Lửa Nở Thành Hoa

Chương 2: Hồ băng




Thủ đô của La Sa nằm trên đỉnh Hoàng Liên luôn là nơi đón đợt tuyết đầu sớm nhất trong vương quốc. Mùa đông năm ấy tuyết rơi dày, mới cuối tháng mười mặt hồ đã sắp đóng băng.

Sáu năm trước, Xa Mị lúc mười hai tuổi vẫn còn là một nụ hoa chưa nở không sắc không hương, áo quần đơn điệu, chỉ có nụ cười rạng rỡ trên môi là dễ khiến người ta yêu thích. Thái hậu thích gì, hoàng hậu thích gì, quý phi thích gì, các phi tần mới được sủng ái thích gì, nàng điều biết. Nàng không có tiền, nhưng nàng luôn tìm được cách khiến những món quà nhỏ bé dường như chẳng chút giá trị nào của mình được người ta quý trọng. Một đêm không được thì hai đêm, hai đêm không được thì ba đêm, ba đêm không được thì bốn đêm, năm đêm, sáu đêm, cứ nghĩ mãi cuối cùng cũng sẽ nghĩ được cách tốt nhất để lấy lòng một người nào đó.

Một công chúa xuất thân thấp kém như nàng, không được ai yêu thương bảo bọc như nàng, muốn được sống trong no ấm cũng chỉ có cách này. Ai có thể cho nàng lợi ích nàng liền trở thành cái bóng của người ta, người ta thích gì ghét gì nàng cũng nhanh chóng học theo mà phụ hoạ. Có một lần đại hoàng huynh định tặng quà sinh nhật cho nàng, hỏi nàng thích thứ gì, nàng suy nghĩ mãi cũng nghĩ không ra. Nghĩ suốt mấy đêm, cảm thấy nghĩ bản thân thích gì còn khó hơn suy đoán xem người khác thích gì, cuối cùng đành nói người cứ thích tặng gì thì tặng đấy.

Đại hoàng huynh là con trai duy nhất của phụ vương nàng, từ nhỏ đã học hành giỏi giang, lại có mẹ là đương kim hoàng hậu nên thân phận trong cung không ai có thể sánh bằng. Nếu đại hoàng huynh là đỉnh núi, thì nàng chính là chân núi. Mẹ nàng từ lúc hạ sinh nàng đã nửa điên nửa tỉnh, suốt ngày chỉ biết lẩm bẩm khóc lóc một mình, khiến phụ vương chán ghét nhốt vào biệt viện. Nàng lại là con gái, mà phụ vương đã có quá nhiều con gái rồi, nên có nàng hay không có nàng đối với phụ vương cũng chẳng khác nhau là mấy. Thế nên từ nhỏ nàng đã rất ngưỡng mộ đại hoàng huynh, ngưỡng mộ địa vị của đại hoàng huynh, ngưỡng mộ vầng hào quang của đại hoàng huynh, ngưỡng mộ tất cả những gì thuộc về đại hoàng huynh. Trong tất cả những người mà nàng dốc công dốc sức lấy lòng, đại hoàng huynh là người duy nhất nàng thật sự có cảm tình, và có lẽ cũng là người duy nhất thật sự thích nàng chứ không phải chỉ thích những thứ nàng mang đến.

Đại hoàng huynh thường cho nàng bánh kẹo, cho nàng quần áo, cho nàng sách vở. Những lần nhận được quà của ai, nàng đều đếm rồi cẩn thận cất vào rương để dùng dần, phòng khi mọi người quên mất nàng, không tặng quà cho nàng nữa, mẹ con nàng vẫn còn thứ mà bán đi kiếm tiền trang trải. Đồ của đại hoàng huynh luôn được nàng đựng ở một chiếc rương riêng, chỉ thỉnh thoảng mở ra ngắm nghía. Không dùng, cũng không bao giờ bán.

Năm ấy tuyết rơi nhiều, chỉ sau một đêm lớp tuyết trước cửa phòng đã cao đến nửa bắp chân nàng. Nàng đã quen chịu lạnh nên chỉ khoác một lớp áo choàng mỏng bước ra ngoài, tiến đến khu phía nam vườn thượng uyển nơi đại hoàng huynh thường đọc sách. Trên tay nàng lúc ấy là một chiếc áo lông cừu, do nàng may suốt bảy đêm liền, dùng để tặng sinh nhật đại hoàng huynh. Bước chân nàng rón rén, cố gắng phát ra tiếng động nhỏ nhất khi đạp xuống lớp tuyết dày bên dưới để khi đến nơi có thể khiến đại hoàng huynh giật mình một chút, cười tươi một chút.

Đúng như nàng nghĩ. Hôm nay tuy trời lạnh, nhưng đại hoàng huynh vẫn không bỏ thói quen đến đây đọc sách, chỉ là bên cạnh đại hoàng huynh còn có một người khác mà thôi.

Nàng đứng sau bụi hoa, nghe loáng thoáng họ nói cái gì Tuyết phi, cái gì song sinh, cái gì đứa bé trai, cái gì đuổi cùng giết tận…

Sống lưng nàng lạnh cóng.

