Luận Anh Hùng

Chương 159: Kiếp Cơ




Tô Mộng Chẩm, gối mộng không nên giấc.

Y dựa gối, nhìn trăng, đang suy nghĩ.

Y nghĩ đến Bạch Sầu Phi, còn có Vương Tiểu Thạch, có thể nói là nhớ đến Bạch Sầu Phi cho nên mới nhớ đến Vương Tiểu Thạch, ngược lại cũng như vậy.

Bạch lão nhị là một người không thể nhẫn nhịn, hắn quá coi trọng chữ quyền.

Một người có dục vọng quá lớn, khao khát quá mạnh đối với quyền lực, nhất định không thể chia sẻ quyền lực của hắn với bất cứ ai.

Sớm muộn gì Bạch lão nhị cũng sẽ không tha cho mình.

Bệnh của mình lại càng ngày càng nặng.

Từ khi bị trúng ám khí tẩm độc tại phố Khổ Thủy, lại đánh một trận với Lôi Tổn, bệnh, độc và thương đã cùng nhau phát tác.

Thứ đáng sợ là bệnh chứ không phải cái chết. Bệnh hành hạ con người, làm hao mòn tất cả chí khí, kết quả chỉ còn lại một thân xác thối rữa, càng đến gần cái chết thì càng giày vò đáng sợ.

Có ai không sợ chết?

Mình cũng rất sợ chết, thật sự là tham sống sợ chết.

Có thể sống tiếp luôn là chuyện tốt. Nhân sinh vui buồn, phải sống mới có thể cảm nhận được, chết đi thì không còn gì cả. Phật gia dạy người nhìn thấu sinh tử, nhưng không phải bảo người ta lập tức đi tìm chết. Nếu như mình không sợ chết, vậy thì cũng không sợ bệnh. Bị bệnh thì cứ đi tự sát, như vậy còn sợ cái gì? Chỉ có bệnh sợ mình chết thì đúng hơn. Nói như vậy thì ngay cả bệnh cũng sợ chết.

Một khi đã chết thì không còn cảm giác, thân thể thối rữa, ma bệnh cũng không có đất dụng võ.

Gần đây hơi thở của mình lại dồn dập hơn, thở gấp, nhiều đàm, trong đàm lại có máu, ăn thứ gì cũng ói ra.

Lúc đi ngủ, đàm lên đến cổ họng, trong lồng ngực như có người đánh mạnh vào, hoàn toàn không thể ngủ được. Một khi nằm xuống, cổ họng giống như có ngàn đứa trẻ đang gào thét, gần như không thể hít thở.

Không thể ngủ, chỉ có thể hao mòn, nghe cổ họng và ngực của mình cùng nhau nhau kêu gào, nhìn thân thể ngày càng gầy đi, chỉ còn da bọc xương, xương chống da, cảm nhận được ngón tay, ngón chân, tứ chi, vai cổ của mình dần dần không thể làm được nhiều động tác, thậm chí không thể cử động, cảm giác này còn đau thương hơn cái chết.

Xem ra, bữa tiệc tại Thanh lâu tối nay xảy ra chuyện, chỉ sợ có vấn đề.

Là Bạch lão nhị không nhịn được muốn ra tay sao?

Chọn thời cơ thật tốt, đúng lúc mình phát bệnh.

Mình cũng đã sớm đoán được sẽ có một kiếp nạn, nhưng một kiếp này liệu có qua được hay không? Kiếp có nặng hay không? Đó đều là thiên cơ.

Đây là một kiếp nạn, cũng giống như một cơ hội tốt, có thể tính ra được nhưng không biết nó nặng hay nhẹ, lớn hay nhỏ.

Đây là chỗ thiếu sót của thuật số đoán mệnh.

Mặc dù mình tinh thông mười sáu loại thuật số, nhưng muốn thần toán tuyệt đối chính xác, vậy thì chỉ có cách hỏi ông trời.

Mình quả thật có thể tính ra được khi nào thì may mắn, khi nào thì xui xẻo.

Giống như mười năm trước, mình đang gặp vận may, nhưng cũng ẩn giấu nguy cơ.

Nguy cơ thì có gì nghiêm trọng, dù sao cũng là cầu phú quý trong nguy hiểm.

Giống như bây giờ, mình đang gặp vận rủi.

Nhưng mình lại không biết tốt đến thế nào, xấu đến thế nào.

Mình có thể tính được sẽ gặp hỏa hoạn, nhưng lại không biết hỏa hoạn sẽ tàn phá bao nhiêu. Đó có thể chỉ là một cây nến làm phỏng ngón tay, cũng có thể thiêu cháy cả tòa nhà.

Mình cũng có thể tính được sẽ gặp tiền tài bất ngờ, nhưng tiền tài đó rốt cuộc có bao nhiêu? Là thắng được mười vạn lượng bạc trên sòng bạc, hay là nhặt được một chiếc nhẫn vàng trên đường, không thể tính chính xác được.

