Thỉnh thoảng Thi Sách cực kì hâm mộ bạn thân Giai Bảo, cô phải rất cố gắng mới có thể giữ được phiếu điểm đẹp, Giai Bảo lười biếng lại vẫn có thể thoải mái đuổi kịp và vượt qua cô; đến nay cô còn chưa vào được phòng tin tức dẫn chương trình, Giai Bảo vừa tốt nghiệp không lâu đã thành MC tin tức.
So sánh với mối tình đầu, Giai Bảo và mối tình đầu tu thành chính quả, còn một tuần nữa cô ấy sẽ đi vào cung điện hôn nhân.
Mà mối tình đầu của cô, chân trước nói yêu cô đến chết, sau lưng đã bị cô bắt gặp trong rừng cây nhỏ.
Chuyện cũ như khói, mấy năm trước cô xem phim ngôn tình thỉnh thoảng nhớ tới vị mối tình đầu cô không thừa nhận này, cũng sẽ nghĩ đến ngẫu nhiên gặp lại, cô nhất định sẽ bình tĩnh nói một câu: "Đã lâu không gặp."
Hiện giờ tưởng tượng trở thành sự thật, cô cố nhịn, nghẹn ra từ: "Đã lâu không gặp......"
"Em không thay đổi chút nào!" Lư Nhân Gia quan sát cô,"Giống y như thời đại học, vẫn xinh đẹp như vậy, anh nhìn đám diễn viên còn chả có ai bằng em!"
Ánh mắt nữ diễn viên trong phòng hóa trang bắn tên, trong lòng Thi Sách cảm tạ Lư Nhân Gia giúp cô kéo thù hận, cũng quan sát cách ăn mặc của đối phương, nói: "Anh thay đổi nhiều thật, hồi xuân lại rồi."
"Chậc!" Lư Nhân Gia kéo quai ba lô,"Trong phim anh diễn nam bốn, trang phục yêu cầu thôi."
"Anh làm diễn viên?" Thi Sách kinh ngạc.
"Anh cũng diễn mấy bộ rồi, chẳng qua trước đó chỉ là nhân vật nhỏ." Lư Nhân Gia báo tên mấy bộ phim, hỏi Thi Sách, "Đã xem chưa?"
Thi Sách không quá thích xem sản phẩm trong nước, nhưng từng xem mấy bộ trong đó, chỉ là không để ý đến những vai phụ.
Lư Nhân Gia và cô không học cùng một trường, kỳ sau năm thứ ba bọn họ quen biết qua một hoạt động, Lư Nhân Gia học âm nhạc ở một tường khác, qua một kì nghỉ hè, hai người chính thức qua lại, Thi Sách bắt gian trước khi Lư Nhân Gia đang chuẩn bị tham gia cuộc thi tuyển chọn, sau đó hai người xé rách mặt, về sau Lư Nhân Gia bặt vô tin tức, cô bởi vì bà nội mất ngoài ý muốn, cuộc sống và bài vở quấn thân, cho nên ngay cả tiết mục tuyển chọn cũng không chú ý.
Cô chỉ biết là năm đó Lư Nhân Gia khẳng định không thành công, nếu không bao nhiêu tài năng ở trong giới giải trí như thế cũng phải nhìn đến tên của anh ta. Chớp mắt năm năm, không nghĩ tới đối phương đã vào nghiệp diễn.
Hai người trò chuyện vài câu, Lư Nhân Gia vội vàng đi quay phim, Thi Sách cũng mang theo camera chạy đông chạy tây, buổi sáng nhoáng cái đã qua, cô kết thúc công việc chuẩn bị trở về.
Xe dừng ở bãi đỗ xe ngoài khách sạn, Thi Sách để camera ra ghế sau, thắt dây an toàn khởi động xe.
Không khởi động được, Thi Sách lại thử, vẫn không được, ngoài của sổ xe có người thăm dò: "Làm sao vậy?"
