Hai người bèn nhìn nhau cười. Thích Thiếu Thương chợt ngưng cười, trang trọng nói:
- Ta không giết ngươi, là vì ta cảm thấy tối nay ngươi cũng không có ý giết ta.
Tôn Thanh Hà nói:
- Nếu như ta không muốn giết ngươi, cần gì phải sử dụng vũ khí nặng như vậy?
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta có một nhận định, nếu ngươi không tiện thì có thể không cần trả lời.
Tôn Thanh Hà chỉ cười nói:
- Ngươi cứ nói, ta nghe.
Thích Thiếu Thương nói:
- Ngươi bị Thần Thương hội Đại Khẩu Tôn gia trục xuất khỏi Sơn Đông, thậm chí bị truy sát, là do ngươi không chịu theo phe phái chủ lưu của Tôn gia, lợi dụng vũ khí bí mật để độc bá thiên hạ, quản lý võ lâm. Thế nhưng, ngươi vốn là nhân vật rất quan trọng trong Thần Thương hội, cũng khá kiệt xuất, cho nên ngươi nhất định cũng nắm giữ cơ mật tương đối quan trọng. Do đó bọn họ mới phái người truy sát ngươi trong giang hồ, hơn nữa còn lan truyền bịa đặt khắp nơi, hủy hoại danh dự của ngươi.
Tôn Thanh Hà có phần cười không nổi.
Thích Thiếu Thương nói tiếp:
- Với tính tình của ngươi, sẽ không làm bất cứ chuyện gì bán rẻ Thần Thương hội. Nhưng lại không đành nhìn võ lâm đồng đạo không hề đề phòng, bị người của Đại Khẩu Tôn gia đánh cho không thể ngóc đầu lên, không thể thở một hơi, không thể đánh trả lại. Cho nên, tối nay ngươi lợi dụng trận quyết chiến với ta, thừa dịp công bố loại vũ khí bí mật này, để ta truyền ra cho người đời biết mà phòng ngừa tai họa.
Tôn Thanh Hà quả thật cười không nổi.
Thích Thiếu Thương dùng tay chỉ chỉ vào nửa đoạn tay áo bị nổ gần vai, đó là một vết kiếm nghiêng nghiêng cắt đứt áo vải, nói:
- Lúc động thủ chiêu thứ ba, ngươi đã dùng Phi Tung kiếm khí lặng lẽ cắt đứt tay áo của ta, từ đó nhất định đã phát hiện cánh tay này của ta là giả. Nhưng ngươi vẫn dùng vũ khí nặng công kích, hiển nhiên là cố ý. Biết rõ không thể gây thương tổn cho ta, vẫn cứ phát động tấn công, nhất định là có mưu đồ. Cho nên, tối nay ngươi không phải muốn giết ta, mà là muốn ta dùng chức vị lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, nhanh chóng lan truyền cơ mật của Thần Thương hội ra bên ngoài.
Tôn Thanh Hà hoàn toàn cười không nổi.
Thích Thiếu Thương nói:
- Có điều, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Theo ta được biết, Gia Cát tiên sinh của Tự Tại môn đã nghiên cứu sáng tạo ra một loại binh khí tuyệt học, cho dù nhân lực không mạnh như vậy, nhưng sử dụng lại càng nhanh nhẹn thuận tiện. Một khi có thể thúc đẩy rộng rãi, sử dụng thoả đáng, nói không chừng có thể khắc chế vũ khí chết người, có lực sát thương cực lớn của Tôn gia.
Tôn Thanh Hà không cười.
Thích Thiếu Thương thành thật nói:
- Cho dù thế nào, ta vẫn cám ơn ngươi đã nói cho ta biết những điều này, để ta biết những chuyện này, đồng thời còn giúp ta thể nghiệm uy lực của vũ khí này. Ngươi không phải tới giết ta, cho nên ta cũng không muốn lấy mạng ngươi.
Tôn Thanh Hà nói:
- Bây giờ ta cũng đã hiểu được.
Thích Thiếu Thương hỏi:
- Hiểu được cái gì?
Tôn Thanh Hà nói:
- Ngươi cũng không phải tới giáo huấn và lùng bắt ta, ngươi tới là để khuyên ta đừng vì nữ sắc mà làm lỡ một đời.
Thích Thiếu Thương nói:
- Có điều, hiện giờ ta mới cảm thấy hiểu rõ ngươi. Hóa ra ngươi cũng không háo sắc giống như lời đồn, mà là quá coi trọng tình nhi nữ, tinh lực lại quá dồi dào, tự phụ lại quá cao, cho nên mới bị những chuyện nhỏ của thế tục cuốn lấy, trở thành kỳ hiệp đoạn tuyệt trong giang hồ thị phi.
Tôn Thanh Hà lại kinh ngạc:
- Ngươi làm sao hiểu rõ những chuyện này của ta? Nói đến cùng, ta quả thật là háo nữ sắc, ta thật sự là một sắc ma.
Thích Thiếu Thương nói:
- Người chỉ háo nữ sắc tuyệt đối không thể thi triển ra kiếm pháp xuất trần như thế.
Tôn Thanh Hà im lặng.
Một lúc sau, hắn mới nói:
- Hiện giờ ta cũng đã dần dần hiểu được ngươi.
Thích Thiếu Thương nói:
- Hử?
Tôn Thanh Hà nói:
- Ban đầu ta cho rằng ngươi ham quyền trọng hư vinh, hiện giờ mới hiểu được, ngươi chỉ trọng danh dự, có cảm giác trách nhiệm, cho nên mới từ trong tro bụi dựng lại cơ ngơi, từ trong thất bại xây lại niềm tin.