Đồng dạng, mình đã tính được năm nay có kiếp nạn, có dấu hiệu chứng tỏ sẽ gặp nạn. Nhưng kiếp nạn lớn bao nhiêu, nặng bao nhiêu, phiền phức bao nhiêu, tổn thương như thế nào, cũng không thể nhìn thấy chính xác.

Đương nhiên, thuật số có thể phối hợp với tướng mạo và chỉ tay để xem.

Nhưng hiện giờ mình đang mắc bệnh, sắc mặt quá khó coi. Lúc này ngay cả mình cũng không muốn nhìn thấy gương mặt đó, nó giống như một gương mặt quỷ.

Trên mặt có hai đốm lửa lạnh, đó là cặp mắt của mình. Xem tướng trước tiên phải nhìn ánh mắt. Ánh mắt của mình như vậy, thật sự không cần nhìn, bởi vì nhìn vào chỉ khiến trái tim lạnh giá.

Còn về chỉ tay, cũng không cần xem. Tay của mình vẫn đang run, đừng nói là cầm đao, thậm chí cầm đũa cũng không vững.

Ngay cả cằm cũng biến thành màu lam nhạt, đây là kết quả của việc dùng thuốc lâu ngày.

Mình cũng cảm nhận được, nơi phổi có một khối u ác tính, dạ dày có một cái lỗ lớn, lục phủ ngũ tạng giống như tự dời vị trí, trên người cũng không chỗ nào hoàn chỉnh.

Có nội tạng như vậy, hơn nữa còn bị mất một chân, dĩ nhiên lòng bàn tay sẽ biến thành màu đen, chỉ tay hoàn toàn rối loạn.

Có lẽ ngay cả chân mày cũng đã bắt đầu biến thành màu đen.

Y chỉ đành cười khổ.

Một kiếp này dù lớn đến đâu cũng được, đó cũng là chuyện sang năm. Xem ra mình còn có thể chống chọi được hết năm nay.

Qua năm nay, hẳn là Vương lão tam sẽ trở lại.

Những năm gần đây, mình vẫn luôn lưu ý đến hành tung của lão tam. Hắn đi tới nơi nào, chỉ cần trong khả năng, mình đều nhờ những anh hùng hào kiệt bản địa đặc biệt chiếu cố cho hắn.

Mình đã dốc hết tâm lực. Như vậy cũng vừa khéo, khi quyền lực trong kinh thành thay đổi, Vương Tiểu Thạch lại có thể trở về.

Hắn trở về, có lẽ sẽ kiềm chế được Bạch lão nhị.

Có điều, lão nhị nhất định sẽ không để cho hắn dễ dàng trở về. Cho nên mình đã phái thân tín giữ liên lạc với lão tam.

Có lẽ, tuy có mình kiếp nạn, nhưng Tật Ách cung (1) từ sang năm lại có cơ hội xoay chuyển.

Một khi mình khôi phục lại sẽ lập tức chỉnh đốn hàng ngũ, bất kể là nội loạn hay ngoại địch đều có thể mạnh tay đánh một trận, quyết không chịu ngồi yên chờ chết. Cộng thêm Vương lão tam kịp thời trở về, mình cũng không sợ Bạch lão nhị dã tâm bừng bừng.

Tình thế như vậy, có nên tiên hạ thủ vi cường hay không?

Bạch lão nhị có thể ra tay sớm hơn hay không?

Không thể.

Mình thật sự bệnh nặng, Tiểu Thạch Đầu còn chưa trở về, không thể rút dây động rừng.

Hiện tại trong Kim Phong Tế Vũ lâu đã có hơn một nửa là tâm phúc của Bạch Sầu Phi, cục diện này chỉ có thể kéo dài.

Huống hồ Bạch lão nhị còn có thừa tướng đương quyền nâng đỡ.

Nếu như công khai đối đầu, cho dù mình có thể dẹp yên nội loạn, e rằng nguyên khí cũng sẽ tổn thương nặng nề. Trừ được nội gian cũng khó phòng được ngoại địch, lại bị bọn chúng thừa cơ công kích.

Lỡ may không giết được lão nhị, chỉ sợ hắn sẽ thẹn quá hoá giận, phát động quân lực triều đình. Khi đó thì hai bên đoạn tuyệt, cơ nghiệp của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng bị hủy từ đây.

Hơn nữa, con người của nhị đương gia mặc dù có lòng phản nghịch, nhưng chưa chắc sẽ phản bội mình. Nói gì thì mình cũng là người một tay nâng đỡ hắn, giúp hắn thăng tiến thật nhanh.

Con người của hắn chỉ là lòng dạ không tốt một chút, thủ đoạn kịch liệt một chút, nhưng hiện giờ hắn đã là dưới một người mà trên vạn người, thực sự không có lý do, cũng không cần thiết phản bội mình.

Nghi người thì không tin, tin người thì không nghi.

