Bên ngoài bức tường của chùa Lục Long hơn mười trượng, có một tòa tháp bề ngoài chín tầng nhưng thực ra bên trong lại có mười bảy tầng.
Bốn người Thái Cảm Động, Hách Âm Công, Ngô Khai Tâm, Bạch Cao Hứng, còn có Diệp Thần Du đang ở tầng thứ bảy bên trong tháp, từ trên cao nhìn xuống, quan sát nhất cử nhất động của đám người Vương Tiểu Thạch trong chùa.
Bọn họ trước tiên nhìn thấy Ôn Nhu “thưởng” Vương Tiểu Thạch một cái bạt tai.
Bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ đoán không ra lý do.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy, lại không nghe được đối phương nói gì, ngoại trừ cái bạt tai kia.
Một cái tát vang dội và giòn giã.
Lý do mà bọn họ giật mình là Ôn Nhu lại có thể đánh trúng Vương Tiểu Thạch?
Nói như thế, chẳng lẽ võ công của Ôn Nhu còn cao hơn Vương Tiểu Thạch?
Như vậy, đề án trước tiên đối phó với Ôn Nhu nhất định phải hủy bỏ.
Nhưng bọn họ trong kinh cũng có vui, bởi vì nếu không phải võ công của Ôn Nhu quá cao, xuất thủ quá nhanh, vậy thì nguyên nhân còn lại chỉ có một.
Vương Tiểu Thạch rất coi trọng Ôn Nhu, đến nỗi để mặc cho nàng tát.
Như vậy, trước tiên bắt giữ Ôn Nhu chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Vì vậy bọn họ đều tập trung quan sát động tĩnh trong chùa.
Tiếp đó, biến hóa đột nhiên xuất hiện.
“Người tuyết” tập kích Ôn Nhu.
Phương Hận Thiếu kéo Ôn Nhu đi.
Hà Tiểu Hà và Lương A Ngưu chợt hiện thân tấn công hai “người tuyết”.
Công tử áo trắng trong ao sen đột nhiên xuất hiện tập kích Lương, Hà.
Vương Tiểu Thạch chặn đánh công tử như hoa sen trắng.
Trong viện chợt có một bóng người nhỏ nhắn nhưng lại dùng kiếm khí ác liệt tấn công Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch đón đỡ một luồng “khí kiếm” kia…
Bị cắt ngang.
Bởi vì đột nhiên có một vật bay đến, từ trong chùa phá tan tường vây, bay lên bảy tầng tháp, đánh vào trước mặt Ngô Khai Tâm.
Lần này chuyện xảy ra bất ngờ.
Phản ứng của Ngô Khai Tâm cũng xem là nhanh, kêu lên một tiếng, ngửa đầu ngã người. Một tiếng “vèo” vang lên, vật kia hung hiểm lướt qua mặt hắn, sát thương chóp mũi của hắn, lại bắn về phía Hách Âm Công sau lưng hắn.
Trong lúc vội vàng, Hách Âm Công đánh ra một chưởng, va chạm cùng với vật kia. Sau một tiếng “bùng”, vật kia vỡ vụn thành mấy chục mảnh, nhanh chóng bắn về phía Thái Cảm Động và Bạch Cao Hứng, còn có Diệp Thần Du.
Hách Âm Công mặc dù dùng một chưởng ngăn cản vật kia, nhưng lại cảm thấy tay phải đau đớn giống như bị chém một kiếm.
Đau đến mức hắn vội vàng nhìn xem tay của mình còn đó hay không, hắn cho rằng đã bị người ta một kiếm chặt xuống.
Hắn không dễ chịu, đồng đảng của hắn cũng không dễ chịu.
Mảnh vụn rất nhiều, có lớn cũng có nhỏ.
Mảnh lớn bắn về phía Bạch Cao Hứng.
Bạch Cao Hứng cũng khá may mắn, hắn vừa thấy Ngô Khai Tâm né tránh đã có cảnh giác, lại thấy Hách Âm Công gặp nạn càng thêm đề phòng.
Cho nên hai tay Bạch Cao Hứng kịp thời vỗ một cái, kẹp lấy mấy mảnh vụn lớn, một mảnh cũng không bỏ sót.
Đó là gạch.
Hắn lập tức cảm giác được.
Không ai có thể cảm giác được rõ ràng hơn so với hắn, bởi vì hắn chẳng những kẹp lấy miếng gạch, hơn nữa mấy miếng gạch vụn này còn hoàn toàn cắm vào trong lòng bàn tay của hắn.
Tình hình của Thái Cảm Động cũng tuyệt đối không tốt hơn.
Phần lớn mảnh gạch vụn bay về phía hắn.
Bởi vì nhìn thấy Hách Âm Công và Ngô Khai Tâm trước sau thất bại, cho nên hắn đã sớm một bước rút ra binh khí của mình.
Vũ khí của hắn là đao, một thanh đao mềm, hình dáng giống như lá trúc.
Đao của hắn có một cái tên, ở trong võ lâm cũng rất có tiếng, đó là Trúc Nhu đao.
Đao của hắn mềm, hơn nữa còn mỏng, cho nên đặc biệt nhanh.
Trong nháy mắt hắn đã xuất ra mười ba đao.
Mười ba đao, đao đao đều không trật, đao đao đều trúng mục tiêu.
