Lửa Thu

Chương 22: Tôi ở đây (7)




Bị thương càng phải ăn cơm ngon, hôm nay thời gian không kịp, Thi Sách tính toán ngày mai nấu canh bồ câu cho Xá Nghiêm. Nhưng khả năng nấu nướng của cô có hạn, chưa từng thử làm bồ câu, lúc đang ăn cơm, cô thuận tiện tra baidu một chút.

Đồ ăn đóng gói trở về còn ấm, lúc này đã hơi lạnh, Xá Nghiêm nói: "Tôi hâm lại đồ ăn nhé?"

"Không cần." Thi Sách cắn đũa, mắt nhìn di động trả lời.

"Vậy cô ăn cơm trước đã, ăn xong hãy tra." Xá Nghiêm đẩy cặp lồng đựng cơm đến trước mặt cô, ấn cổ tay cô xuống, nói, "Thật ra tôi không cần ăn bồ câu."

"Cậu không hiểu đâu." Thi Sách nghe lời bỏ di động xuống, vừa ăn vừa nói, "Cậu chưa từng bị thương nặng như vậy, trên người động dao, nhất định phải ăn canh bồ câu."

"Gà vịt cá cũng bổ." Xá Nghiêm nói.

"Hoàn toàn không giống nhau, canh bồ câu có thể khép lại vết sẹo." Thi Sách nói.

Xá Nghiêm chưa từng nghe qua cách nói này, Thi Sách nói: "Bà nội tôi nói."

Xá Nghiêm hỏi: "Cô từng phẫu thuật?"

"Đương nhiên là không, cơ thể tôi khỏe mạnh, ngay cả ruột thừa còn không có, nhưng trước kia tôi từng bị thương." Thi Sách bỏ chiếc đũa xuống, cong một chân lên, vỗ đầu gối nói, "Có nhìn ra cái gì không?"

Hôm nay cô mặc quần jean ngắn, chân dài trắng nõn, đầu gối tròn xoe.

Xá Nghiêm nhìn, lắc đầu.

Thi Sách lại giơ một chân khác. Vừa rồi lúc giơ chân bên này dựa vào Xá Nghiêm, lúc này giơ chân bên kia, cô đành ngồi xếp bằng trên sô pha để cho Xá Nghiêm xem: "Bên này?"

Xá Nghiêm lại nhìn đầu gối cô.

Lúc này quan sát hơi lâu, cậu híp mắt, lông mi giống hai bàn chải nhỏ, gần trong gang tấc, làm cho người ta thấy ngứa, muốn chạm vào. Thi Sách nói trong lòng dài thật đấy, không biết hiện tại có thể để được ba cây tăm không.

Trước kia có một lần cô tâm huyết dâng trào, để tăm lên lông mi cậu, cậu cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi tùy ý cho cô nghịch.

Trước đó đã để hai cây tăm thành công, cô ngay cả chụp ảnh đều không kịp, lập tức để cái thứ ba, đáng tiếc Xá Nghiêm không chịu thua kém, tần suất hơi thở đột nhiên thay đổi, đừng nói để cái thứ ba, hai cây tăm trước lập tức rớt.

Sau đó cô yêu cầu làm lại, cậu sống chết cũng không chịu nghe cô.

Tiếc nuối nhiều năm......

"Tôi muốn để cây tăm lên lông mi cậu." Thi Sách đột nhiên nói.

Xá Nghiêm ngước mắt, im lặng hai giây nói: "Nơi này không có tăm." Cũng không kỳ quái với suy nghĩ đột nhiên của Thi Sách.

"Tiếc thật."

Xá Nghiêm chỉ đầu gối cô: "Cô còn chưa nói cái này."

"Vẫn là không thấy đúng không?" Thi Sách kiêu ngạo, "Lúc tôi học lớp năm, hai ngày liên tiếp ngã hai lần. Ngày đầu tiên ngã bị thương đầu gối bên phải, cậu tin tưởng giác quan thứ sáu của phụ nữ không? Tôi bây giờ còn nhớ rõ ràng, lúc phát hiện đầu gối bị thương, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là hai bên không còn cân đối rồi, không biết khi nào bên trái mới bị thương."

