Lửa Yêu

Chương 1-1: Mở đầu




Chỉ có một số ít từ bị cấm kỵ trong dinh thự nhà Warakorn. Một trong số đó là “Patiya”…

Mọi thành viên trong dòng họ lâu đời này đều biết rằng bất cứ khi nào nếu ai đó vô tình buột miệng thốt ra từ “Patiya” trước mặt bà lớn Nongkhran, một cụ bà tám mươi tám tuổi, chủ nhân của vương quốc Warakorn này, thì bà lớn sẽ thay đổi sắc mặt và lên tiếng nhắc nhở người đó ngay lập tức. Không những thế, bà còn chửi rủa người được nhắc tên một cách không thương tiếc khiến cho mọi người đều hiểu bà lớn không ưa gì đứa cháu trai này.

Vì vậy cái tên “Patiya” đã biến mất khỏi tâm trí các thành viên trong dòng họ Warakorn và không còn được nhắc tới đã nhiều năm… chắc phải bằng quãng thời gian anh bị gửi đi học ở Mỹ để rèn giũa bản thân, bắt đầu từ khi bước vào tuổi thanh niên. Mọi người hầu như đều quên mất rằng vẫn còn một đứa cháu trai tên là Patiya nối dõi dòng họ Warakorn tồn tại trên thế giới này.

Đúng vậy! Mọi người gần như đã quên hoặc cũng cố quên nếu như Patiya không chăm chỉ tạo nên những vụ bê bối cho dòng họ. Anh tích cực đưa bản thân lên trang nhất của những tờ báo hàng đầu của Mỹ kể từ khi tốt nghiệp trường Đại học New York(1) rồi làm việc trong ngành công nghiệp điện ảnh. Từ tin “Đạo diễn nổi tiếng nhận đóng phim khiêu dâm” cho tới tin “Nam diễn viên trẻ nhận giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của XRCO(2), hay mới nhất đây là tin “Đạo diễn và diễn viên phim khiêu dâm bị buộc tội lạm dụng trẻ vị thành niên là một bé gái mười bốn tuổi”.

(1) Là trường đại học tư hàng đầu và lớn nhất nước Mỹ, đặc biệt nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh và diễn xuất.

(2) Giải thưởng XRCO được trao bởi The X-Rated Critics Organization (XRCO) là giải thưởng phim cấp ba hay nhất, được tổ chức thường niên tại Las Vegas. Đây là lễ trao giải có quy mô lớn tương đương với lễ trao giả OSCAR. Lễ trao giải này được tổ chức lần đầu tiên vào năm 1984.

Lần nào cũng vậy, họ Warakorn sẽ xuất hiện trên báo chí Mỹ mỗi khi Patiya tạo nên các vụ lùm xùm, đặc biệt trong khoảng từ năm, sáu năm trở lại đây khi anh trở thành đạo diễn điện ảnh thì các tin xấu càng xuất hiện nhiều hơn, cứ như đó là một sự cố tình của anh vậy. Cũng bởi anh sử dụng họ thật trong làng điện ảnh nên cái họ đó bao giờ cũng được nhắc tới cùng những vụ bê bối do anh gây ra. Đây chính là nguyên nhân khiến bà lớn Nongkhran càng căm ghét và coi anh như “Mũi giáo mép giường”, “Gai nhọn trong tim” chỉ trực đợi dịp đâm xuyên vào ngực bà khiến bà đột tử. Trong mắt bà lớn Nongkhran, anh chỉ là một kẻ phá hoại… sinh ra chỉ để phá hoại thanh danh của dòng họ mà thôi. Bà lớn cũng sợ rằng danh tiếng được gây dựng nhiều đời nay sẽ bị Patiya làm vấy bẩn.

Bởi thế thời gian này anh bị coi là con cừu đen của dòng họ mà không một ai muốn giao thiệp.

Dường như mọi người trong dòng họ Warakorn đều muốn quên đi nguồn gốc của nỗi căm ghét đối với Patiya. Tại sao anh lại hư hỏng từ bé đến nỗi người thân không thể dạy bảo, chán nản đến mức phải gửi anh ra nước ngoài và bỏ mặc anh ta từ đó?

