Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà mỗi người công một kiếm, sau đó không tiếp tục tấn công, lại thu hồi kiếm của bọn họ.
Tôn Thanh Hà đột nhiên làm một chuyện. Hắn làm chuyện đó vào lúc này, chắc chắn là rất kỳ lạ, cũng rất không phù hợp.
Hắn lại trái vặn eo, phải vặn eo, trầm vai trái đè chân phải, trầm vai phải đè chân trái, sau đó lại đứng thẳng người, trái vặn cổ, phải vặn cổ, vai phải tay phải vỗ nhẹ, vai trái tay phải phất lưng phải, dùng vai trái tay phải vỗ nhẹ, vai phải tay phải phất sau lưng, dang chân đứng ngay ngắn, trái vặn cổ tay, phải vặn cổ tay, lại thẳng vai trái, cổ tay phải giơ ngang dán vào mắt cá, từ vai phải cổ tay trái dán vào mắt cá phải, lặp lại mấy lần như vậy.
Ai cũng nhìn thấy, hắn đang làm “Ngũ Cầm Hí”.
Động tác “Ngũ Cầm Hí” là bước đầu của tiên thiết nội công, một loại phương pháp cơ bản giúp động tác và nội tức điều hòa, chẳng có gì lạ, không phải là tuyệt học hiếm thấy.
Kỳ lạ là Tôn Thanh Hà lại làm nó vào lúc này.
Chẳng lẽ hắn quên lúc này đang quyết chiến với Thích Thiếu Thương, hơn nữa đang đánh đến quyết liệt, chưa phân thắng bại.
Chẳng lẽ trong mắt hắn “không có” đại địch Thích Thiếu Thương này?
Chẳng lẽ hắn đã tính trước mọi việc?
Chẳng lẽ nắm chắc phần thắng?
Hay là sau khi xuất ra hai kiếm kia, hắn lập tức phát giác việc khẩn cấp trước mắt chính là thả lỏng mình?
Vào giờ phút này, thả lỏng mình lại trở nên quan trọng như thế, chẳng lẽ một khắc sau (hoặc trong lần xuất kiếm sau) là một trận quyết chiến không thể thả lỏng được, phải tập trung lực lượng sinh tử bình sinh của hắn mới có thể ứng phó?
Hắn đột nhiên không tấn công, lại ở dưới trăng, trên mái nhà, thực hiện rất nhiều động tác thả lỏng mình, giãn gân cốt, có vẻ rất không phù hợp với trận chiến không màng sống chết, long trời lở đất này.
Nhưng người càng không phù hợp là Thích Thiếu Thương.
Bọn họ giao thủ đã hai chiêu, động kiếm hai lần.
Xem tình hình, bọn họ nhất định sẽ có lần xuất kiếm thứ ba.
Thế nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Thích Thiếu Thương lại chậm rãi nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Y chậm rãi hít vào, giống như hưởng thụ không khí xâm nhập vào mỗi bộ phận, tan ra trong lá phổi, hơn nữa còn đặc biệt cảm nhận mỗi phận được khí làm giãn nở, dạt dào. Sau đó y mới từ từ thở ra ngụm khí đã dùng, có thể bỏ đi. Y hít sâu như vậy, thở ra chậm như vậy, giống như đang hưởng dụng những gì còn lại của ngụm khí kia và tất cả giá trị của nó, lưu luyến không thôi.
Y đang hưởng thụ.
Nhìn thấy y hít thở như vậy, có thể cảm nhận được hít thở là một chuyện vui vẻ biết bao, quả là sắc thái của trời đất.
Đột nhiên y lại vận khí điều tức, hơn nữa còn nhắm hai mắt lại.
Còn làm vào lúc này.
Đây là lúc mà y đang quyết một trận sinh tử với đại địch cũng là kình địch Tôn Thanh Hà, y lại dám nhắm mắt lại.
Lúc này nhắm mắt lại, chẳng những giống như giao tính mạng của mình cho kẻ địch, càng là sự khinh miệt và xem thường lớn nhất đối với kẻ địch.