Mỗi đao đều chặt xuống một mảnh gạch vụn.
Nhưng gạch vụn không chỉ mười ba mảnh, tổng cộng có đến mười lăm mảnh.
Có hai mảnh hắn vẫn không kịp chặt xuống.
Hai mảnh vụn không bị chặt xuống kia đang ở đâu?
Cắm vào trên người hắn, trên cánh tay trái và đùi phải.
Gạch cắm vào trong thịt, còn đau đớn hơn so với trúng tên.
Trong cuộc đời của hắn cũng từng ước đoán cơn đau khi bị trúng đao, trúng tên, trúng một kiếm… nhưng chưa từng nghĩ đến có ngày lại phải chịu khổ vì trúng gạch.
Một hòn gạch nho nhỏ, trong nháy mắt đã quét rách chóp mũi của Ngô Khai Tâm, chấn đau cổ tay phải của Hách Âm Công, cắm vào hai tay của Bạch Cao Hứng, cắt vào trong bắp thịt của Thái Cảm Động.
Một hòn gạch rất bình thường, thoáng chốc lại trở nên thân thiết với sinh mệnh của bọn họ như thế, giống như giữa sinh tử ly hợp cất một tiếng gọi thân thiết đau vào tâm tạng, để cho bốn người cả đời đều không quên được hòn gạch thân thiết với bọn họ như da thịt này.
Đó là hòn gạch gì?
Bọn họ gần như không hẹn mà cùng nhớ lại một chuyện, một người.
Mảnh gạch vụn kia không chỉ đánh về phía bốn người bọn họ, còn có một người khác, đó là Diệp Thần Du.
Cho nên bọn họ cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Vân Diệt.
Diệp Thần Du chắp tay đứng đó, khí thế rất mạnh, dáng vẻ cũng rất nóng nảy.
Nhưng lại rất trấn định, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra trên người hắn.
Gạch bắn tung toé về phía hắn, có lớn có nhỏ, ít nhất chừng mười mảnh, đi đâu cả rồi? Sao lại giống như đá chìm xuống biển?
Diệp Thần Du nói với giọng khàn khàn:
- Chỉ bằng các ngươi, muốn đối phó với Vương Tiểu Thạch, còn kém xa lắm.
Hai tay hắn rũ xuống, những tiếng lạch cạch vang lên liên tục, gạch vụn đều từ trong tay áo của hắn hoàn toàn rơi xuống.
Chẳng biết từ lúc nào, những mảnh gạch vụn kia đã hoàn toàn bị hắn thu vào trong hai tay áo, không bỏ sót mảnh nào.
- Hắn biết chúng ta ở đây.
Diệp Thần Du nhìn ra ngoài cửa sổ, lộ ra mười phần sát khí hai phần bất cam nói:
- Hắn dùng đá của hắn để nói chuyện, cũng đưa ra cảnh cáo với chúng ta.
Lúc này tại chùa Lục Long, chiến đấu cũng vừa chấm dứt, Vương Tiểu Thạch đang nói chuyện với Phương Ứng Khán.
Thế nhưng, Vương Tiểu Thạch chắc chắn cũng đã nói chuyện với bọn họ, lời của hắn là dùng một hòn gạch để nói.
Hắn mượn một luồng “kiếm khí” của Lôi Mị, dùng “Di Hoa Tiếp Mộc thần công” chuyển sang đánh vào trên tường gạch, bay thẳng tới, dùng một hòn gạch liên tục đánh vào năm người.
Cũng chỉ có Diệp Thần Du không việc gì, còn lại đều bị thương.
Lúc ấy Vương Tiểu Thạch đang đối địch, hơn nữa còn là đại địch trước mặt, kẻ thù bao vây.
Hắn vẫn nói ra lời của hắn, đưa ra cảnh cáo đối với đối với những “kẻ thăm dò” ở tháp Minh Hiếu phía xa. Lúc mọi người đều cho là hắn đang nguy hiểm nhất, hắn lại còn rãnh rồi tấn công kẻ địch xa hơn.
Lúc này Hách Âm Công, Bạch Cao Hứng, Ngô Khai Tâm, Thái Cảm Động mới hiểu được, trong lòng nặng nề.
Lúc này bọn họ mới hiểu được Vương Tiểu Thạch là một kẻ địch đáng sợ đến dường nào.
Cho nên bọn họ đành phải chịu đựng, chịu đựng Diệp Thần Du cười lạnh.
Cười lạnh thông thường không phải cười thật, mà là châm chọc, khinh miệt hoặc xem thường.
Cho dù có cười, cũng chỉ là cười nhạo.
Diệp Thần Du đương nhiên có quyền cười nhạo bọn họ.
Thế nhưng, bốn người bọn họ lại không ai chú ý tới, y phục bên hông phải của Diệp Thần Du đã bị rách một chỗ, đó là một vết thương dài một tấc, bộ phận lộ ra còn có chút máu.
Máu dính một chút.
Diệp Thần Du vẫn chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay xiết chặt đến mức kêu lên lách cách.
Hắn vẫn quan sát nhất cử nhất động trong chùa.
Hắn đang nhịn đau? Hay là đang nhẫn nại? Có lo lắng âm thầm? Hay là che giấu điều gì?