Vấn đề là do… bà lớn Nongkhran có bốn người con cả trai lẫn gái. Bố của Patiya là con cả, là người được bà lớn yêu quý nhất nhưng lại khiến bà phải đau lòng và thất vọng nhất bởi khi đi du học ở Mỹ, Piriya đã lấy một người mẫu hạng bét làm vợ. Hơn thế nữa ông còn đưa vợ về nhà trong khi bà đã dặn đi dặn lại trước lúc ông sang Mỹ rằng không được lấy vợ Tây bởi bà đã nhắm trước một cô gái là con một dòng họ quý tộc cho ông rồi. Bà lớn ghét Cash Sandra vì cho rằng cô là một phụ nữ không ra gì, thuộc hạng xướng ca vô loài, không xứng với dòng họ cao quý của bà. Khi đã quá yêu thương thì thất vọng và tức giận cũng rất nhiều. Vậy là mọi thứ đều trút lên đầu cô người mẫu trẻ quốc tịch Mỹ - Cash Sandra. Do vậy, cuộc sống của gia đình Piriya luôn ở trong tình trạng căng thẳng, khó chịu. Cash Sandra cố gắng thuyết phục chồng dọn ra ngoài sống, bởi cô không muốn ở trong khu dinh thự cùng với họ hàng nữa. Cô không thích cảnh nhiều gia đình sống chung trong khuôn viên một khu dinh thự. Nhưng Piriya là một người nhu nhược, cho dù rất yêu vợ nhưng không dám “cắt đứt” với mẹ. Vì vậy Cash Sandra buộc lòng phải chung sống với cả dòng họ Warakorn cho tới khi sinh Patiya. Dù phải chịu ấm ức với chồng nhiều lần nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ ôm con trở về Mỹ bởi cô còn yêu chồng và không muốn để con mình thiếu bố.

Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn tiếp tục diễn ra, thi thoảng lại có va chạm nhưng không tới mức quá nặng nề bởi thời gian sau bà lớn Nongkhran quay sang quan tâm tới người con trai thứ hai bằng việc tìm cưới về một cô con dâu có dòng dõi cao quý. Thêm vào đó, bà luôn tất bật lo tìm chỗ học cho các cháu cùng độ tuổi với Patiya. Cash Sandra thường kể về nỗi bực tức khó chịu của mình cho Patiya, cậu con trai duy nhất đang trong độ tuổi ghi nhớ tất cả nghe. Cô ghét kiểu gia trưởng của dòng họ Warakorn, ghét sự thiên vị và bất công của bà lớn, ghét thái độ đối xử của các em chồng. Bà lớn Nongkhran là người có quyền tối cao trong gia đình, bởi vậy mọi người trong nhà từ lớn đến bé đều phải nghe theo lời bà. Khi bà lớn chưa viết di chúc sẽ dành quyền thừa kế cho những ai thì đám con cháu đều vào hùa với bà, không dám làm bà phật ý, trong đó bao gồm cả việc thể hiện khinh ghét đối với Cash Sandra giống như bà đã làm.

Patiya lớn lên và nhận biết được mọi chuyện. Cậu thấu hiểu nỗi bức bối khó chịu của mẹ khi phải sống chung dưới một mái nhà với dòng họ Warakorn. Cậu đã từng gợi ý mẹ đưa cậu ra ngoài sống hoặc quay trở về Mỹ nhưng cậu luôn nhận được câu trả lời rằng bố rất tốt, bố không đáng bị đối xử như vậy, rằng bố luôn bên mẹ, rằng mẹ đã có cậu là bến bờ an ủi, yêu thương. Cậu cũng hiểu mẹ mình là một phụ nữ cứng rắn còn bố mình lại là một người mềm yếu, không quyết đoán.