Thi Sách nhìn người đàn ông đeo khẩu trang, xác định là Lư Nhân Gia thay đổi quần áo bình thường, cô mới trả lời: "Xe không khởi động được."
"Để tôi xem." Lư Nhân Gia bảo Thi Sách xuống xe.
Kết quả xoay xở một lúc lâu, Lư Nhân Gia cũng bó tay. Thi Sách thật ra đã sớm chuẩn bị tâm lý, lúc tháng tám xe cũng hỏng một lần, lúc ấy người sửa xe đã xả một đống tật xấu, cô còn nói xe của cô mới dùng bốn năm, như thế nào cũng không giống bệnh nguy kịch, ai ngờ chịu đựng hơn một tháng, xem ra đến thời điểm rồi.
Thi Sách gọi điện thoại kêu xe tải, Lư Nhân Gia hỏi: "Em trở về thế nào?"
Thi Sách nói: "Cùng xe tải quay về."
Lư Nhân Gia nhìn cô túi lớn túi nhỏ cũng không tiện, nói: "Không bằng anh mượn xe đoàn phim?"
"Đừng, còn không bằng tôi gọi taxi."
Đang nói chuyện, wechat Thi Sách vang lên, là Xá Nghiêm gửi tin nhắn tới, hỏi cô buổi trưa có kịp trở về đài không, cậu chờ cô cùng ăn cơm.
Thi Sách nói cho cậu xe hỏng, cô đang chờ xe tải, di động lập tức có cuộc gọi đến.
Thi Sách bắt máy: "A lô?"
"Cô còn ở khách sạn?" Xá Nghiêm hỏi.
"Ừ."
"Vậy hiện tại tôi qua đón cô."
Thi Sách lập tức nói: "Không cần, đến lúc đó tôi đi cùng xe tải."
"Tôi cách cô không xa, hiện tại tôi lại đó."
"Thực sự không cần đâu, chạy tới chạy lui mất thời gian."
"Cô tìm một chỗ ngồi đi."
Xá Nghiêm không nghe lời cô, Thi Sách cúp điện thoại, nhìn màn hình tối đen vài giây.
Cô nhanh chóng trở lại bình thường, hỏi Lư Nhân Gia: "Anh không phải đi ra ngoài sao?"
"Tôi vừa trở về."
"Không phải anh còn đang quay sao?"
"Sớm quay xong rồi, đi lấy chút đồ." Lư Nhân Gia chỉ túi đang cầm trong tay, "Mới vừa nhờ người đại diện đưa tới giúp anh."
"Ừ." Thi Sách nói, "Bên trong có chỗ uống cà phê không?"
Lư Nhân Gia nói: "Anh còn có thể tiện thể mời em ăn một bữa cơm."
"Vậy không cần."
Khách sạn ở vùng ngoại thành, xe tải không đến nhanh như vậy, Thi Sách không nhất thiết phải đứng ở bên ngoài chờ, cùng Lư Nhân Gia trở lại trong khách sạn, hai người tìm khu ngoài trời ngồi xuống, gọi hai cốc đồ uống.
Lư Nhân Gia tháo khẩu trang xuống, cảm thán nói: "Không nghĩ tới em không làm người dẫn chương trình."
Thi Sách nói: "Em cũng không nghĩ tới anh không làm ca sĩ."
Lư Nhân Gia: "Diễn xuất là ván cầu của anh, đầu xuân sang năm anh có thể ra đĩa."
"À, chúc mừng chúc mừng."
Không cãi lại được, Lư Nhân Gia hiểu rõ: "Nói như vậy em vẫn chỉ là phóng viên nhỏ ngày ngày phơi gió sương?"
Thi Sách nói: "Em cũng nhận biết không ít bên giải trí."
Lư Nhân Gia hợp thời chuyển đề tài: "Thật ra rất nhiều chuyện dựa vào cố gắng và thực lực căn bản không đủ, có đôi khi vận may chiếm hơn nửa, chúng ta đều thiếu chút vận may."
