Ngoài mặt Vera vẫn mỉm cười rồi cũng cầm lấy một ly nước trên bàn phục vụ rồi đưa lên cụm ly với cậu ta và đáp lời.
“Được ngài Hoàng Thái Tử mời là vinh hạnh của tớ thì tất nhiên tớ phải đến chứ, một năm không gặp cậu cũng ngày càng bảnh bao hơn đó.”
Lần cuối Vera bắt gặp Kivat là vào khoảng tháng 2 năm ngoái khi em đến học viện để vào phòng trọng lực luyện tập, lúc đó hai người cũng chỉ cười cười gật đầu chào nhau một cái cho có lệ.

Từ đó đến giờ Kivat chưa từng đến học viện nữa kể cả khi có lệnh triệu tập, tính ra đến giờ cũng được khoảng một năm hai người chưa gặp nhau rồi, hai người nhìn đối phương đều thấy sự trưởng thành của nhau.
Chờ cho hai người khách khí với nhau xong Amity liền tiến lên chắn trước mặt Kivat rồi cười tươi với Vera; “Hôm nay trông cậu đẹp xuất sắc luôn đó Vera, nào mau tới đây trò chuyện cùng tớ.”
Nói rồi Amity cầm tay Vera dẫn em đến một góc khác khiến cho bao thanh thiếu niên đang chờ được tiến lên làm quen ở đằng sau Vera không khỏi thất vọng.


Trước khi đi Amity còn quay lại trừng mắt với bọn chúng một cái ý muốn cấm tất cả lũ đực rựa này bám theo sau hai người, Kivat thấy vậy cũng chỉ biết lắc lắc đầu rồi đi đến một nơi khác.
Bước theo sau Amity, Vera không ngừng đảo mắt quan sát xung quanh, quả thật đây là nơi được bố trí hoành tráng nhất em từng thấy qủa không hổ danh là cung điện hoàng gia.

Hai người đi tới một góc vắng rồi ngồi xuống trò chuyện cùng nhau, Vera giờ đã quen với những hành động hơi thái quá của Amity nên cũng cho qua chứ không có biểu hiện khó chịu gì ra mặt cả.
Nhờ được Amity giải thích nên Vera cũng đã hiểu hơn kha khá về những thứ đáng chú ý tại nơi này, em cũng đã nắm rõ thêm về thân phận của những người quan trọng nhất tại nơi đây.
Đợi thêm một chút khi mọi người đã đến đông đủ thì bữa tiệc cũng chuẩn bị được khai mạc, nhạc lớn nổi lên kèm theo đó là một màn biểu diễn văn nghệ đặc sắc.
Cuối cùng là nhân vật chính của bữa tiệc này Kiboro đã xuất hiện và đang đứng trên bục cao nói lời cảm ơn đến tất cả những khách mời có mặt tại nơi này.

Vera cũng hiếu kì quan sát ông ta thì thấy đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhưng trông vẫn rất sung sức, khí thế không giận mà uy hiện lên rõ rệt.

Khuân mặt có phần tương tự với Kivat không hổ là hai bố con.
Thân hình ông ấy khá là đô con, trên người mặc một bộ trường bào hoàng kim sặc sỡ quý tộc.

Khi ông ta nói vài lời xong thì mọi người đều vỗ tay không ngừng, sau đó bữa tiệc chính thức bắt đầu, mọi người ai nấy đều tìm đối tượng ưa mắt hoặc quen thuộc để đi tới trò chuyện cùng nhau.
Lúc này Kivat với danh phận là con trai có thiên phú tuyệt diễm nhất của Kiboro cũng phải đi theo bố mình chào hỏi những vị khách quý.


Những vị khách này ai nấy khi trông thấy Kivat rồi cảm nhận được thực lực của cậu ta thì đều không hết lời khen ngợi, điều này cũng làm cho Kiboro vui vẻ cười không ngậm được miệng.
Vera và Amity thì vẫn thản nhiên ngồi tại chỗ cũ trò chuyện cùng nhau, vài lúc cả hai người cũng phải ứng phó với những người khác tiến tới chào hỏi.

Hai thiếu nữ xinh đẹp nhất tại nơi này ở chung một chỗ đó không nghi ngờ chính là nơi đáng chú ý nhất của những thanh thiếu niên.
Sau vài chục phút thì Amity cũng bị trưởng bối trong gia tộc của mình gọi đi cùng họ giao lưu với các gia tộc lớn khác nên Vera hiện tại chỉ còn một thân một mình.

Vắng bóng của người thiếu nữ với đôi mắt sắc bén đáng sợ nên rất nhiều thanh thiếu niên đang chen chúc đến để làm quen với Vera, đối với họ đây là cơ hội khó mà có được.
Qua một khoảng thời gian nữa khi tất cả các khu vực đều đã được Hoàng Thái Tử đến mời rượu cảm ơn thì bên ngoài trời cũng đã tối khuê.

Lúc này tại trong phòng chủ vị Hoàng Thái Tử đang ngồi trên một chiếc ghế vàng được điêu khắc rất sắc sảo, đứng sau lưng ông ta là một người trung niên mặc vét trông giống như quản gia.
Ngồi đối diện với Kiboro chính là Vera, ban nãy khi Hoàng Thái Tử đến khu vực thiên tài tuyệt thế tụ tập để cảm ơn thì ông đã chú ý rất nhiều đến em, sau khi chào hỏi vài lời với từng người xong thì ông ta đã gọi riêng Vera tới nơi này.