"...... Cho nên, cô cố ý ngã thêm lần nữa?"

"Đã nói là giác quan thứ sáu rồi, sao có thể là cố ý, tôi ngốc à."

Cũng không phải không làm được, Xá Nghiêm ngậm miệng.

"Ngày hôm sau tôi thật sự ngã ở trong trường học, hai đầu gối anh không ra anh, em không ra em, rất xấu. Vết thương hơi nghiêm trọng, bác sĩ trong trường nói tôi sẽ có sẹo, bác sĩ bên ngoài cũng nói tám chín phần có sẹo, sau đó bà nội tôi liên tục nấu canh bồ câu một tuần cho tôi ——" Thi Sách vỗ hai đầu gối mình, "Đây là thành quả."

Xá Nghiêm mỉm cười: "Ừ." Dừng một chút, lại nhìn về phía Thi Sách, "Cô có thời gian nấu canh?"

"Ngày mai về sớm một chút."

"Nếu có hẹn sẽ không nấu canh được."

"Hẹn gì chứ?"

"Xem mặt." Xá Nghiêm nói, "Ngộ nhỡ thầy Phương hẹn thời gian khác thì sao."

"Không nhanh như vậy đâu...... Dù sao ngày mai tôi nhất định sẽ về sớm một chút nấu canh cho cậu."

"Vậy mấy ngày này cô đừng đồng ý với thầy Phương."

"Hả?"

Xá Nghiêm nói: "Cô nói bà nội nấu cho cô một tuần." Cậu nhìn cánh tay mình, "Miệng vết thương của tôi khá lớn."

Thi Sách gật đầu, đương nhiên nói: "Cậu nghe tôi là tốt rồi, yên tâm đi, trước khi vết thương của cậu cắt chỉ mỗi ngày tôi sẽ bồi bổ cho cậu." Lại cảnh cáo, "Còn nữa cậu đừng nhắc chuyện xem mặt nữa, coi như hoàn toàn không biết đi."

"Được." Xá Nghiêm đồng ý.

Thi Sách nói được thì làm được, cô hỏi thăm Ngư Muội làm sao có thể mua được bồ câu, Ngư Muội hỏi một tiếng trong nhóm ăn trực tiếp, lập tức có người nói có thể mua luôn loại mổ sẵn trong ngày chuyển về nhà.

Thi Sách lập tức đặt hàng, bảo đối phương mỗi ngày đưa một con tới nhà trọ.

Trước đó Thi Sách nấu cơm, Xá Nghiêm sẽ giúp cô chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu, cô chỉ cần phụ trách nấu. Lúc này Xá Nghiêm hoàn toàn làm bệnh nhân, mọi việc không nhúng tay, toàn bộ để mình Thi Sách làm.

Liên tục hai ngày, Thi Sách đều nấu canh cho Xá Nghiêm, canh cũng không khó nấu. Thầy Phương tìm đến cô nói anh chàng chất lượng tốt kia vẫn muốn hẹn cô vào thời gian khác, thật ra cô cũng muốn đi xem.

Nhưng Xá Nghiêm ban ngày cần cù chăm chỉ công tác, sau khi tan tầm mệt không chịu nổi, về đến nhà phủi tay thành ông chủ, cũng không biết nấu canh.

Hơn nữa cậu còn phải đi bệnh viện thay băng, cô coi như lái xe.

Thi Sách đã lâu không bận như vậy, không phải bận công việc, mà là bận rộn cuộc sống. Nhưng may mắn cuộc sống không phải gánh nặng, cô cũng rất hưởng thụ Xá Nghiêm ỷ lại, bảo cậu ngồi thì ngồi, nằm thì nằm, đút gì cậu cũng há mồm.

Thi Sách đưa Xá Nghiêm đi bệnh viện, trên đường trở về lại cùng trò chuyện công việc, vừa nói đến chuyện《Tin tức chín giờ》 muốn chọn chuyên đề làm, di động Thi Sách vang lên.

Số gọi tư nhân, không phải điện thoại, là qua wechat, thấy tên đối phương, Thi Sách kinh ngạc.

Đang lái xe đành bật loa ngoài, Thi Sách nói: "Chị Triệu Hằng?"