Thi Sách tiếp nhận anh ta muốn cởi bỏ ân oán, uống cà phê, cô nghe anh ta hỏi: "Năm đó em có thi nghiên cứu sinh không?"
"Không thi." Thi Sách nói, "Lúc đó bà nội qua đời, em quên đăng kí."
"Hả? Khi nào?"
Thi Sách báo ngày, ngay sau khi bọn họ chia tay vài ngày. Lư Nhân Gia giật mình: "Cũng quá trùng hợp, ngày đó anh bị xe đụng phải. Cái ngày quỷ gì?"
Thi Sách bất ngờ: "Cùng một ngày? Tai nạn xe có nghiêm trọng không? Có bị thương không?"
"Cũng không nghiêm trọng, nếu không anh cũng không đi được thi tuyển, chỉ là xui xẻo, nếu lái xe không phanh đúng lúc, có khi anh đã đi đời rồi."
Thi Sách"chậc chậc", vô tâm vô phế an ủi: "Còn sống là tốt rồi."
"...... Cảm ơn em."
Hai người trò chuyện một lát, trao đổi phương thức liên hệ, Thi Sách nhận được wechat của Xá Nghiêm, nói cậu tới rồi, hỏi vị trí của cô.
Còn tới trước cả xe tải.
Thi Sách nhắn tin, lấy túi nói với Lư Nhân Gia: "Bạn em tới rồi."
"Anh tiễn em."
"Không cần."
"Đúng lúc anh tiện đường ra chuồng ngựa cưỡi hai vòng." Lư Nhân Gia rất có gánh nặng thần tượng lấy khẩu trang ra đeo, "Biết cưỡi ngựa không?"
Trong khách sạn còn có một chuồng ngựa quy mô không lớn, Thi Sách đi cùng anh ta, nói: "Không biết, anh học lúc nào thế?"
"Năm kia, vì để đóng phim."
Vừa đi vừa trò chuyện, chỉ chốc lát sau đã tới gần bãi đỗ xe, Thi Sách từ xa đã nhìn thấy Xá Nghiêm.
Thi Sách ra hiệu: "Bạn em."
Xá Nghiêm thân cao chân dài, ngoại hình bắt mắt, khí chất lạnh lùng, trong khách sạn có đoàn phim, nhân viên công tác có lẽ cho rằng cậu là diễn viên, Thi Sách thấy một cô gái mặc đồng phục khách sạn chụp ảnh Xá Nghiêm.
Xá Nghiêm bắt được động tác của cô gái, lạnh lùng nhìn đối phương, cậu vừa quay đầu, toàn bộ diện mạo lọt vào trong mắt Lư Nhân Gia, Lư Nhân Gia đột nhiên giữ chặt cánh tay Thi Sách: "Chàng trai kia là bạn em?"
"Ừ." Thi Sách cảm thấy phản ứng của anh ta hơi kì lạ.
"Cậu ta tên gì?"
Thi Sách không đáp, cảnh giác hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có phải họ Xá không?" Lư Nhân Gia nhớ lại, "Kêu Xá cái gì...... Xá Nghiêm?"
Thi Sách nhướn mày: "Anh biết?"
"Thật sự là cậu ta!" Lư Nhân Gia trợn mắt há hốc mồm, lại nhìn Xá Nghiêm, nói với Thi Sách, "Không phải anh vừa mới nói năm ấy anh bị xe đụng phải sao? Lái xe chính là Xá Nghiêm này!"
Thi Sách sửng sốt, trong lòng nhảy dựng theo, ngoài miệng nói: "Anh xác định?"
"Đương nhiên." Lư Nhân Gia lời thề son sắt, "Nhiều năm như thế anh chỉ gặp một lần tai nạn xe cộ, sao có thể lầm."