Mới chín tuổi, Patiya đã mồ côi cả cha lẫn mẹ. Khi ấy Cash Sandra bị đám con trai nhà giàu bỏ thuốc mê cưỡng hiếp tập thể. Bà lớn Nongkhran và họ hàng không tin đó là một vụ cưỡng hiếp. Họ cho rằng Cash Sandra là người khêu gợi và tự nguyện chung đụng với nhóm người đó, đồng thời thổi vào tai Piriya những suy nghĩ này khiến cậu lung lay. Vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình nên ngay lập tức Cash Sandra đã đâm đơn kiện đám nhà giàu đó, bỏ qua lời can ngăn của bà lớn cũng như họ hàng nhà chồng, những người luôn lo sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của dòng họ, và cô cũng không quan tâm đến chuyện sẽ khiến cho dòng họ danh giá lâu đời vốn tồn tại từ cuối triều vua Rama V sẽ bị tổn hại thế nào. Bà lớn muốn bưng bít để chuyện này biến mất cùng thời gian nên cố gắng khuyên can nhưng cuối cùng cũng không thành công. Piriya đứng về phía vợ không phải vì bị ép buộc mà do anh cảm thông với vợ và muốn cùng vợ đấu tranh. Nhưng vụ án chưa được làm sáng tỏ thì Piriya và Cash Sandra đã bị tai nạn. Piriya lái xe đâm vào cột đường cao tốc khiến cả hai chết tại chỗ. Ngay lập tức cảnh sát cũng khép lại hồ sơ vụ án theo yêu cầu của bà lớn Nongkhran bởi bà không muốn dòng họ Warakorn bị mang tai tiếng thêm nữa.

Những điều này càng làm tăng thêm sự căm ghét của bà lớn đối với Patiya. Sau vụ tai nạn, bà đã tuyên bố với họ hàng rằng do không chịu được áp lực từ việc liên tục bị xuất hiện trên báo chí trong thời gian gần đây nên Piriya và Cash Sandra đã quyết định cùng nhau tự tử. Điều đó càng khiến Patiya căm ghét bà lớn và họ hàng nhiều hơn vì họ hùa vào đổi tội cho bố mẹ cậu. Sau tang lễ của bố mẹ, Patiya bắt đầu trở nên hư hỏng. Cậu kết bạn với đám trẻ bụi đời, ăn chơi lêu lổng, gây tai tiếng cho bà lớn và họ hàng từ chuyện gái gú, ma túy, đánh lộn cho tới việc bị đưa vào trung tâm giáo dưỡng thanh thiếu niên. Sau mỗi lần chuyển trường, cậu vẫn chứng nào tật ấy, thậm chí còn ngang tàn, ngỗ ngược hơn. Việc chuyển trường liên tục của cậu khiến bà lớn rất chán nản. Bởi vậy tất cả họ hàng đều không ngăn cản khi bà lớn nêu ý kiến gửi Patiya cho họ hàng đằng ngoại ở Mỹ của cậu nuôi nấng. Tất cả mọi người đều cho rằng không thể dạy bảo Patiya được nữa. Kể từ khi Piriya và Cash Sandra mất, Patiya không còn nghe lời một ai cả.

Bà lớn Nongkhran chu cấp tiền học và chi tiêu hàng tháng đầy đủ nên cậu không phải xin họ hàng đằng ngoại. Song bà lớn chưa bao giờ liên lạc hoặc điện thoại hỏi thăm tình hình ăn ở của cậu lấy một lần. Hôm tiễn cậu ở sân bay, bà lớn nói vào mặt cậu rằng gửi cậu đi là để cậu rèn giũa bản thân. Patiya tin rằng bà không chỉ muốn cậu rèn giũa mà còn muốn cắt đứt quan hệ ruột thịt với cậu nữa.

Patiya tới sống với họ hàng đằng ngoại từ khi mười lăm tuổi và kể từ đó cho tới nay đã tròn hai mươi mốt năm anh chưa hề quay trở lại đất nước Thái Lan một lần nào cả. Đúng vậy! Đã hai mươi mốt năm chưa hề trở lại Thái Lan nhưng anh cũng chưa bao giờ biến mất khỏi tầm mắt những người họ hàng tại nơi này, chỉ có điều bọn họ giả vờ như không biết hoặc không quan tâm mà thôi. Bởi Patiya không ngừng thu hút sự chú ý của các phương tiện thông tin đại chúng ở Mỹ, đặc biệt là khi anh thành công hơn trong sự nghiệp, nhất là trong ngành công nghiệp giải trí dành cho người lớn thì “danh tiếng” của anh càng vang xa gấp nhiều lần.

Anh dường như cố ý muốn nhắc nhở họ hàng rằng vẫn còn một đứa cháu nối dõi dòng họ Warakorn đang tồn tại trên thế giới này.

“Đang xem gì thế anh Pak?”. Primpau vừa hỏi vừa nghển cổ qua vai anh trai ngó vào màn hình vi tính. Pakhinai vội vàng tắt ngay trang web đang mở.

