Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 73: Không biết xấu hổ




Lễ truy điệu Tiền đại sư làm thực long trọng, ngôi sao sáng giới phong thuỷ, cá sấu khổng lồ thương giới, danh nhân các giới từ các nơi trên toàn quốc tràn về đây, chỉ để hiến một đóa hoa cúc, thắp một nén nhang cho Tiền đại sư.

Bởi vì Tiền đại sư không có con cái, cho nên lễ truy điệu do tiểu tổ đặc biệt cùng với vài đồ đệ của ông tổ chức, hiện trường một mảnh nhạc buồn, rất phô trương. Có vài người là trên mặt thương tâm làm cho người khác nhìn, nhưng mà mấy đồ đệ của Tiền đại sư cũng là thật sự thương tâm đến không kiềm chế được.

Mấy đồ đệ này có chút thể diện ở giới phong thủy, lại thêm có danh vọng của Tiền đại sư ở đó, bọn họ sống coi như là thuận lợi đủ đường, hiện tại núi dựa của bọn họ lật, sư phụ dạy bọn họ không còn, bọn họ nếu không thương tâm, vậy thì thật sự là không tim không phổi.

Nhóm sao sáng giới phong thuỷ đều rõ ràng, Tiền đại sư là một phong thuỷ sư vô cùng giỏi, nhưng mà những đồ đệ của ông tư chất thường thường, muốn đạt tới thành tựu đời này của Tiền đại sư, chỉ sợ là không quá khả năng. Thấy bọn họ một người thương tâm hơn một người, nhóm sao sáng giới phong thuỷ ngoại trừ khuyến khích vài câu, cũng không tiện nói thêm cái gì.

Ưng con chung quy cũng phải rời khỏi tổ, dù Tiền lão bây giờ còn sống, cũng không có khả năng bảo hộ bọn họ cả đời. Sống chết có mệnh phú quý tại trời, nếu nhìn không thấu, đời này thành tựu cao nhất của bọn họ cũng chỉ là đại sư hạng hai.

Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc cùng tới hiện trường lễ truy điệu, Sầm Bách Hạc đại diện Sầm gia, Kỳ Yến ở giới phong thuỷ tuy là hậu bối, nhưng mà tục truyền mấy ngày trước khi Tiền đại sư qua đời, còn cố ý gặp cậu, cho nên hai người đến nhận được sự chú ý sâu sắc.

“Sầm ngũ gia, Kỳ đại sư.” Một cô gái trẻ tuổi ánh mắt đỏ bừng đưa hoa trắng cho hai người, cô là đồ đệ nhỏ nhất của Tiền đại sư Tiết Bình.

“Xin nén bi thương, nghĩ đến tiên sư trên trời có linh thiêng, cũng không muốn thấy mọi người quá độ thương tâm.” Kỳ Yến đeo hoa trắng trên ngực, đưa phong bì trắng dán kín cho sư huynh phía sau cô.

Tiết Bình khom lưng với hai người, trên gương mặt tiều tụy tràn đầy vẻ bi thương.

Kỳ Yến biết hiện tại cậu nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể thở dài một tiếng, liền vào linh đường.

Tiết Bình đứng thẳng thân thể, nhìn bóng dáng Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc, lau khóe mắt khóc đến sưng đỏ, cắn cắn khóe môi.

“Sư muội, Sầm ngũ gia và Kỳ đại sư đều đưa tới câu đối phúng điếu và vòng hoa, đồ hai người đưa muốn đặt cùng một chỗ không?” Một nam nhân trung niên thoạt nhìn vô cùng hàm hậu đi đến trước mặt Tiết Bình, nhỏ giọng nói, “Kỳ Yến này chỉ là tiểu bối giới phong thuỷ, Sầm ngũ gia là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, vòng hoa bọn họ đưa tới đặt cùng nhau, khả năng có chút không quá thích hợp.”

“Không cần, cứ đặt cùng đi, ” giọng Tiết Bình khàn khàn nói, “Sầm ngũ gia khẳng định sẽ không sinh ra bất mãn với việc này.”