Tuy rằng năm đó thiếu niên trung học hơi tính trẻ con hiện giờ dáng người cao ngất, khí thế khác xa, nhưng chỉ là dung mạo chín chắn, hình dáng và thân thể cường tráng hơn mà thôi, hơn nữa họ "Xá" này cũng khá hiếm gặp, Lư Nhân Gia tuyệt đối không nhận sai người.
Cách đó không xa, ánh mắt Xá Nghiêm dừng ở trên cánh tay Thi Sách, cậu nhìn cánh tay người đàn ông đeo khẩu trang nắm Thi Sách, bỏ tay khỏi túi, cậu đi qua.
Đến gần Thi Sách, ánh mắt Xá Nghiêm thản nhiên dừng ở trên mặt Lư Nhân Gia,trong lòng Lư Nhân Gia cuồn cuộn, chống lại tầm mắt Xá Nghiêm, anh ta theo bản năng buông tay khỏi Thi Sách.
Ánh mắt Xá Nghiêm phóng tới trên người Thi Sách.
Thi Sách cũng nhìn Xá Nghiêm.
Trời gió lạnh, xung quanh dãy núi nhấp nhô, sân thượng trống trải giống như có thể nghe thấy tiếng vang, Thi Sách tim đập như trống, kìm nén suy nghĩ, nói với Lư Nhân Gia: "Em đi trước." Có loại ảo giác, giống như không phải giọng mình.
"Ừ, ừ." Lư Nhân Gia liếc Xá Nghiêm, khách sáo trả lời Thi Sách, "Có thời gian mời em ăn cơm, có thể liên lạc bất cứ lúc nào."
"Vâng."
Lư Nhân Gia cẩn thận bước đi, dần dần rời xa tầm mắt hai người.
"Xe tải còn chưa tới?" Xá Nghiêm mở miệng.
"Ừ." Thi Sách nhìn một loạt xe xa xa, dừng ở chỗ xuống dốc, "Xe cậu đâu?"
"Đỗ ở kia." Xá Nghiêm chỉ, "Của cô đâu?"
"Bên kia."
"Xe tải còn bao lâu?"
Thi Sách nhìn thời gian: "Chắc là nhanh thôi, để tôi giục."
Cô bình tĩnh gọi điện thoại, vừa nói xong, nhịp tim đập cũng dần dần khôi phục như thường.
Xe tải có lẽ khoảng mười phút nữa, Xá Nghiêm nói: "Đi lên xe chờ."
Thi Sách không đáp lại, cô đi về phía xe, Xá Nghiêm đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu nhìn theo bóng dáng Thi Sách, qua hai giây, cậu lại quay đầu, nhìn người đàn ông xa lạ, hơi nhíu mày.
Thi Sách ngồi vào trong xe Xá Nghiêm, cách lớp kính nhìn ra bên ngoài, Xá Nghiêm đi vòng về phía xe cô, qua một lát, mang theo camera trở về.
Cậu có chìa khóa xe cô, cô cũng có của cậu, Thi Sách không nhớ trao đổi lúc nào.
Trên xe cậu còn trang trí mấy con Stitch, Thi Sách cầm lấy một con, ngón tay vuốt ve. Cô còn nhớ rõ mấy vật trang trí này xuất hiện lúc nào, có lẽ là lần đó sau khi ở thị trấn đưa tin sạt lở trở về, Xá Nghiêm lại đột nhiên mua mấy con này.
Cùng loại với xe cô, có một hồi đám phóng viên già trong văn phòng còn sâu xa nói: "Cùng nhau mua, rất tốt, rất tốt."
"Quay xong rồi chứ?" Xá Nghiêm mở cửa sau ra, bỏ camera xuống hỏi, "Bên Ái Đức Hoa xong hết rồi?"
"Ừ." Thi Sách đáp.
Xá Nghiêm ngồi vào ghế lái, nói: "Buổi sáng cô chỉ ăn một cái sandwich, có đói không?"
