Y mất hứng.
Y giận.
Nàng không đi cũng không cần miễn cưỡng như vậy!
Y lại không hỏi nàng.
Nhưng Lý Sư Sư lại phát hiện y không cao hứng, hơn nữa còn phát hiện rất nhanh.
Có lần, nàng kéo kéo tay áo của y, linh hoạt và khéo léo giống như một con mèo nghiêng đầu nhìn bọ ngựa giơ càng đi qua:
- Này, hay là chúng ta đi đến phạm vi thế lực của hai đảng Phát Mộng một chuyến?
- Không đi.
- Tại sao?
- Có gì hay mà đi.
Lý Sư Sư cười, nghiêng mặt từ một góc độ xinh đẹp bên dưới quan sát y:
- Ngài giận à?
Ngoại trừ y, Lý Sư Sư còn có Trương Tiên, Cổ Dịch, Tần Thiếu Du, Chu Bang Ngạn, Tôn Công Điệt, thậm chí là hoàng đế Triệu Cát…
Tuyệt đối không thể nhịn được.
Mình có vai vế gì?
Y càng không thể chấp nhận có lúc Lý Sư Sư lại vô tình nói ra những lời này:
- Lúc tôi mới quen Thiếu Du, y đã danh lừng thiên hạ, là tài tử phong lưu nổi danh. Nếu y khen ngợi tôi như vậy, nói gì trước tiên cũng phải lấy lòng y, nắm lấy rồi tính sau.
Đó là lúc Lý Sư Sư và Thích Thiếu Thương nói đến chuyện tình cảm trước kia, nhất thời buột miệng nói ra.
Lúc nghe được những lời này, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy giống như trong dòng sông chợt có cát đá, lại cẩn thận nghiền ngẫm, nhất thời cực kỳ phản cảm đối với câu này.
Hóa ra nàng là vì hư danh của Tần Thiếu Du mà dịu dàng hầu hạ!
(Tần Thiếu Du là thứ gì!)
Nói như thế, chẳng phải Sư Sư cũng không khác gì so với những nữ nhân bình thường thèm muốn hư vinh?
Thích Thiếu Thương tức giận không vui.
Lý Sư Sư cũng đã nhìn ra, sau này cũng ít khi nói với y về cảm giác của nàng đối với nam nhân khác.
Thật ra nàng cũng hiểu được, nam nhân vốn không thích nghe chuyện cũ ôn nhu của nữ nhân mà mình yêu thích với nam nhân khác. Chỉ có điều, đôi khi nàng vô tình xem Thích Thiếu Thương là đại ca nhiều hơn là tình nhân, xem y là tri kỷ nhiều hơn là trượng phu, cho nên nhất thời lại nói ra những điều không nên nói một cách tự nhiên.
Cho dù chuyện Lý Sư Sư quen biết Tần Quán xảy ra trước khi quen biết y, Thích Thiếu Thương vẫn cảm thấy bực bội. Y không thể chịu được việc nàng với triền miên tất cả nam tử khác, nhất là khuynh tình ấu trĩ như vậy lại phát sinh trong lòng nữ nhân mà hiện giờ y đang trút hết cảm tình. Điều này khiến cho y càng cảm thấy khó chịu giống như đang bị đùa cợt.
Nàng lại ham muốn hư vinh giống như những nữ nhân thế tục, ai bảo ngươi vẫn thích nàng?
(Đúng là tự mình chuốc khổ!)
Bởi vì nàng vẫn bảo trì qua lại với những nam nhân khác, có lúc Thích Thiếu Thương khó tránh khỏi muốn hỏi cho ra lẽ.
Tại sao còn phải hư tình giả ý đối với những người đó, loại người như vậy?
(Rốt cuộc nàng thích ta nhiều hơn? Hay là thích (bọn) hắn nhiều hơn? Câu này y cảm thấy quá thương tình, quá thương người, cũng quá thương tâm, cho nên cũng không thật sự nói ra.)
Lý Sư Sư không trả lời trực tiếp.
- Còn phải sống nữa.
Nàng chỉ nói như vậy.
Thích Thiếu Thương đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này.
- Con phải sống nữa, vậy nhất định phải qua lại với những người đó sao?
Thích Thiếu Thương cười lạnh:
- Không qua lại thì không sống nổi, đúng là đồ khốn!
Lý Sư Sư thấy Thích Thiếu Thương lại nổi giận, liền nói:
- Tôi cũng không có biện pháp, cũng không thể nào không gặp cả hoàng đế.
Thích Thiếu Thương hừ một tiếng nói:
- Hoàng đế thì có gì tài giỏi!
Lý Sư Sư nhún nhún vai:
- Ít nhất, trong thiên hạ có nhiều người muốn gặp hoàng đế như vậy, nhưng vẫn không gặp được.
Thích Thiếu Thương liền nói:
- Cô gặp rồi, là cô may mắn.
Lý Sư Sư lại thuận thế nói:
- Vì vậy tôi nên nắm bắt thật tốt may mắn này, không thể nào ngay cả hoàng đế cũng không gặp. Y đúng là không sợ chết, từ trong hoàng cung lén lút đến gặp tôi.
Thích Thiếu Thương nghe được trong lòng bốc lửa, nói:
- Hắn đúng là không sợ chết!
Y không nhịn được lại chế nhạo nàng một câu:
- Xem ra, chỉ cần hắn nhận cô vào cung, có lẽ cô giày cũng không kịp mang đã vội vàng lên kiệu hoa rồi!
- Cũng không thể nói như vậy…
Lý Sư Sư tuy có suy nghĩ khác, nhưng lại giống như không để ý đến sự chế nhạo trong lời nói của Thích Thiếu Thương:
- Tôi tự có dự định.
Thích Thiếu Thương nghe xong câu này, giống như bị đánh một quyền vào mặt, đột nhiên nhớ tới hồng phấn tri âm Tức đại nương của y năm xưa.
A, đại nương.
(Đại nương.)
Đến một buổi tối đầu hè ẩm ướt như nước, Thích Thiếu Thương cuối cùng đã mua hoa, chạy nhanh dưới ánh trăng, vượt qua mái ngói đến tìm nàng.
Tặng hoa cho nàng, hỏi nàng một chút, một nữ nhân có thể không chừa thủ đoạn, lúc cần thiết không tiếc ngủ cùng với địch giống như nàng, có nguyện ý cân nhắc gả cho y hay không?
Bởi vì y là người thích hợp nhất với nàng, mà y lại yêu nàng nhất.
Ít nhất, trong buổi tối này, y là chân thật.
Vào giờ khắc này, y là sâu sắc.
Thật lòng yêu mến nàng.
Vì vậy y muốn tặng hoa cho nàng.