“Vậy được rồi.” Sư huynh gật gật đầu, nghe ý tứ tiểu sư muội đi làm. Sư huynh muội bọn họ tám người, thiên phú của tiểu sư muội là tốt nhất, cũng là người học thuật xem tướng tốt nhất trong số bọn họ, ngay cả sư phụ cũng đã từng khen cô có thiên phú. Nếu sư muội nói vòng hoa hai người đưa tới có thể đặt cùng, vậy khẳng định không có vấn đề gì.

Khi nhìn thấy Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc, Tiết Bình có chút mê man, bởi vì cô không xem hiểu tướng mạo hai người này, rõ ràng tướng mạo bọn họ thực xuất chúng, chỉ là cô lại cảm thấy không thể nào xuống tay. Một người quý cực đoản mệnh rồi lại có trường thọ, một người sinh ra cơ khổ rồi lại phúc trạch thâm hậu. Trước sau mâu thuẫn, vận mệnh mơ hồ, đây là lần đầu tiên cô gặp được tướng mạo như vậy.

Nghĩ đến vẫn là do cô học nghệ không tinh, nếu sư phụ còn khẳng định có thể xem rõ ràng, sẽ không giống cô không hiểu ra sao như vậy.

Nghĩ đến sư phụ, hốc mắt Tiết Bình nhịn không được lại đỏ lên.

“Dâng hương!”

Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc tiếp nhận hương từ tay đại đồ đệ của Tiền đại sư, sau khi châm, Sầm Bách Hạc làm một thủ thế với Kỳ Yến, ý bảo cậu đi dâng hương trước. Kỳ Yến không chối từ, tiến lên cung kính thắp hương, lại khom lưng thật sâu ba lượt, mới đi qua đứng một bên.

Động tác này dừng trong mắt những người khác, đều có chút cảm khái, bên ngoài có người đồn đãi Tiền đại sư đem thứ tốt đưa hết cho Kỳ Yến, chỉ sợ là sự thật, không thỉ Kỳ Yến cũng sẽ không hành loại đại lễ này. Có người hiểu chuyện nhìn mấy đồ đệ Tiền đại sư, quả nhiên có mấy người sắc mặt không tốt lắm.

Sư phụ có thứ tốt không cho đồ đệ, lại cho một người ngoài, đối với đồ đệ mà nói, chính là châm chọc lớn lao. Chỉ có điều cao thủ huyền giới như Tiền đại sư, làm việc tất có đạo lý của ông, mấy đồ đệ này dù lòng có bất mãn, cũng không nên lộ cảm xúc ra ở trường hợp này.

Ánh mắt Sầm Bách Hạc đảo qua mấy người này, sau khi dâng hương cho Tiền đại sư, bước đi đến bên cạnh Kỳ Yến đứng, tương đương để tất cả mọi người ở đây biết, Sầm Bách Hạc đứng ở bên phía Kỳ Yến, nếu ai động tới Kỳ Yến, chính là không cho Sầm gia thể diện.

Mấy người vốn còn muốn tiếp tục xem náo nhiệt thấy thái độ Sầm Bách Hạc, sôi nổi thu hồi tâm tư xem cuộc vui. Người giới huyền thuật không đắc tội nổi Sầm Bách Hạc, bởi vì mệnh cách hắn quá tốt, đắc tội người như vậy sẽ đưa tới xúi quẩy, người ở thương giới không dám đắc tội Sầm Bách Hạc, bởi vì Sầm gia đứng quá cao, giậm chân một cái bọn họ liền chịu không nổi.

“Kỳ đại sư, ” Triệu đại sư đi đến trước mặt Kỳ Yến, nhìn thấy Sầm Bách Hạc bên cạnh cậu, chào hỏi hắn một tiếng sau đó nói với Kỳ Yến, “Xem ra thân thể cậu khôi phục rất tốt.”

“Nhờ phúc Bách Hạc, không có một nhà bọn họ chiếu cố cháu, cháu cũng không thể tốt nhanh như vậy, ” Kỳ Yến nhìn ảnh chụp Tiền đại sư trên linh đường, nhỏ giọng nói, “Lần trước vì phá trận, các vị đại sư đều hao phí không ít linh lực, hiện tại khôi phục như thế nào rồi?”

“Mấy lão già chúng ta…” Triệu đại sư chú ý tới có người đi qua bên này, lời nói chựng lại, “Không có chuyện gì, hiện tại cũng đã khôi phục.”

