Quan Thất một người đánh ba người.
Y dùng Kinh Thần chỉ của Bạch Sầu Phi vây khốn Ngô Kinh Đào, khiến Ngô Kinh Đào lo chỗ này hỏng chỗ kia, nhiều lần gặp phải nguy hiểm.
Y lại dùng Tiêu Hồn kiếm của Vương Tiểu Thạch đối kháng với Tôn Thanh Hà, hơn nữa còn dùng Tương Tư đao đánh cho Thích Thiếu Thương gần như không thể đánh trả được.
Như vậy còn chưa đủ.
Trước đó y đã dùng một ngụm tên máu đánh ngã Trương Thiết Thụ, lại dùng một chiêu Kinh Trập giết chết Trương Liệt Tâm.
Ngô Kinh Đào, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cả ba người bọn họ đều không thắng được một Quan Thất.
Dương Vô Tà đã thấy tình hình không ổn.
Y không thể mặc cho Thích Thiếu Thương ngã xuống ở đây, càng không cho phép long đầu của bọn họ bị thương dưới tay Quan Thất.
Không thể.
Cho nên y chuẩn bị hạ lệnh cho Tôn Ngư khẩn cấp điều động Nhất Linh Bát Công Án, trước tiên bao vây đối phó với Quan Thất, để Thích Thiếu Thương nghỉ một một lát rồi lại nói.
Thế nhưng, kết quả là lệnh đã không cần hạ, cũng không kịp hạ.
Bởi vì y phát hiện một sự thật kinh người, Quan Thất đang phi thân xuống nóc nhà, phát ra công kích với những người dưới lòng đường, đầu hẻm đang ngẩng đầu quan sát.
Quan Thất đang dùng sức một người đối phó với ba đại cao thủ, nhưng vẫn còn chưa đủ.
Y đột nhiên phi thân xuống.
Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Ngô Kinh Đào vốn đang chiến đấu kịch liệt với y, những người này đều là nhân kiệt đương thời, khó ai trong lúc giao thủ với bọn họ mà muốn thu chiêu là thu chiêu, muốn dừng tay là dừng tay.
Thế nhưng Quan Thất lại muốn thu là thu, nói dừng là dừng.
Càng đáng sợ là tuy y đã ngừng tay, đã thu chiêu, nhưng Kinh Thần chỉ, Tiêu Hồn kiếm và Tương Tư đao mà y phát ra với ba người Thích Thiếu Thương, Ngô Kinh Đào, Tôn Thanh Hà, thế vẫn không giảm, sức mạnh vẫn còn, kỳ chiêu vẫn liên tục, khiến ba người nhiều lần gặp nguy hiểm.
Thân hình của y đã đáp xuống, chỉ phi thân một cái đã lướt xuống.
Y phi thân lướt xuống, đối tượng đầu tiên tìm đến chính là Địch Phi Kinh.
Tại sao y muốn tìm Địch Phi Kinh?
Tại sao lại muốn tìm người đáng thương ngay cả đầu cũng ngẩng không lên này?
Quan Thất phi thân giống như loài chim đêm, lao đến trước mặt Địch Phi Kinh.
Thế nhưng khi thân hình y bắt đầu chuyển động, nơi lướt qua lại vừa lúc là nơi đặt chân của Hắc Quang Thượng Nhân.
Chiêm Biệt Dã thấy Quan Thất dùngy một địch ba, ngoạn mục tuyệt luân, mắt đã hoa lên, thần bị đoạt mất, không ngờ Quan Thất lại nói đi là đi, hơn nữa lúc gần đi còn đánh một chưởng về phía hắn.
Một chưởng này cũng không có gì đặc biệt.
Nếu nói có điểm kỳ lạ, chỉ là lúc đánh ra một chưởng này, chung quanh bàn tay lại phát ra một luồng khí và ánh sáng nhàn nhạt, tự nhiên.
Hắc Quang Thượng Nhân là một người rất cẩn thận, hắn luôn luôn đề phòng người khác.
Hễ là người thì phải đề phòng, bởi vì người sẽ hại người, làm tổn thương người khác.
Hắn vừa quan sát vừa đề phòng, đã đề phòng phía trên, cũng đề phòng phía dưới.