Mình muốn dùng hắn thì phải tin hắn, muốn hắn không phản bội cũng phải trọng dụng hắn, muốn hắn không sinh hai lòng thì phải đối xử chân thành với hắn. Nếu như lúc nào cũng đề phòng hắn, một khi bị hắn phát hiện, không có suy nghĩ khác mới là chuyện lạ.

Bạch Sầu Phi vốn là loại người “hô mưa gọi gió, khí thế bừng bừng”. Hắn hống hách lộng hành, không hề kiêng nể, có lúc ngay cả kẻ địch cũng phải kinh sợ.

Nhưng mình chỉ có thể nhìn, sáng sáng mặt trời mọc phía đông, tối tối mặt trăng lặn phía tây.

Thứ mình học được là một loại “dũng khí rút lui”, cũng là một sự lui bước giống như “hồi quang phản chiếu”. Có lúc mọi chuyện không theo ý người, không bằng gạt hết tạp niệm, từ bỏ trần tục, tĩnh tâm ngồi thiền, như vậy thì tốt hơn.

Thậm chí không nghĩ đến thiện, cũng không nghĩ đến ác, chỉ tưởng niệm.

Tư quân như minh nguyệt (nỗi nhớ như trăng sáng). (2)

Tưởng niệm nàng, cô gái đó.

Một hạt bụi bay mặt đất thu, một đóa hoa nở thế giới mở, cũng là vì thế gian có cô gái đó.

Dạ dạ giảm thanh huy (đêm đêm giảm ánh trong). (2)

Nghĩ tới đây, Tô Mộng Chẩm lại hít một hơi dài.

Hơi thở này gây nên va chạm kịch liệt trong ngực y.

Đối với người khác, đó chỉ là một hơi thở. Còn đối với y, mỗi lần hít thở đều bớt đi một phần sinh mạng, hơn nữa mỗi lần đều khiến cho y khổ sở đau đớn, cho nên y càng quý trọng nó.

Y quyết định ngày mai sẽ chấp nhận yêu cầu của Bạch Sầu Phi. Ngày mai là đông chí, Bạch lão nhị muốn vào tháp ngọc ngà voi yết kiến mình.

Nếu không cho hắn vào, hắn nhất định sinh nghi, chỉ sợ sẽ lập tức tạo phản.

Nếu cho hắn vào thì phải mạo hiểm. Y tin rằng trong năm nay, thời cơ của Bạch Sầu Phi còn chưa chín, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu như thừa dịp hắn vào, chủ động phục kích giết chết hắn, điều này mình lại không làm được.

Khi huynh đệ thủ hạ bán rẻ và ám toán y, y nhất định sẽ phản kích; nhưng bảo y ám hại và bán rẻ huynh đệ thủ hạ của mình, y lại không làm được.

Có việc nên làm, có việc không nên làm.

Không phải không thể, mà là không muốn.

Hoa mai mùa đông rất đẹp.

Y ngửi thấy mùi hoa mai, có lẽ là từ nơi Lục Phân Bán đường bay đến.

Ánh trăng như mộng.

Mộng như đời người.

Nghĩ tới đây, y lại bắt đầu ho, toàn thân co giật, mắt cũng đỏ lên, ôm chặt chiếc gối trong lòng.

Cả đời y đều là giấc mộng đấu tranh, chỉ có một lần là ngọt ngào mỹ lệ.

Nhưng cô gái kia đã thành kẻ thù, mỗi ngày đều đang đợi tin y chết, hàng đêm mài sáng binh khí, muốn đem lưỡi kiếm lạnh như băng đâm vào trong cơ thể còn ấm áp của y.

Là ai thổi sáo trong lầu họa?

Tiếng sáo xa xăm truyền đến, giống như nói lên một giấc mộng, một giấc mộng xa xôi.

Mộng xa rồi.

Gối vẫn còn bên cạnh.

Ánh trăng chiếu lên người chưa chợp mắt.

Kiếp nạn không biết gần hay xa, đang đợi y bước vào.

Chú thích:

(1) Một trong mười hai cung, bao gồm Mệnh cung, Tài Bạch cung, Huynh Đệ cung, Điền Trạch cung, Nam Nữ cung, Nô Phó cung, Thê Thiếp cung, Tật Ách cung, Thiên Di cung, Quan Lộc cung, Phúc Đức cung, Tướng Mạo cung.

(1)

Tư quân như minh nguyệt, dạ dạ giảm thanh huy.

Đây là một câu mô phỏng lại bài thơ “Thất Tư” của Từ Quản thời Ngụy Tấn. Nguyên văn là “Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trị. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thời”, nói đến người phụ nữ nhớ nhung trượng phu đi xa chưa về. Còn có rất nhiều câu khác được mô phỏng theo hình thức trên, chẳng hạn như:

Tư quân như thanh phong, hiểu dạ thường bồi hồi. (nỗi nhớ như gió mát, sáng tối thường bồi hồi)

Tư quân như mạn thảo, liên duyên bất khả cùng. (nỗi nhớ như cỏ dại, liên miên không điểm dừng)