Thích Thiếu Thương cười nói:
- Ngươi từ đâu mà biết? Quan hệ của chúng ta cũng quá sơ sài.
Tôn Thanh Hà cũng dùng giọng điệu vừa rồi của Thích Thiếu Thương, nói:
- Bởi vì người trọng quyền tuyệt đối không thể thi triển ra kiếm pháp cao ngạo như thế.
Thích Thiếu Thương cũng trầm mặc.
Tôn Thanh Hà híp mắt hỏi:
- Ngươi rất nổi danh, cũng được yêu thích, biết rõ có rất nhiều người quan tâm đến ngươi, tại sao không để người khác chia sẻ sự cô độc và tịch mịch của ngươi?
Thích Thiếu Thương tinh ranh hỏi ngược lại:
- Ngươi thì sao?
Tôn Thanh Hà phóng khoáng cười cười:
- Bởi vì người thật sự cô độc và tịch mịch, sợ bị người khác làm cho náo nhiệt, sau một phen náo nhiệt lại quên mất bọn họ.
- Đúng.
Thích Thiếu Thương nói:
- Rốt cuộc, lưu lại chỉ là cô độc và tịch mịch. Mà sau khi náo nhiệt qua đi, cô độc và tịch mịch lại càng sâu sắc hơn.
Tôn Thanh Hà cười ha hả:
- Cho nên ta háo sắc. Đời người cứ việc chơi vui vẻ, nhất thời khoái hoạt là thần tiên.
Thích Thiếu Thương cũng cười ha hả nói:
- Vì vậy ta trọng quyền. Nắm quyền trong tay, rất có tiền đồ. Nếu không có tiền đồ, muốn thả thì thả nào có sao.
Tôn Thanh Hà cười hì hì nói:
- Muốn thả là thả? Đó chẳng phải giống như đánh rắm?
Thích Thiếu Thương nói:
- Quyền là hư, danh là ảo, ta là thực, vốn chẳng có gì khác so với đánh rắm.
Tôn Thanh Hà vỗ tay cười lớn:
- Chỉ có điều, cho dù là đánh rắm, nói thả là thả, cũng không dễ làm được.
Thích Thiếu Thương nói:
- Tự tìm vui vẻ, không tìm phiền não. Tụ họp rồi tan, tự do tự tại.
Tôn Thanh Hà phối hợp nói:
- Biết sai có đổi, vẫn là người tốt. Biết sai không đổi, chính là kẻ ác.
Thích Thiếu Thương vỗ tay nói:
- Thà rằng không hiểu, đừng làm kẻ ngốc; thà rằng xem thường, không làm ngu trung.
Câu này rất đúng với ý của Tôn Thanh Hà, thế là hắn cũng ngâm nga:
- Thà thử lưỡi đao, không đáng theo gió; thà rằng giả điên, không làm bất công.
Bọn họ đối đáp như vậy dưới trăng sáng.
Bọn họ ngâm nga như thế trên mái cong.
Còn quyết chiến trong bóng kiếm ánh đao, không màng sống chết.
Lúc này thì sao?
Bình thường là đạo, thuận buồm xuôi gió; bình an là phúc, xin thoải mái mình.
Thế nhưng, có một người chắc chắn không thoải mái.
Nhưng hắn vẫn đi lên?
Đi trên mái cong cổ xưa, hắn tỏ ra thành thành thật thật, cũng thận thận trọng trọng.
Trăng chiếu vào đầu, lại chiếu không ra bóng của hắn.
Bởi vì hắn còn tối hơn cái bóng của mình.
Phảng phất, hắn chính là một yêu mị “giao đấu với cái bóng”, “nhạt hơn cả bóng đêm”, chứ không phải là một người hoàn chỉnh.
Hắn từng bước từng bước đi tới, không loạng choạng, không tốn sức, nhưng cũng không bước đi như bay, thân nhẹ như én.
Hắn hoàn toàn không thi triển khinh công, nhưng đi trên mái ngói cổ xưa tàn tạ này, cũng giống như đạp trên đất bằng.
Hắn đi rất thận trọng.
Hắn không hề có khí thế mạnh mẽ, cũng không phải một bước kinh tâm, hắn là ẩn giấu không lộ, không khoe không bày.
Hai tay hắn nâng một vật.
Ám thanh (xanh sẫm).
Ám thanh là màu sắc do ánh trăng đã dần ngả về phía tây tối nay chiếu rọi, chứ không phải là “ám thanh tử”.
Trong võ lâm, “ám thanh tử” lại có nghĩa là “ám khí”.
Thứ mà hắn lễ độ cung kính nâng trên hai tay, đương nhiên không phải “ám thanh tử”, mà là một thanh kiếm màu xanh sẫm.
Đó vốn là kiếm của Tôn Thanh Hà, bởi vì bị một kiếm của Thích Thiếu Thương đánh bay, cắm thẳng vào song cửa sổ bằng gỗ trước mặt hắn, ánh sáng xanh chiếu vào lông mày hắn, thấm vào tâm mạch của hắn.
Một thanh kiếm bị bạch đạo chế giễu là “Dâm Ma kiếm”, hắc đạo lại hài hước gọi là “Dâm Tình kiếm”, chủ nhân lại gọi nó là “Triều Thiên kiếm”, nhưng thực ra tên của nó chỉ có một chữ “Thác”.
Kiếm vốn đã rời tay, hiện nay lại có người nhặt nó, hơn nữa còn đưa lên.
Người cầm kiếm đi lên, đương nhiên chính là Hắc Quang Thượng Nhân Chiêm Biệt Dã đang xem trận chiến này.
Không phải hắn từng bị một kiếm này làm kinh hãi sao?
Hắn còn đi lên mái cong cổ xưa này để làm gì?