Primpau và Pakhinai là hai anh em. Hai người còn có thêm một anh trai và một chị gái nữa. Cả bốn người đều là con của bà Parada, người con thứ ba của bà lớn Nongkhran. Bà Parada có hai người anh trai là Piriya và Pandon, cùng một người em gái là Piyada.

“Không có gì cả”. Pakhinai xoay ghế lại đối diện với em gái.

“Không có gì tại sao lại vội tắt đi? Lộ tẩy rồi nhé. Hay là anh đang xem web khiêu dâm?”.

“Đừng có ra vẻ hiểu biết như thế Poeng!”. Pakhinai vừa trả lời vừa tát mạnh một cái vào đầu em gái.

“Ối! Đau!”. Primpau kêu lên, đưa tay xoa xoa đầu trước khi tiếp tục phàn nàn: “Mà người ta tên là Prim đấy! Không phải Poeng! Bao giờ mới gọi cho đúng đấy hả?”.

“Thì cũng thế thôi, có gì khác đâu. Mà đừng có thóc mách với mẹ nhé!”.

“Chứng tỏ đang xem web khiêu dâm thật!”. Primpau ánh mắt ranh mãnh, làm ra vẻ đang đi guốc trong bụng anh trai.

“Tao đánh cho một trận bây giờ. Ai bảo là xem web khiêu dâm? Tao đang đọc tin của thằng Pat đấy chứ”.

“Tin của anh Pat?”. Primpau cao giọng nhắc lại, ánh mắt thoáng lo lắng trong giây lát nhưng Pakhinai chưa kịp để ý. Cô hỏi tiếp: “Sao thế ạ? Có tin gì của anh Pat không?”.

Pakhinai tỏ vẻ khinh ghét rồi cười mỉa mai, nhại lại một cách đáng ghét:

“Anh Pat, anh Pat! Xi! Thằng Pat trở thành anh trai của mày từ bao giờ vậy? Để ý lời ăn tiếng nói đi. Ai nghe thấy đi mách mẹ thì mày khổ đấy!”.

“Ở đây chỉ có hai người. Không phải anh thì còn ai vào đây chứ?”

“Cái con này cứ cãi lem lém ấy nhỉ?”.

Primpau nhăn nhó rồi hỏi tiếp: “Thế tin về anh Pat có gì không ạ?”.

“Mày quan tâm tới thằng Pat ấy thật đấy à Poeng? Con các cô dì chú bác khác đều khinh ghét nó cả. Tao thấy chỉ có mình mày là ca ngợi nó thôi”. Anh trai cô vẫn chưa thôi trêu đùa gọi cô là Poeng.

“Em đâu có khen ngợi gì chứ, chỉ là thương hại thôi”. Ánh mắt cô trở nên buồn bã trong giây lát.

“Mày thì biết cái gì? Chuyện hồi đó mày còn chưa ra đời cơ mà”. Pakhinai cãi lại.

“Anh có khác gì, anh thì được mấy tuổi chứ?”.

“Vừa phải thôi! Tao hơn mày nhiều tuổi là được chứ gì, Poeng? Tao chỉ ít hơn thằng Pat có ba tuổi thôi. Hồi nó gây ra những chuyện xấu xa, tao cũng bắt đầu ‘hiểu chuyện’ rồi. Nó là cái thằng phá hoại dòng họ”. Pakhinai nhấn mạnh câu cuối.

Primpau chỉ hiểu về giai đoạn sau của Patiya, lúc anh đã bị đưa sang Mỹ học. Khi những người họ hàng bơm vào đầu cô những thông tin sai lệch về Patiya, cô đang bước vào tuổi thanh niên, còn Patiya đang nổi tiếng với vai trò của một đạo diễn trẻ tài hoa, bộ phim đầu tiên của anh đã đoạt giải Cành cọ vàng tại liên hoan phim Cannes(3).

(3) Liên hoan phim Cannes (Cannes Film Festival de Cannes) là liên hoan phim được tổ chức từ năm 1946, đây là một trong những liên hoan phim lâu đời và có ảnh hưởng nhất trên thế giới, được tổ chức vào khoảng tháng năm hàng năm tại Palais des Festival et des Congres, thành phố Cannes miền Nam nước Pháp.