Y lại nhắm mắt, dưỡng thần, vận khí, điều tức, dường như còn đang suy nghĩ, minh tưởng điều gì.
Hơn nữa giống như chợt nhớ đến chuyện gì, lông mày nhướng lên, bên môi khẽ nở một nụ cười lạnh lùng, lãnh khốc, hơn nữa còn kiêu ngạo.
Y đang suy nghĩ gì?
Tại sao phải nhắm mắt?
Y không nhìn Tôn Thanh Hà, dĩ nhiên không biết Tôn Thanh Hà đang nhìn y.
Tôn Thanh Hà đang thực hiện một số động tác mềm dẻo, cũng không phải là nhìn thẳng vào Thích Thiếu Thương.
Hắn nhìn tay của Thích Thiếu Thương, bàn tay đang kẹp đóa hoa kia.
Dưới mái cong, có một hán tử gánh hai thùng “dạ hương” vừa lúc đi qua.
Hán tử thô tục đêm khuya gánh phân này đột nhiên giống như cảm giác được điều gì, liền ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trên nóc nhà, giữa mái cổ, có hai người bào trắng, áo tuyết đang quyết chiến.
Trên nóc nhà chạm khắc mấy hàng thần thú tiên cầm nghiêng nghiêng theo thế ngói, ánh trăng chiếu rọi, nằm ở nơi ấy quả thật là chung quanh áo mũ trắng tinh.
Xuân sắp hết.
Đầu hè lạnh.
Hán tử gánh phân lại cảm thấy rùng mình.
Giống như tuyết sẽ không rơi xuống, nhưng chỉ sợ rất nhanh sẽ thấy máu.
Dưới ánh trăng, trên nóc nhà, nơi ấy có một trận quyết chiến sinh tử.
Ngay lúc này, Thích Thiếu Thương đột nhiên mở mắt ra.
Tôn Thanh Hà lại đột nhiên làm một chuyện, hắn ném kiếm về phía Thích Thiếu Thương.
Một kiếm này biến ảo thành ngàn kiếm, giống như trăm cái bóng xanh ném về phía Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương đứng yên bất động.
Nhìn chuẩn, xem chuẩn, nhắm chuẩn, người kiếm hợp nhất phát ra “Nhất Tiếu Thị Hảo” trong “Nhất Tự kiếm pháp”.
Người không cười, người lạnh như băng.
Kiếm lại cười, kiếm phát ra tiếng rít như cười.
Một kiếm này vừa vặn hất vào giữa một kiếm đang bay tới kia.
Không nghiêng không lệch, vừa khéo vừa lúc.
Mũi kiếm của y chỉ khẽ chạm, một luồng sáng bạc va chạm với một luồng sáng xanh biến ảo thành ngàn tia sáng gào thét xoay tròn bay đến, sau một tiếng “vù”, không biết đã hất văng đến nơi nào.
Lần này chẳng phải Tôn Thanh Hà đã thành tay không?
Nhưng trong tay Tôn Thanh Hà vẫn có kiếm.
Lần này chẳng phải thắng bại đã định?
Đã?
Tôn Thanh Hà vẫn đang phát động công kích của hắn.
Lần này chủ lực của hắn không phải kiếm, mà là đàn.
Trong khoảnh khắc Thích Thiếu Thương tiếp kiếm, Tôn Thanh Hà đã mở đàn của hắn ra.
Không chỉ là vải nhung bọc đàn, mà là mở cả chiếc đàn ra, sau đó lại nhanh chóng thành thạo ghép lại.
Hơn nữa còn lập tức ghép thành một vật rất đặc biệt.
Vật này có hình dài, uốn lượn, có ống dẫn, có móc khóa, băng hộp có màu vàng như hạt đậu phộng.
Hắn đưa ống dẫn trống không nhắm vào Thích Thiếu Thương, sau đó liền phát ra một loại âm thanh rất kỳ lạ.
Bằng bằng bằng…