“Vậy là tốt rồi, ” Kỳ Yến nhìn người tới, “Như vậy cháu cũng có thể yên tâm.”

“Triệu đại sư, ” người tới mặc tây trang đen áo sơmi đen, trên người treo đầy hàng hiệu, không giống như là đến phúng viếng Tiền đại sư, càng như là đến triển lãm nhãn hiệu, “Chào ngài, chào ngài.”

Triệu đại sư hơi hơi gật đầu với hắn: “Chào ngài.”

“Trong khoảng thời gian này vẫn luôn muốn bái phỏng ngài, chỉ tiếc ngài vẫn luôn không ở nhà, không biết…”

“Vị tiên sinh này, có chuyện gì ngày sau bàn lại, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”

“Phải phải phải.” Người tới khách khách khí khí gật đầu, cho dù vẻ mặt Triệu đại sư lãnh đạm, cũng không dám có một chút không vui, mỗi bước cẩn thận thối lui đến một bên, nhưng vẫn thường thường liếc mắt nhìn Triệu đại sư một cái. Đại khái có vài người sinh ra liền thích kiểu này, Triệu đại sư càng cao lãnh, những người này lại càng thêm kính sợ, cũng lại càng thêm tin tưởng năng lực của ông, giống như có thể nói với ông mấy câu chính là vinh hạnh.

Có Triệu đại sư làm tấm gương, Kỳ Yến cảm thấy chỗ mình cần học tập còn có rất nhiều.

Lễ truy điệu chấm dứt, liền phải đưa ma Tiền đại sư, ngoại trừ mấy người tương đối giao hảo với Tiền đại sư, những tân khách khác đều đã rời đi. Sầm Bách Hạc muốn ở lại với Kỳ Yến, nhưng mà Kỳ Yến không đồng ý.

“Anh đi đưa ma không quá thích hợp, ” Kỳ Yến nhỏ giọng nói với Sầm Bách Hạc, “Yên tâm đi, tôi không có việc gì.”

“Vậy được rồi, ” Sầm Bách Hạc vỗ vỗ vai cậu, “Em tự mình cẩn thận.”

Ở lại đưa ma, tất cả đều là đồ tử đồ tôn Tiền đại sư cùng với người trong giới phong thuỷ, hắn làm đại diện Sầm gia, ở lại quả thật không quá thích hợp. Tuy rằng hắn không thèm để ý mấy cái đó, nhưng mà không thể mang đến phiền toái cho Tiền Tiền.

Âm trạch của Tiền đại sư chọn ở một khối đất phong thuỷ thật tốt, nghe nói là đồ tử đồ tôn Tiền đại sư hợp lực chọn ra.

Không biết khi nào trời đổ mưa, Kỳ Yến che cái ô đen, nhìn ảnh chụp Tiền đại sư trên mộ bia, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thu hồi ô che, cầm hoa trắng trong tay đặt trước mộ bia của ông, lui ra phía sau một bước khom lưng cúi chào với mộ bia.

Không có ô che, mưa bay xuống trên mặt cậu, mang đến ý lạnh nhè nhẹ.

“Kỳ đại sư, ” Tiết Bình đi lên trước, lấy ô thay cậu che mưa, “Đa tạ ngài hôm nay có thể đến đưa ma cho sư phụ.”

“Tiền đại sư chiếu cố tôi rất nhiều, có thể tới đưa ông ấy đoạn đường, cũng là việc duy nhất tại hạ có thể làm, ” Kỳ Yến nhìn Tiết Bình lùn hơn cậu một cái đầu, đi tới một bên, “Tiết tiểu thư cũng xin nén bi thương.” Cậu giũ giũ ô trong tay, mở ra che trên đỉnh đầu mình, cùng Tiết Bình bảo trì khoảng cách an toàn giữa nam nữ.

Trong số đồ tử đồ tôn của Tiền đại sư, chỉ có Tiết Bình này linh khí trên người sung túc nhất, hơi thở cũng thuần túy nhất, khó trách mấy ngày hôm trước khi Tiền đại sư gặp mặt cậu, còn cố ý nhắc tới đồ đệ này.