"Vừa uống chút đồ, không đói."
"Uống với bạn?"
Thi Sách gật đầu.
"Anh ta làm việc ở đây?" Xá Nghiêm hỏi, "Hay là đoàn phim?"
"Đoàn phim."
Xá Nghiêm gật đầu.
Thi Sách nhìn về phía cậu.
Xá Nghiêm suy nghĩ, bỏ thêm câu: "Khéo thật.”
Thi Sách há miệng, tiếng chuông di động lúc này chợt vang lên, ở trong xe đóng kín giống như vụt ra một roi, cô bị dọa, tiếp điện thoại.
Xe tải tới rồi.
Hai người xuống xe, qua một lát, nhìn theo xe màu trắng đẩy đi xa, bọn họ lái đi quay về trên xe.
Xá Nghiêm khởi động xe, lại không lái ngay, Cậu đợi trong chốc lát, mới tháo dây an toàn, dịch người sang bên cạnh, Thi Sách co rụt lại bả vai về sau.
Xá Nghiêm đã tháo dây an toàn.
Thi Sách nhìn theo động tác cậu.
"Sao lại ngẩn người?" Xá Nghiêm thắt dây an toàn cho cô, không chờ cô trả lời, cậu ngước mắt nhìn cô, dừng một chút, hôn lên mặt cô một cái.
Thi Sách lệch người đi.
Xá Nghiêm nhìn cô, nói: "Vương Châu Xuyên bảo trở về họp, có lẽ muốn nói chuyện Tào Vinh." Lại sờ tóc cô, lập tức ngồi trở lại, thắt dây an toàn.
Xe khởi động, rời khỏi núi.
Quốc lộ Bàn Sơn không dài lắm nhưng dốc, chuyển xe hơi gấp, hai bên sườn núi rậm rạp cây, phong cảnh tuyệt đẹp.
Thi Sách ấn cửa xe xuống dưới một chút, có một khe hở nho nhỏ, gió núi có thể nhân cơ hội chui vào.
Có thể chặn lại, nhưng hiện tại cô không muốn đóng cửa sổ lại.
Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, nhớ tới câu nói kia ——
Chúng ta càng tiếp cận với chân tướng, lại càng rơi vào bên trong biểu hiện giả dối.
Những lời này xuất hiện trong quyển sách, nhưng cô lần đầu tiên nghe là từ trong miệng Xá Nghiêm.
Cô còn nhớ rõ lúc ấy Xá Nghiêm đứng ở trong năm người phỏng vấn, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, ổn trọng.
Cũng là tại nơi đó lần đầu tiên cô ý thức được, Xá Nghiêm thực sự đã trưởng thành.
Mà hiện tại cô lại cách chân tướng có bao nhiêu gần?
Cô không thể không thừa nhận, quấy nhiễu cảm xúc cô ngoài Tào Vinh, còn có Xá Nghiêm. Từ ngày đó, cô nghe được đối thoại trong bút ghi âm giữa Xá Nghiêm và Lương Kiều, sự phiền não của cô bùng nổ, lại bị dập tắt khi Xá Nghiêm mang cô cưỡi xe trượt.
Nhưng ngọn lửa ấy có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Xe không nhanh không chậm đi đến chỗ vòng gấp, Thi Sách nhìn chằm chằm con đường phía trước mở miệng: "Cậu không hỏi tôi tên người vừa rồi sao."
Xá Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô, dừng một lát, mới hỏi: "Tên gì?"
"Lư Nhân Gia ——"
Xá Nghiêm hơi xiết chặt tay lái.
"Bạn trai thời đại học của tôi. Cậu không biết anh ta, nhưng Xá Hàn và Giai Bảo đều biết."
Nhưng là không ai nói cho cô, năm đó Xá Nghiêm mang theo miệng vết thương trên trán trước khi vội vàng chạy tới nhà cô, đang xử lý sự cố giao thông, người bị hại là Lư Nhân Gia.