"Khai Khai, có quấy rầy đến em không?"

Giọng Triệu Hằng dịu dàng, Thi Sách cười đáp: "Không có, em đang lái xe. Sao chị lại gọi điện thoại cho em?"

"Chị đến Lê Châu công tác, thuận tiện được người nhờ vả."

Thi Sách mím môi: "À, lại là bọn họ?"

"Ừ."

"Chị đã đến Lê Châu?"

"Hai ngày trước rồi, xong công việc mới gọi điện thoại cho em."

"Chị ăn cơm chưa?" Thi Sách nói, "Em mời chị ăn cơm."

Cô và Xá Nghiêm cũng chưa ăn cơm, đơn giản cũng mang cả Xá Nghiêm đi, dù sao Xá Nghiêm cũng biết Triệu Hằng.

Nói đến thì thế giới cũng thật nhỏ, Triệu Hằng lớn hơn cô mười tuổi, đáng lẽ hai người cũng không có tiếp xúc gì, nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy Triệu Hằng là ở quán ăn nhà cậu Giai Bảo, Triệu Hằng là khách quen, ngày đó chị ấy cố tình dẫn bạn đến.

Bạn Triệu Hằng chính là mẹ kế của cô.

Họa không lan đến người vô tội, cô ghét mẹ kế, nhưng không ghét Triệu Hằng, bởi vì quan hệ với Giai Bảo, cô còn dần dần quen thuộc với Triệu Hằng.

Hơn nữa sau khi cô đến Lê Châu số lần gặp Triệu Hằng còn nhiều hơn so với Giai Bảo, bởi vì hàng năm Triệu Hằng sẽ có một hai lần tới nơi này công tác.

Năm trước cũng vậy, Triệu Hằng đi công tác đồng thời bị mời đến làm thuyết khách, nhưng vị thuyết khách này chỉ là nhắn dùm cha cô, nói ngày giỗ bà nội cô tới rồi, bảo cô nhất định phải về nhà, tiếp đó Triệu Hằng nói chuyện khác với cô, không có tận tình khuyên bảo xen vào việc của người khác, Thi Sách ngược lại càng thích chị ấy hơn.

Tới nơi, Triệu Hằng đã ngồi chờ, vậy mà còn tới trước cô.

"Chị chờ lâu chưa?" Thi Sách đến gần hỏi.

"Mới vài phút thôi." Triệu hằng liếc sang bên cạnh Thi Sách.

"Đây là Xá Nghiêm." Thi Sách kéo Xá Nghiêm qua, hỏi Triệu Hằng, "Chị còn nhớ cậu ấy không?"

"Đương nhiên." Triệu Hằng bật cười, "Trí nhớ của chị còn không kém như vậy."

Xá Nghiêm gật đầu, không quen nên cậu cũng không lên tiếng.

Ngồi xuống gọi món ăn, Thi Sách đi thẳng vào vấn đề nói: "Đừng để chuyện nhà của em ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, em cứ nói trước em sẽ không về."

"Mấy năm nay, một lần em cũng chưa trở về cúng bà nội đúng không?" Triệu Hằng hỏi.

"Em ở đây cũng có thể cúng, không cần phải trở về viếng mộ, nếu bọn họ nói bà nội ở đó, chỉ có trở về cúng mới có ý nghĩa, vậy hỏi bọn họ một chút tại sao nhốt bà nội ở nhà, làm như thế nào chứng minh bà nội sẽ không ở chỗ em?"

Thi Sách từ trước đến nay không mê tín, một người rời đi, nếu thực sự hồn ở lại, vậy không thể đi sao? Hoặc là nói, cô thắp hương ở đâu, bà nội không thể cảm nhận được sao?

Triệu Hằng cười: "Được rồi, chị không cãi lại em." Chị ấy đặt túi lên bàn, đẩy đến trước mặt Thi Sách, "Đồ này em nhận đi, đừng có ném đi đấy."

Thi Sách mở túi ra, là bánh trung thu và bánh lòng đỏ trứng, sắp Trung thu rồi.

"Là mua hay tự làm?" Thi Sách hỏi.

"Mẹ kế em làm." Triệu Hằng học theo cách nói chuyện của Thi Sách.