Có một chuyện hài hước nhưng không thể cười được trong dòng họ Warakorn là dù cái tên Patiya là điều cấm kỵ nhưng càng cấm lại càng được khiêu khích. Đám con cháu trong nhà, đặc biệt là các chị em đều thi nhau tìm kiếm thông tin về Patyia trên Google để biết về anh nhiều hơn.

Kể từ đó, tin tức của anh được đám con cháu đang trong độ tuổi thanh niên của dòng họ Warakorn theo dõi sát sao. Ngay cả tin anh nhận đóng phim khiêu dâm và nhận giải thưởng “Nam diễn viên xuất sắc nhất từ XRCO” cũng được các chị em tìm đọc. Primpau không phủ nhận việc các chị em họ đều khinh ghét anh vì đã làm băng hoại tên tuổi của dòng họ, nhưng đồng thời ai cũng muốn biết mọi chuyện về anh.

Primpau quay trở lại cuộc nói chuyện khi cảm thấy tâm trí mình đã đi quá xa.

“Thế lần này anh Pat lại gây vụ bê bối gì vậy? Anh chưa kể cho em nghe đâu đấy”. Một đoạn tin trên internet được anh trai cô rất quan tâm. Có lẽ cũng không phải là tin tốt lành. Primpau nghĩ.

“Chuyện gì ấy à? Thì tin trên trang nhất của tất cả các báo nói nó lừa một bé gái mười bốn tuổi lên giường. Bây giờ nó đang bị buộc tội lạm dụng trẻ vị thành niên đấy”.

Primpau kêu khẽ trong cổ họng trước khi thốt lên: “Không thể nào như thế được. Có chuyện hiểu lầm gì hay không?”.

Pakhinai nhíu mày: “Mày có nằm dưới gầm giường của nó lúc nó đang chung đụng với cô bé đó không? Chắc chắn là không. Vậy thì cớ gì lại đi biện hộ giúp nó? Hay mày muốn đóng vai nữ chính để bảo vệ nó?”.

Primpau mím chặt môi, mặt đỏ bừng, lúng túng đáp: “Anh đúng là đồ thô thiển hết sức!”.

Cô không muốn tin Patiya lại làm chuyện trái pháp luật như vậy. Đúng! Anh ấy có thể là người không có đạo đức nếu nhìn vào cụm từ “Kẻ làm tình bền bỉ” mà báo chí nước ngoài thường dùng. Anh có thể thay người tình như thay áo nhưng cô vẫn tin chắc rằng anh là người tốt, không bao giờ có chuyện lừa một bé gái lên giường cho dù đối phương có sẵn lòng hay không.

Không hiểu tại sao cô lại tin như vậy?

Pakhinai gí ngón trỏ vào trán em gái rồi giễu cợt: “Sao? Có thế mà đã không thể chịu được à? Đừng có quá cổ hủ lạc hậu như vậy. Chỉ có mỗi từ chung đụng thôi mà. Một ngày nào đó mày có người yêu, mày cũng phải chung đụng với người yêu mày như vậy thôi”.

Primpau lại càng đỏ mặt hơn. Cô nắm chặt nắm đấm như muốn đấm vào mặt anh trai.

Pakhinai không hề biết đến cử chỉ đó, tiếp tục nói: “Làm thế nào để tao có thể khiến cho thằng cha ấy hộc máu mồm vì tội nó cứ liên tiếp gây ra những vụ bê bối cho dòng họ nhà mình nhỉ?”.

“Chúng mình mang họ bố, ảnh hưởng gì chứ?”.

“Ơ, cái con Poeng này! Tao nói một câu mày cãi một câu, tao làm gì mày cũng định cản trở phỏng? Đá đít cho một cái bây giờ. Thôi, biến đi chỗ khác chơi! Tao muốn đọc tin về thằng Pat một chút nữa. Người ta đang có tâm trạng vui thì cứ phá đám”.

Primpau đứng dậy, sắc mặt thay đổi chút xíu khi bị đuổi thẳng thừng.

“Em cũng không muốn ở lại nữa. Cái anh này, càng ngày càng thô thiển. Người đâu không biết, chẳng giống anh em ruột gì cả”.

“Ơ, cái con Poeng xấu mồm này. Có nịnh tao không kẻo lại bị đá cho dính vào tường bây giờ?”. Pakhinai đứng dậy nhưng cô em gái út đã chạy biến khỏi phòng mất rồi.