Hoá ra mẹ nàng không điên, những gì bà nói đều là thật. Năm đó quả thật bà đã sinh ra một nam một nữ, chỉ là đến khi tỉnh dậy bên cạnh chỉ có mỗi nàng, còn đứa bé trai kia đã bị người ta giấu đi đâu mất. Cũng có thể, đã giết rồi…

Nàng nín thở định tìm một chỗ kín hơn để nấp, nhưng xoay lưng lại đã thấy phía sau xuất hiện một bóng người cao lớn. Người đó bịt miệng nàng, bế xốc nàng lên, bước đi băng băng hướng thẳng về phía bờ hồ. Nơi đó có đại hoàng huynh, nhưng đại hoàng huynh chỉ nhìn mà không nói. Chạm phải ánh mắt van xin của nàng, đại hoàng huynh cũng chỉ lẳng lặng quay đi.

Đầu nàng bị đè sâu xuống nước. Mặt nước lạnh như băng, tê buốt. Nàng cố nín thở, nhưng người đó không buông tha nàng dễ dàng như vậy. Hắn dìm nàng thật lâu, thật lâu dưới nước, đến khi không khí tích luỹ bên trong nàng cạn kiệt, đến khi tay chân nàng buông thõng mới thôi. Trước lúc thần trí hoàn toàn biến mất, nàng vẫn còn nhớ câu nói cuối cùng của đại hoàng huynh khi ấy: “Con bé này không phải ngốc, cẩn thận nó giữ hơi giả chết.”

Phải rất lâu sau nó nàng mới được người ta cứu sống, nhưng ngay khi vừa tỉnh dậy, nàng lại một lần nữa chủ động nhảy xuống hồ. Trước khi chìm vào mê man, nàng chỉ kịp dặn dò tên con trai đã cứu nàng khi ấy: “Dụ người khác đến cứu ta, đừng để họ phát hiện ra ngươi đã chứng kiến việc này.”

Sau hôm ấy, trí nhớ nàng mất sạch. Đổi lại, đại hoàng huynh có lẽ vì niệm tình xưa, cũng có lẽ vì sợ rắc rối nên đã không tiếp tục dồn nàng vào đường chết, chỉ ngày ngày tìm cách kiểm tra nàng có thật sự mất trí nhớ hay không. Suốt ba năm liền, cứ đêm đến nàng lại nằm mơ thấy đại hoàng huynh sai người thủ tiêu nàng, sau đó giật mình tỉnh dậy, lại ngồi một góc trong bóng tối cố nghĩ xem làm thế nào để giả vờ mất trí, làm thế nào để phát hiện ra ai là tai mắt của đại hoàng huynh.

Sấm chớp rền vang như xé toạc bầu trời. Mưa rơi xối xả, theo cơn gió mạnh đập cành cạch vào cánh cửa.

Một bàn tay chai sần chầm chậm chạm vào nàng.

Nàng hốt hoảng ngồi bật dậy, tim như ngừng đập.

“Cô sao vậy?” Dưới ánh nến lờ mờ mới thắp, nàng nhìn thấy gương mặt có phần quen thuộc xuất hiện bên giường.

Nhịp thở của nàng dần dần trở lại bình thường, nhưng tay chân vẫn còn tê cóng.

“Vừa khóc vừa rên rỉ, mơ thấy ác mộng à?” Gã rót một tách rượu, tựa vào bàn ung dung vừa nhấp môi vừa quan sát từng phản ứng của nàng, giọng có phần châm chọc. “Trên đời hoá ra lại có chuyện khiến vị công chúa tôn quý nhất La Sa phải sợ đến vậy sao? Thần rất tò mò đấy.”

Nàng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản, nhếch môi nhìn hắn: “Ta nằm mơ thấy mình yêu phò mã.”

Ánh mắt gã thoáng một chút sững sờ, nhưng sau đó lại tiếp tục bông đùa: “Thế công chúa đã nằm mơ thấy cảnh gì giữa chúng ta mà vừa khóc vừa rên như một con mèo nhỏ vậy?”

“Ta nằm mơ thấy mình yêu phò mã, nhưng phò mã lại yêu tên cận vệ của ta, lại còn định bỏ ta để cùng hắn cao bay xa chạy.”

“Cô…”

Nàng cười nhạt nhìn hắn, sau đó lại nằm xuống kéo chăn lên.

Nhưng hắn lại giật lấy chăn nàng.

“To gan!” Nàng nghiêm nghị nhìn hắn.

“Không cần cố chịu đau để ra oai với ta.” Ánh nhìn của gã lướt xuống chân nàng. “Ta có học một chút y thuật, nhìn qua là biết cô bị gì rồi.”

Nàng bất giác rụt chân lại.

“Người già bị phong thấp ta thấy nhiều rồi, nhưng trẻ như cô lại bị thì hơi hiếm.” Đôi chân mày gã hơi nhíu lại. “Là vì… lần đó?”

Nàng không đáp.

“Ta sẽ châm cứu cho cô, với điều kiện cô thôi ngay cái trò giả vờ vợ hiền dâu thảo ngoan hiền lễ độ trước mặt cha mẹ và anh chị ta đi, nhìn thật chướng mắt.”

Nàng thả người xuống đệm, không đoái hoài đến gã.

“Cô sĩ diện chịu đau thì mặc kệ cô, nhưng ta nói cho cô biết, cô mà còn khiến người nhà ta tôn vinh cô như thánh nữ, suốt ngày mắng ta không xứng với cô, ta sẽ tức lên mà khoả thân cưỡi ngựa đi khắp kinh thành, thử xem ai sợ mất mặt hơn ai.”

Nàng nhìn hắn với ánh mắt không tin nổi.

“Ta dám nói dám làm.” Gã đanh thép nói.

Nàng khẽ mím môi, xoay mặt vào tường kéo chăn qua một chút, để lộ ra bắp chân thon dài trắng như một pho bạch ngọc.