"Bà ấy làm chị còn đưa cho em?!"

"Cô ấy là bạn thân của chị, em nói xem giữa hai người chị thân với ai hơn?" Triệu Hằng hỏi lại.

Thi Sách nói: "Chị cái gì cũng tốt, chỉ là không có mắt kết bạn."

"Em cũng là bạn chị."

"Chút ánh mắt ấy của chị có thể lấy lại hình tượng một chút."

Triệu Hằng bị trêu cười: "Sao em vẫn đáng yêu như vậy, cứ như không lớn ấy."

"Em coi đây là chị khen ngợi." Thi Sách để túi sang một bên.

Hai người không nói chuyện này nữa, đồ ăn mang lên, vừa ăn vừa nói chuyện khác, Triệu Hằng tự nhiên hỏi tới Xá Nghiêm, Xá Nghiêm không chủ động mở miệng, Thi Sách phát ngôn thay cậu, nói hiện tại cậu thành đồng nghiệp với cô.

Triệu Hằng cảm thán: "Thời gian quá nhanh, năm đó nhìn thấy cậu ấy mới nhỏ như vậy."

Xá Nghiêm lúc này mới nhìn chị ấy, chủ động nói chuyện: "Lúc đó tôi đã mười sáu."

"Thật sao. " Triệu Hằng cũng không nói khi đó cậu thoạt nhìn chỉ giống mười ba bốn, chỉ nói, "Con trai thay đổi ghê thật."

Lại hỏi: "Cánh tay cậu làm sao vậy?"

Thi Sách giúp Xá Nghiêm trả lời: "Lúc làm việc không cẩn thận bị nhánh cây quẹt bị thương, miệng vết thương khá sâu, còn phải khâu mấy mũi, cũng không biết có để lại sẹo hay không."

"Nhánh cây quẹt mà cũng có thể bị thương thành như vậy?" Triệu Hằng kinh ngạc, lại nói, "Chị cho em tên mấy loại thuốc mỡ, em có thể đi mua thử xem, rất có hiệu quả với vết thương. Trước kia chồng chị đi làm thường xuyên bị thương, chị vẫn cho anh ấy dùng."

Nguyên nhân Thi Sách thích Triệu Hằng còn vì vô cùng khâm phục đối với sự lựa chọn hôn nhân của chị ấy.

Năm đó Triệu Hằng là thành phần tri thức đô thị, xinh đẹp, khí chất tuyệt vời, chồng chị ấy chỉ là người làm thuê lắp đặt thiết bị từ ngoài đến. Tuy rằng hiện giờ chị ấy khổ tận cam lai, con cái song toàn, chồng cũng coi như sự nghiệp thành công, nhưng Thi Sách không thể tưởng tượng năm đó khi chị ấy lựa chọn một anh lắp đặt làm thuê là ôm tâm trạng như thế nào.

Thi Sách biết chính mình là người phàm tục. Hôn nhân phải môn đăng hộ đối, nam nữ hai bên tam quan phù hợp, bối cảnh gia đình tương đương, điều kiện bản thân cũng phải xứng đôi, chỉ có như vậy mới lâu dài.

Không giống cha mẹ ruột cô, cha thấy không hợp vỗ tay ly hôn, cũng không giống mẹ kế và cha cô, tuổi chênh lệch lớn, kinh nghiệm khác biệt, thái độ cuộc sống cũng khác biệt, còn có thêm cô là con chồng trước cả ngày quấy rối.

Cho nên yêu đương kết hôn, nhất định phải tìm người tam quan phù hợp, tuổi tác xấp xỉ, điều kiện tương đương.

Thi Sách ghi nhớ tên thuốc mỡ, cơm nước xong, rời khỏi nhà hàng với Triệu Hằng, hỏi Triệu Hằng muốn đi đâu, cô lái xe đưa chị ấy.

Triệu Hằng nói không cần, chị ấy muốn đi bộ, suy nghĩ nói nốt: "Lần này cha em vốn tự mình tới."

"Sau đó thì sao?"

"Hai đứa bé trong nhà sốt, anh ấy mới không có cách nào đến đây."

"Đã biết." Thi Sách đáp.