Hiện tại Vera rất lễ phép ngồi im tại chỗ rồi chậm rãi lên tiếng;
“Không biết ngài Hoàng Thái Tử gọi cháu vào đây có chuyện gì cần phân phó ạ?”

“Haha cháu cứ tự nhiên đi, ta gọi cháu tới đây là muốn tặng một món quà để chúc mừng cháu trở thành Đệ Nhất thiên tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử đất nước chúng ta!”
Ông vừa dứt lời thì người quản gia phía sau cũng đã kính cẩn đặt lên bàn một chiếc hộp ngọc tinh tế.

Hoàng Thái Tử đẩy chiếc hộp này tới gần Vera rồi cười tươi, trông vẻ mặt ông rất là nhu hòa dễ gần.
Vera liền mở miệng nói; “Thưa Hoàng Thái Tử cháu đến đây dự tiệc sinh nhật của ngài mà còn chưa tặng được món quà gì bây giờ sao lại có thể nhận ngược lại quà từ ngài được cơ chứ!”
“Haha đừng bận tâm chuyện đó, đây cũng chỉ là một món quà nhỏ thôi cháu mau nhận lấy rồi mở ra xem thử đi.”
“Vậy cháu xin cảm ơn ngài Hoàng Thái Tử ạ.” Vera lễ phép cúi đầu cảm ơn rồi nhẹ nhàng đưa tay đến từ từ mở chiếc hộp ra.

Hoàng Thái Tử đã nói vậy rồi mà Vera còn từ chối nữa sẽ là bất kính khiến ngài ấy không vui, vì vậy Vera cũng chỉ còn cách nhận lấy món quà này.
Mở hộp ngọc ra Vera trông thấy bên trong là một quấn tuyệt kỹ và một viên ngọc màu trắng sữa đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt.

Vera cả kinh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kiboro vẫn đang mỉm cười rất nhu hòa, em vội nói;
“Thưa ngài hai vật này quá mức đáng quý cháu sợ là không thể nhận được!”
Kiboro liền lên tiếng đáp; “Cháu đã mở ra thì tức là đã nhận rồi không thể từ chối được nữa đâu, hơn nữa đây cũng là những thứ sẽ giúp ích cho cháu rất nhiều đấy mau thu lấy đi!”
Trông thấy nụ cười của Kiboro hơi thu lại Vera cũng sợ mình sẽ khiến cho ngài ấy mất vui nên em chỉ có thể nghe theo mà thu lấy chiếc hộp ngọc đó vào trong rương ẩn.
“Vậy thì cháu xin cảm ơn Hoàng Thái Tử rất nhiều ạ.”
Trong chiếc hộp có một cuốn tuyệt kỹ cước pháp Sử thi – trung gia và một viên ‘Bạch thạch châu’ giúp tăng thêm 20% xác suất thành công khi đột phá lên bậc Cao Thủ! Hai vật này xét trên thị trường thì vô cùng chân quý mặc dù đối với Vera thì chả là gì nhưng để nhận từ người khác thì có nghĩa là bản thân mình phải chịu một ân huệ rất lớn.
Vật phẩm tăng xác suất đột phá lên Cao Thủ thì Vera đã có một thứ tăng 25% được mẹ tặng cho vào hai tháng trước khi em mới thăng lên đến Tinh Anh – đỉnh cấp(9) và từ học viện trở về nhà.


Còn tuyệt kỹ cước pháp thì bản thân Vera còn có thể tự sáng tạo ra Liệt Sơn Cước là Sử thi – cao giai, vì vậy hai vật phẩm mà Kiboro tặng cho em đối với người khác là chân quý nhưng đối với Vera thì chỉ là rệt hoa trên gấm.
Vera tuy ngoài mặt thì tỏ ra vui mừng khi nhận được quà từ Hoàng Thái Tử nhưng trong lòng thì không ngừng kêu khổ.

Nhận lấy hai thứ không có mấy tác dụng rồi phải chịu ân huệ lớn từ người khác khiến Vera vô cùng khó chịu.

Suy nghĩ trong phút chốc Vera như nhớ ra điều gì đó liền mở miệng nói với Kiboro;
“Để bày tỏ lòng biết ơn cháu cũng có một món quà muốn tặng Hoàng Thái Tử để chúc mừng sinh nhật ngài!”
Nghe vậy Kiboro có chút ngạc nhiên, ngay cả người quản gia phía sau cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên không kém.
“Ồ, ta rất là vui đấy cháu đã nói vậy thì ta cũng không thể khách sáo mà không nhận được rồi.” Kiboro nghĩ rằng Vera chỉ đang cảm thấy nhận ân tình quá lớn từ mình nên cố kiếm ra thứ gì đó để tặng lại mình cho yên lòng hơn mà thôi, cả quản gia phía sau cũng nghĩ như vậy.

Kiboro quyết định dù Vera có tặng thứ gì đi chăng nữa ông cũng sẽ vui vẻ nhận lấy vì sau đó ông còn có chuyện muốn nói với em.
Vera nhắm mắt xắp xếp lại mọi thứ trong rương ẩn một hồi rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ lễ phép đưa đến trước mặt Kiboro.

Thấy vậy ông ta cũng mỉm cười nhận lấy rồi tiêu sái mở nắp ra, cả tên quản gia phía sau cũng tò mò ngó lên nhìn, còn Vera thì thản nhiên nâng tách trà lên nhấp một chút.
Trông thấy thứ trong hộp gỗ con ngươi của cả Hoàng Thái Tử Kiboro và tên quản gia đều co rút lại kinh ngạc tột độ! Kiboro thốt lên;
“Đây...đây là Hỏa Linh Thạch!”