Phía trên có loại “chiến thần” như Quan Thất, phía dưới có loại “tiểu nhân” như Chu Nguyệt Minh, có loại “công sai” như Vô Tình, còn có loại “địch nhân” như Dương Vô Tà.
Thế nhưng khi Quan Thất vọt người lên, lướt qua đỉnh đầu hắn, còn đánh xuống một chưởng, hắn lại không kịp lánh/tránh/né.
Ngay cả hắn cũng không hiểu được lý do tại sao.
Là hắn chậm chạp?
Thoái hóa?
Hay là mê mẩn?
Hoặc là hắn luyện Hắc Quang đại pháp đã tẩu hỏa nhập ma?
Bản thân hắn tuy nhất thời không tỉnh ngộ, nhưng người khác lại hiểu rõ.
Giống như Chu Nguyệt Minh vừa nhìn đã hiểu được, đó là khí thế.
Khí thế của Quan Thất, không gì sánh bằng, không thể chống lại.
Giống như Địch Phi Kinh mặc dù không ngẩng đầu lên, trong lòng vẫn biết rõ ràng, đó là khí phái.
Khí phái của Quan Mộc Đán, áp bức toàn trường, cũng trấn áp Chiêm Biệt Dã.
Giống như Vô Tình lý giải, đó là ma tính.
Ma tính của Quan thất thánh, đạo giảm ma tăng, tẩu hỏa nhập ma.
Ma tính kia đã chấn nhiếp Hắc Quang Thượng Nhân, cũng chiếm lấy thần trí mọi người có mặt.
Giống như Dương Vô Tà hiểu biết, Hắc Quang quốc sư đã bị Quan tổng thánh chủ làm chấn động. Nếu đổi lại bất kỳ người nào ở vào tình cảnh tương tự, cũng sẽ giống như Chiêm Hắc Quang, không có biện pháp, cũng không thể kịp thời tránh đi.
Có điều, Hắc Quang Thượng Nhân tuy không tránh khỏi, nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ, có thể đánh trả.
Lúc này hắn liền chống đỡ, liền đánh trả.
Sức mạnh đánh trả rất lớn.
Hắc Quang Thượng Nhân vừa ra tay, giống như đã tụ tập tất cả hắc, tất cả ám, cùng với tất cả hắc ám trong đời đất.
Hắc này là ác, ám này là độc.
Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc của hắn xưa nay chỉ có giết không tha, đã ác hơn nữa còn độc.
Hắn nhất thời không tránh được một kích này của Quan Thất, cho nên hắn liền đánh trả.
Hai chiêu giao nhau, va chạm kịch liệt.
Ánh sáng đen và quầng sáng trắng mới va chạm một chút, Chiêm Biệt Dã đã bay ra ngoài.
Hắn vừa bay, vừa muốn nắm lấy cái gì, vịn vào thứ gì, kết quả chỉ nghe những tiếng đùng đùng, ngói vụn cây xà đồng loạt sụp đổ, nhà lớn cổ xưa lại sụp xuống một mảng lớn, một phần lớn, một khối lớn.
Thân hình của hắn cũng rơi xuống, đồng thời kêu lớn:
- Phá Thể Vô Hình kiếm khí! Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí!
Thân thể của hắn còn vừa lúc đụng vào một người khác.
Người này đang miễn cưỡng khôi phục nguyên khí, đang muốn nhảy lên, nhưng Hắc Quang Thượng Nhân đã đè xuống.
Lúc này trên người Chiêm Biệt Dã đang tụ tập hai loại lực lượng, một là lực lượng Hắc Quang đại pháp của chính hắn, một loại khác là Vô Hình kiếm khí của Quan Thất. Hai luồng cương khí, chân khí hợp thành một thể, khuấy động toàn thân, mà người vừa nhảy lên lại đụng vào hắn.
Người này hét lớn một tiếng, giữa chừng lại không còn âm thanh.
Người này đương nhiên chính là Trương Thiết Thụ.
Trương Thiết Thụ vốn không chết, hắn chỉ bị một ngụm tên máu kia của Quan Thất đánh rơi xuống nóc nhà.
Hắn khó khăn lắm mới vùng vẫy, bò dậy, muốn nhảy lên mái hiên.
Nhưng lại vừa lúc đụng phải Hắc Quang Thượng Nhân, cùng với một thân khí công đen trắng đang xung đột.