Triệu Hằng cũng không nói thêm nữa.

Trên đường trở về, Thi Sách tìm hiệu thuốc, gần hiệu thuốc có khu vui chơi, cô kéo Xá Nghiêm nói muốn vào chơi.

Trước tiên cô nhảy trên giường lò xo, lại chạy tới nhảy xuống biển bóng, từ chỗ cao tụt xuống.

Xá Nghiêm bị thương không có cách nào chơi, cậu đứng ở bên ngoài nhìn Thi Sách. Bóng đã bị người lấy đi khá nhiều, phần giữa đã chả còn mấy. Xá Nghiêm nhìn trong chốc lát, phát hiện nhảy xuống sẽ có nguy hiểm, nhân viên công tác cũng sẽ không đi bổ sung.

Xá Nghiêm không bảo Thi Sách rời đi, cậu đi vào trong, đẩy bóng về giữa.

Thi Sách đứng ở trên cầu tụt xem, hỏi Xá Nghiêm đang làm gì, Xá Nghiêm nói: "Ở giữa bị trống."

Lúc này Thi Sách mới phát hiện cô không để ý nguy hiểm, cô lại tụt vài lần, Xá Nghiêm luôn giúp cô đẩy thêm bóng.

Trở lại nhà trọ, di chứng mới xuất hiện, Thi Sách đau lưng đau eo, canh bồ câu còn chưa nấu, cô đi nấu, sau đó ngồi xuống ghế mát xa, dặn dò Xá Nghiêm: "Sôi thì chỉnh nhỏ lửa." Không bao lâu cô chìm vào giấc ngủ.

Xá Nghiêm giúp cô đắp chăn, nhìn túi bánh trung thu và bánh lòng đỏ trứng cô mang về, cậu đi ra ngoài nhà trọ, trực tiếp ném vào thùng rác.

Ngày hôm sau Thi Sách mới nhớ tới túi, tìm không thấy, cô cũng không quá để ý, thuận miệng hỏi Xá Nghiêm có thấy hay không, Xá Nghiêm lắc đầu.

Hôm nay lại là một ngày bận rộn, Khâu Băng Băng phái Thi Sách đi thị trấn, Thi Sách không muốn chạy xa như vậy, Khâu Băng Băng lúc này công chính nghiêm minh, kiên quyết không cho cô thương lượng cửa sau, Thi Sách đành mang theo quay phim đi huyện Sùng Lâm.

Tới huyện, cô mới nhớ tới nơi này có ngôi chùa linh thiêng mà Khang Hữu Bảo nói, cô tính toán phỏng vấn xong đi tìm.

Đối tượng phỏng vấn là một cô gái xin truyền thông giúp đỡ, con gái cô ta mắc bệnh, không có tiền điều trị, chồng lại là con ma bài bạc, căn bản mặc kệ bọn họ.

Tình trạng con gái đáng thương, nghe đoạn quen thuộc này, Thi Sách lại không có hứng thú, cô có lệ hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn, nói với lái xe và quay phim muốn đi chùa nơi này.

Quay phim cũng có hứng thú, anh ta muốn cầu phúc cho vợ và đứa con chưa sinh ra.

Vị trí ngôi chùa ở giữa sườn núi, xe phỏng vấn vừa mới dừng lại, quay phim đột nhiên nhận được điện thoại bệnh viện, mới nghe một câu, anh ta lập tức nhảy dựng lên: "Cái gì?!"

Thi Sách bị dọa nhảy dựng.

Quay phim cúp máy lập tức lao vào trong xe, nói với cô và lái xe: "Vợ tôi khó sinh, tôi phải lập tức trở về!"

Thi Sách lập tức chuẩn bị lên xe, mông mới vừa đặt lên đệm, cô lại đi xuống, nói: "Hai người về trước đi, đến thì cũng đến rồi, tôi muốn thắp hương."

"Vậy cô trở về như thế nào?" Lái xe hỏi.

Thi Sách nói: "Khắp nơi đều có xe, không sợ không thể quay về."

Quay phim và lái xe cũng không khuyên cô, xe nhanh chóng rời đi.

Bậc thang gập ghềnh, đường hẹp, Thi Sách đi đến giữa sườn núi, mất khoảng tám chín phút.