Tiết Bình cười khổ nói: “Sư phụ đi về cõi tiên, mấy sư huynh muội chúng tôi ngày sau cũng phải mỗi người tự lực, thật sự là…”

“Tiền đại sư đã từng nói với tôi, trong tất cả các đồ đệ của ông ấy, chỉ có tiểu đồ đệ thông thấu nhất cũng có thiên phú nhất, ” Kỳ Yến nhìn Tiết Bình tiều tụy tới cực điểm, “Tiết tiểu thư nếu không bảo trọng cho tốt, lại làm thế nào kế thừa y bát của Tiền đại sư?”

“Sư phụ thật sự từng nói như vậy à?” Tiết Bình kinh ngạc nhìn Kỳ Yến, có chút không dám tin. Ở giới huyền thuật, phần lớn đại sư đều có tư tưởng “truyền nam không truyền nữ”, cho dù thu nữ đệ tử, cũng chưa bao giờ xem họ là người thừa kế chân chính, có thể được coi trọng vẫn là các nam đồ đệ. Cho nên Tiết Bình nghe được những lời này của Kỳ Yến, có chút không thể tin được lỗ tai mình.

“Tiết tiểu thư là đang hoài nghi năng lực của mình ư?”

“Không, tôi chỉ là có chút khổ sở, lại có chút cao hứng, ” Tiết Bình che mắt, mất một lúc lâu mới bỏ tay xuống, “Cám ơn ngài, tôi nhất định sẽ không làm mất uy danh sư phụ.”

Kỳ Yến thấy thế cười, quay đầu nhìn mộ bia Tiền đại sư, có một đồ đệ như vậy, nghĩ Tiền đại sư trên trời có linh thiêng cũng được an ủi.

“Sư muội, Kỳ đại sư, hai người đang nói gì đấy?” Một nam nhân trung niên đi tới, hắn là tam đồ đệ của Tiền đại sư, ấn tượng của Kỳ Yến với hắn không sâu, Tiền đại sư cũng chưa từng nhắc tới đồ đệ này với cậu.

“Tam sư huynh.” Tiết Bình gật gật đầu với tam sư huynh.

Tam sư huynh rũ mắt xuống, giọng điệu có chút không tốt lắm: “Tiểu sư muội luôn được sư phụ coi trọng nhất, hiện tại sư phụ đi về cõi tiên, muội đã bắt đầu tìm núi dựa mới à?”

Kỳ Yến nhíu mày, xem ra giữa mấy đồ đệ của Tiền đại sư, quan hệ giống như không quá hòa thuận.

“Tam sư huynh, huynh đừng nói bậy.” Tiết Bình giận tái mặt, áy náy nói với Kỳ Yến, “Xin lỗi, Kỳ đại sư, tam sư huynh gần đây tâm tình không tốt lắm, nói chuyện không đúng mực, mong ngài…”

“Người làm sư huynh là tôi, còn không cần muội tới ra mặt giùm, ” tam sư huynh cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn về phía Kỳ Yến, “Vẫn là Kỳ đại sư có năng lực, tuổi còn trẻ đã có thể được sư phụ ưu ái, lão nhân gia ông ấy trước khi lâm chung đưa hết pháp khí tốt nhất cho cậu, ngay cả mấy đồ đệ chúng tôi cũng không chia.”

Kỳ Yến nghe vậy cười cười, cậu đã nói giọng điệu tam sư huynh này sao lại như vậy, hóa ra là vì pháp khí mà đến.

Mấy thứ pháp khí kia là đồ tốt có tiền không chỗ mua, khó trách trong lòng người này sẽ không cân bằng như vậy.

“Đúng vậy, ” Kỳ Yến cười tủm tỉm nói, “Tiền đại sư phá lệ coi trọng tôi, mặc kệ tôi cự tuyệt như thế nào, ông ấy vẫn kiên trì đưa pháp khí cho tôi. Có câu nói, trưởng giả ban thưởng không dám từ, tôi cũng chỉ có thể nhận.”

Tam sư huynh thiếu chút nữa bị lời này làm giận đến hộc máu, nhặt tiện nghi còn khoe mẽ, quả thực không biết xấu hổ!

Hết chương 73