Không phải dịp lễ, trong chùa không có khách hành hương, cô hỏi trước sư phụ trong chùa đốt đèn chong như thế nào, dâng một ngọn cho bà nội, lại quỳ gối trên bồ đoàn khấn hồi lâu, sau đó cô mới cầu bùa bình an cho mình.

Thi Sách xác nhận với sư phụ vài lần: "Có thể giải xui chứ ạ? Gần đây con vô cùng xui xẻo."

Sư phụ gật đầu.

Thi Sách suy nghĩ, lại thay quay phim cầu cho vợ anh ta.

Lúc rời đi trời đổ mưa, trong túi Thi Sách có ô, nhưng mưa quá lớn, ô nhỏ không thể che được, cô lại quay về trong chùa trú một lúc

Sau đó mưa to không dứt, cô mới che ô đi xuống núi.

Nơi này không có tàu điện ngầm, chỉ có xe khách về Lê Châu, Thi Sách đặt Didi (*), nhưng cho đến khi xuống núi, đều không có lái xe tiếp nhận.

(

*) Dịch vụ đặt xe giống như Grab bên minh

Cô vừa chờ, vừa tra tìm đường, phát hiện gần đây còn có trạm xe bus, cô đi ra đó. Trên đường bước vào vũng nước, giày bên phải bị ướt, nước ngấm vào tất, chân lập tức khó chịu.

Cô bước nhanh hơn đến trạm xe, vừa thấy mới biết nơi này chỉ có một tuyến xe, một tiếng rưỡi mới có một chuyến.

Thi Sách đành phải tiếp tục chờ Didi.

Vùng núi, người ở thưa thớt, mưa to gió lớn, cô đột nhiên hoảng hốt, ra sức chà xát cánh tay.

Mười phút, nửa tiếng, bốn mươi phút, vẫn không có xe.

Còn tiếp tục như vậy, trời cũng sắp tối, Thi Sách nhắn tin cho Xá Nghiêm, bảo cậu hôm nay cô trở về muộn, cậu tự nấu canh.

Ngày hôm qua cô vừa tỉnh ngủ trên ghế mát xa, Xá Nghiêm mang một bát canh cho cô, cô ngủ một giấc cậu đã tự học được, hôm nay có thể cho cậu tự lực cánh sinh.

Xá Nghiêm nhanh chóng nhắn lại, hỏi cô bận chuyện gì, Thi Sách nói cô bị kẹt ở vùng núi.

Xá Nghiêm lập tức gọi lại.

"A lô?" Cổ họng hơi đau, Thi Sách khàn giọng.

"Sao cô lại ở đó một mình?" Xá Nghiêm hỏi.

Thi Sách kể qua loa tiền căn hậu quả, Xá Nghiêm hỏi: "Bên kia đang mưa?"

"Ừ, mưa siêu to."

"Cô ở bên ngoài?"

"Ừ."

"Chờ xe bao lâu rồi?"

Thi Sách tính toán: "Hiện tại khoảng năm mươi phút."

"Gửi định vị cho tôi."

"Làm gì?"

"Tôi qua đón."

"Không cần, xa như vậy cậu tới như thế nào."

"Tôi vừa mới ra xe." Xá Nghiêm dặn cô, "Cô tiếp tục chờ xe, trước năm rưỡi nếu có xe tới cô phải đi, tôi đã tra rồi, xe quay về Lê Châu là năm rưỡi. Nếu không kịp, cô tìm nơi ăn một chút gì đó. Nếu chỗ kia vẫn không có xe, cô đừng đi, chờ tôi qua."

Thi Sách cảm thấy ở nơi này có thể đợi được xe, không cần thiết để Xá Nghiêm phí thời gian, những lời này cô chưa kịp nói ra, Xá Nghiêm đã nói một hơi dài như vậy, lần đầu tiên cô không thuyết phục được cậu.

"Nghe thấy không?" Xá Nghiêm hỏi.

"...... Ừ."

"Cô có mang sạc dự phòng không?"

"Không."

"Hiện tại dùng điện thoại ít thôi, chờ tôi tới sẽ liên lạc với cô."

"Ừ."

"Cô gửi định vị cho tôi."

Cô há miệng, cuối cùng nói: "Cậu lái xe chậm một chút."

Cúp điện thoại, cô tiếp tục chờ. Trong túi có nước, nhưng không có gì ăn, uống mấy ngụm, cô nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người.

Nơi này tình hình giao thông rất kém, khắp nơi gồ ghề, mưa không ngừng, hạt mưa như thể đang vui chơi.

Cô nhớ rõ lúc cô vừa tới Lê Châu, có một lần mẹ cô hẹn đi dạo phố, vừa đi được một lát, Ninh Như Cửu khóc gọi điện thoại tới nói cô ta không biết đường về.

Khi đó Ninh Như Cửu mới mười sáu tuổi, cuối tuần đi tỉnh ngoài chơi với bạn, cãi nhau, bị bạn bỏ lại khách sạn.

Ninh Như Cửu có di động có tiền, khách sạn ở khu trung tâm, nhưng sau khi bà Thi Ái Nguyệt nhận được điện thoại vẫn lái ô-tô suốt hai tiếng rưỡi qua.

Vừa rồi thật ra trong nháy mắt cô đã nghĩ đến gọi điện thoại cho bà Thi Ái Nguyệt, nhưng lý trí đúng lúc bảo cô ngừng.

Thi Sách đợi đến khi buồn ngủ cũng không đợi được xe bus và Didi, lại không biết qua bao lâu, trong lúc tranh tối tranh sáng cô trông thấy một bóng người chạy về phía mình.

Bóng người không che ô, cao lớn, một mình xuyên qua làn mưa.

"Cuối cùng cậu cũng đến rồi, chân tôi sắp tàn vì lạnh." Thi Sách từ trong hoảng hốt tỉnh lại, tùy tiện nói một câu.

Xá Nghiêm thở hổn hển: "Phía trước sạt lở, đường bị chắn, tất cả xe đều không vào được."

"Thảo nào......"

Xá Nghiêm đột nhiên ngồi xổm xuống, giữ chân Thi Sách, Thi Sách lui lại: "Làm......"

"Tôi dừng xe ở bên kia, phải đi qua." Xá Nghiêm cởi giày cô, lại bỏ tất ra, dùng sức chà xát chân cô, tiếp đó đặt chân cô lên đùi cậu, lại cởi bên kia, chân bên đó không ướt.

Cậu ngẩng đầu, Thi Sách sửng sốt nhìn cậu, cậu lại cúi đầu giúp cô đi lại giày, sau đó xoa bên chân bị ướt, qua một lát, xác định máu đã thông, cậu mới nói: "Giày tôi quá lớn, cô không đi vừa, tôi cõng cô qua."

"...... Không cần." Thi Sách rút chân về, xoay người đi giày, nói: "Tôi nào có yếu ớt như vậy."

Xá Nghiêm không nói.

Khoảng cách không tính ngắn, một đường đi cũng không có đèn đường, di động chiếu sáng cũng không rõ, Thi Sách đi chậm, Xá Nghiêm cầm ô, ô nhỏ không che được hai người, Xá Nghiêm vẫn bị ướt. Cô hỏi: "Sao không mang theo ô?"

Xá Nghiêm nói: "Lê Châu không mưa, chưa kịp tìm."

"À." Thi Sách bước đi, suýt chút nữa dẫm vào bùn.

"Cầm lấy." Xá Nghiêm đưa ô cho cô.

Thi Sách nhận lấy.

"Tôi cõng cô." Xá Nghiêm tiến lên, lưng quay về phía cô.

Thi Sách nhìn cánh tay Xá Nghiêm vẫn còn băng, lúc này không từ chối nữa, cô bám vào lưng Xá Nghiêm.

Hai tay cậu vòng qua eo cô, cô che ô lên đỉnh đầu Xá Nghiêm.

Cảm giác tim đập loạn nhịp đã ổn định, cô thoải mái ghé vào tấm lưng không biết khi nào đã trở nên rộng rãi rắn chắc của Xá Nghiêm.

Lời tác giả

Không phải miễn cưỡng nhét Triệu Hằng vào nơi này, sau đó cô ấy còn có ảnh hưởng.